Sau khi đệ tử hai bên hành lễ xong, vài vị sư huynh bị thua bị lão nhân gọi vào một bên phạt quỳ. Tôi vỗ bộ ngực nhỏ, nhẹ nhàng thở ra.
“Nakamura, đúng là một kích xinh đẹp!” Fuji cười nói với tôi.
“Ha ha, thật vậy chăng?” Tôi gãi gãi đỉnh đầu, nhìn lén Tezuka.
“Ừ, rất phấn khích.” Tezuka cổ vũ nhìn tôi. Trong lòng toát ra một cái bong bóng nho nhỏ, bay lên không trung, vỡ ‘bung’ một cái, tỏa ra mùi hương
thơm ngọt ngào.
Fuji vuốt cằm, đánh giá tôi và Tezuka, đường cong trên môi càng rộng lên. “Ne, buổi chiều ngày hôm qua, Nakamura-san bị
dọa đến nhỉ.”
Tôi đỏ mặt lên, cuống quít ngẩng đầu: “Xin đừng hiểu lầm!” Khẩn trương nhìn Tezuka chằm chằm.
“Fuji!” Băng sơn điện hạ âm thầm cảnh cáo.
“Ha ha, nói đến chuyện này, là Tezuka anh hùng cứu mỹ nhân đấy.” Gấu Nhỏ
chút không úy kỵ lãnh khí của băng sơn. “Nakamura-san chuẩn bị cám ơn
người ta thế nào đây.”
“Chuyện này.” đúng là cơ hội tuyệt vời,
đồng chí Fuji làm tốt lắm! Tôi thầm phát cho Gấu Nhỏ một đóa hoa hồng
nhỏ. “Tezuka-kun, không biết tuần sau khi nào cậu rảnh?” Ánh mắt sáng
lấp lánh nhìn Tezuka.
Băng sơn điện hạ thoáng kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia tìm tòi nghiên cứu. Chân thành nhìn cậu
ấy, bổn cô nương lần đầu tiên ra tay, nhất định phải thành công.
“Thứ tư tuần sau, trường học kết thúc kì thi học kỳ.” Giọng nói thoáng có
chút thanh lãnh của Tezuka, ở trong tai tôi lại giống như giọng của trời cao vậy.
“Vậy, thứ tư tuần sau, tớ đến Seigaku tìm cậu nhé.” Tôi ôm đao gỗ, khẽ tới gần sát vào Tezuka, chính là mùi hương tươi mát này.
(Tác giả Phi: cô là đồ sắc nữ!
Kmiko: hừ, đè cũng đã đè rồi, ngửi một chút thì thế nào, dù sao sớm hay muộn cũng là người của tôi!
Phi: ―― tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh. )
“Nakamura.” lão nhân Sanada và Boss Tezuka đối diện ngồi, chung quanh tản mát ra hơi thở quỷ dị. “Lại đây một lát!”
“Vâng!” Tôi giương giọng trả lời, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Tezuka. “Nha,
Tezuka, nhớ kỹ nhé, ngàn vạn đừng cho tớ trèo cây đấy.”
“Ừ.” nhè nhẹ trả lời.
“Mọi người, tớ đi trước đây!” Xoay người chạy hướng chỗ áp suất thấp.
“Nakamura, ngoài cuối tuần ra, em luyện tập ở đâu?” Boss Tezuka hiền lành nhìn tôi.
“Ở trường học ạ, tham gia hoạt động câu lạc bộ.” Thành thật trả lời.
“Đối chiến với tuyển thủ cùng tuổi, có phải cảm thấy rất thoải mái không?”
“Có một chút, nhưng có hai chị lớp trên rất có thực lực.” Sao cứ thấy là lạ, từ lúc nào thì Boss Tezuka bà tám vậy.
“Không bằng thế này đi, bình thường, em liền đến chỗ thầy huấn luyện đi, trong đạo quán Thiên Tâm Lưu không hề thiếu cao thủ.” Tốt thì tốt, có thể có
thêm nhiều cơ hội nhìn thấy băng sơn, nhưng mà… Tôi cẩn thận đánh giá
biểu cảm của lão nhân Sanada, hình như khá bình tĩnh.
“Không cần lo lắng sư phụ của em, ông ta đã đồng ý.” Vậy sao? Tôi trưng cầu nhìn lão nhân.
“Vì nâng cao một bước, kinh nghiệm đối chiến khi thế lực ngang nhau là rất
quan trọng.” Sao boss Tezuka lại mang một bộ kẻ dụ dỗ vậy.
“Nakamura.” Lão nhân lên tiếng.
“Vâng, thầy.”
“Lúc đi học, mỗi tuần đến đây huấn luyện hai ngày đi.” Sanada Genemon thẳng
tắp nhìn Tezuka Kunikazu chằm chằm, “Nakamura liền nhờ ông.” Hình như có một chút không phục.
“Đã là giao tình vài chục năm, không cần khách khí.” Boss Tezuka cười đắc ý.
“Phiên sĩ Tezuka, cực kỳ cảm ơn ngài đã trợ giúp, về sau mong ngài chỉ giáo.” Cúi người, cung kính hành lễ.
“Không cần gọi phiên sĩ, cháu cùng tuổi với Kunimitsu, gọi ông là ông nội đi.” Ông băng sơn giọng điệu nhẹ nhàng.
“Vâng, ông nội Tezuka.” Ha ha, hình như thân mật thêm một ít rồi. Bắt tặc thì
bắt vương trước, đối với lão băng sơn cũng không thể lơi lỏng!
(Tác giả Phi: ngu ngốc, còn chưa biết ai bị bắt đâu. )
“Genemon, hôm nay liền ở nhà của tôi ăn cơm chiều đi, Nakamura cũng vậy đi.”
“Vâng!” Khoái trá đáp ứng.
“Bố, bố đã trở lại.” Giọng nói thật dịu dàng, nhẹ nhàng mềm yếu thật giống
mây trắng trên trời. “Bác Sanada, hoan nghênh ngài đến nhà!” Đây là mẹ
Tezuka thì phải, thoạt nhìn thật trẻ tuổi.
“Ayana, tối hôm nay quấy rầy rồi.” lão nhân Sanada nhàn nhạt nói.
“Ngài đã quá khách khí, chúng cháu luôn luôn hy vọng ngài có thể đến làm
khách. Đặc biệt là bố, thường xuyên nhắc đến ngài đấy.” Tezuka Ayana mỉm cười nói. Boss Tezuka nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chuyển mặt sang một
bên.
“Bác gái, xin chào bác. Cháu là đệ tử của thầy Sanada,
Nakamura Kimiko. Hôm nay đã quấy rầy, mong bác giúp đỡ.” Mang theo balo, cung kính cúi người.
“Xin chào, không cần giữ lễ tiết như vậy.
Bác với Nakamura không xa lạ đâu, bố và Kunimitsu đều nhắc tới cháu.”
phu nhân Ayana tò mò nhìn tôi, trong mắt tràn ngập ý cười, “Đúng là một
cô gái xinh đẹp, nghe nói thực lực cũng rất mạnh, ánh mắt của bác Sanada thật tuyệt vời.”
“Ngài quá khen.” Ngượng ngùng cúi đầu, mẹ của băng sơn thật thân thiện, một chút cũng không giống người nhà Tezuka.
“Không cần đứng mãi ở cửa như thế, chúng ta đi vào thôi.” Boss Tezuka lên tiếng.
Trong phòng khách, tôi quy củ ngồi ngay ngắn ở trước bàn thấp. Hai lão nhân
kia hình như rất không vừa lòng với kết quả giao chiến hôm nay, đi phòng trà tiến hành chiến cờ vây. Aiz, khi nào thì hai bọn họ mới có thể hòa
thuận ở chung chứ.
“Nakamura, mời uống trà.” phu nhân Ayana ngồi quỳ xuống, đặt một ly trà nước quả ở trước mặt tôi.
“Cám ơn ngài, bác gái.”
“Không cần khách khí như vậy, bác có thể gọi cháu là Kimiko không?” bác gái rất dịu dàng.
“Vâng, đương nhiên có thể ạ.”
“Kimiko là người mẫu mặt bìa ‘Tinh linh tháng năm’ nhỉ.” giọng điệu mềm nhẹ nhưng khẳng định.
“Dạ?” Tôi kinh ngạc nhìn bà ấy, “À, đúng vậy, cháu chỉ là giúp mẹ cháu mà thôi.”
“Mẹ cháu?” phu nhân Ayana tò mò nhìn tôi.
“Vâng, mẹ cháu chính là Dạ Phong Linh.” Vuốt đầu, chậm rãi nói.
“Vậy sao? Bác luôn luôn cực thích sách của bà ấy, rất muốn làm quen với bà
ấy đấy.” Trong nháy mắt, phu nhân Ayana lộ ra một tia hưng phấn như
thiếu nữ. “Nhưng, làm bác kinh ngạc nhất không phải là điểm này.” mắt
bác gái đầy thâm ý nhìn tôi.
Hm? Tôi uống ngụm trà, trừng lớn mắt, chờ câu dưới của bà ấy.
“Có hôm chiều tan học, Kunimitsu nhà bác mượn bác quyển sách kia.” phu nhân Ayana nháy nháy mắt với tôi.”Đứa con trai này của bác bình thường rất
thâm trầm, làm sao có thể mượn tiểu thuyết thiếu nữ chứ? Kết quả, thằng
bé chỉ nhìn nhìn mặt bìa liền trả lại cho tôi.”
Đằng, trên mặt giống như rạng mây đỏ vậy, thì ra ngày đó, lời Momoshiro nói, cậu ấy có để tâm.
Như là cảm nhận được tôi xấu hổ, phu nhân Ayana vội vàng chuyển đề tài,
“Nói đến đây, bố của bác cũng rất coi trọng Nakamura đấy.”
“Vâng, được phiên sĩ Tezuka coi trọng, cháu rất cảm ơn .” Ngẩng đầu, thiêu nóng trên mặt dần dần rút đi.
“Kimiko nhỏ như vậy đã tham gia hai phái đối chiến, bố và bác Sanada thật đúng
là không dịu dàng.” phu nhân Ayana có chút oán giận nói.
“Ha ha,
không có gì.” Tôi cuốn cuốn tóc, “Đừng nhìn cháu yểu điệu như vậy, nếu
mà thực sự đánh thì cháu rất cường hãn đấy, hôm nay cháu thắng đấy nhé.” Tôi nâng cằm lên, đắc ý nói.
“Ồ! Thật lợi hại quá.” bác gái nháy mắt, tán thưởng thở nhẹ. “Nhưng bố và bác Sanada thật đúng là tính đấu
nhau cả đời.” Một lát, bà ấy liền bình tĩnh trở lại, nhìn phòng trà bên
kia nhàn nhạt nói nhỏ.
“Vâng, thầy và phiên sĩ Tezuka thật đúng
là kỳ phùng địch thủ.” Quả thực là châm chọc, vừa thấy mặt liền bắt đầu
so, so với chọi gà còn ghê hơn!
“Nghe bố Kunimitsu nói, từ thời
đại học bắt đầu, hai vị này đã là đối thủ rồi.” phu nhân Ayana quay đầu
lại, từ từ kể. “Không lâu sau, hai người lại đồng thời trở thành danh
thủ quốc gia, đều được hai môn phái cổ xưa bồi dưỡng trở thành tông chủ
đời tiếp theo, cuộc so đo lẫn nhau của bọn họ lại gia tăng thêm trách
nhiệm, vận mệnh quyết đấu từ khi đó đã bắt đầu.”
“Sau này, bọn họ còn đem chiến hỏa từ tràng đạo lan tràn đến các góc cuộc sống.” phu
nhân Ayana chuyển giọng điệu, thư thái tiếp tục nói, “Từ cờ vây, đến thu đệ tử, cuối cùng thậm chí ngay cả thời gian con cháu sinh ra cũng bắt
đầu so.”
Tôi trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn bà ấy, hai vị lão nhân kia thật đúng là biến thái!
“Ừ, ừ, là thật đấy!” bác gái vươn ngón trỏ, vui vẻ nhớ lại. “Bác và bố
Kunimitsu kết hôn khá trễ, lúc đó Haruno đã sinh ra Kamechirou. Bố không phục lắm, kết quả Kunimitsu vẫn sinh ra chậm nửa năm so với Genichirou. bác Sanada khá đắc ý, nhưng bố nói đồng lứa con cháu so thêm.”
“Ha… Ha…” Bất đắc dĩ cười khẽ hai tiếng, đáy lòng không khỏi run rẩy, hai
cái lão nhân này thật đúng không thành thục, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ
không thành thục!
“Mẹ, con đã về.” Một bóng người tuấn tú tiến vào mi mắt, Tezuka thoáng kinh ngạc nhìn tôi, mỉm cười nhìn cậu ấy.
Cảnh xuân dịu dàng, lẳng lặng giống như trong phòng phảng phất chỉ còn lại hai trái tim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...