Đúng Như Em Ôn Nhu

Linh áp tán loạn, nỗ lực điều chỉnh hô hấp, tên thủy tiên háo sắc kia, tôi
quyết định bắt cậu tế đao! “A!!!!” Giơ thanh kiếm Senbonzakura lên, hét
to lên trời để phát tiết.

Phía sau có hai, ba người đang theo dõi tôi, đúng là một đống ruồi bọ đáng giận. Hơi quay đầu thoáng nhìn, hừ,
đến ngõ kế tiếp, tôi sẽ giải quyết triệt để mấy người.

Bước nhanh quẹo vào một cái ngõ nhỏ, cầm thanh kiếm Senbonzakura trong tay mai
phục ở đó. Nhìn thấy trên đất mấy bóng dáng tới gần. Vừa định chuẩn bị
nhảy ra, bỗng nghe thấy một giọng nam trầm thấp vang lên:

“Các anh đang làm cái gì!” Chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy một bóng lưng tin cậy, Tezuka Kunimitsu!

“Còn tiếp tục bám theo cô ấy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.” tuy rằng băng sơn là con người, nhưng lại có khí thế uy nghiêm lạnh lùng khác xa người
thường. Tezuka giống như một lọ thuốc sát trùng hiệu suất cao, nhẹ nhàng phun một cái, chỉ một thoáng thôi là đám sâu bọ lập tức bay mất.

(Tác giả Phi: so sánh gì mà biến thái thế hả.

Kimiko: Tezuka, phun cô ta! )

“Cám ơn cậu, Tezuka-kun.” Cảm kích nhìn cậu ấy.

“Không cần cảm ơn.” Tezuka quay đầu quan tâm nhìn tôi. “Chọc phải chuyện phiền toái gì à?”

“Haiz! Một lời khó nói hết.” Chán nản cúi đầu.

“Tớ đưa cậu đi.” Nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu không cho phép phản bác.

Cùng Tezuka sóng vai đi, trong lòng có một cảm giác an toàn cực kỳ mãnh

liệt. Đúng rồi, rốt cuộc là mắt kính của băng sơn điện hạ bị mấy số ghi
vậy, thật hiếu kỳ, hì hì. Cẩn thận đặt chân bước, dần dần lui ra phía
sau Tezuka, kiễng kiễng chân lên, ý định nhìn số ghi trong mắt kính của
cậu ấy. Cảm giác được cử chỉ kỳ quái của tôi, Tezuka đột nhiên dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn tôi: “Sao vậy? Tớ đi quá nhanh sao?”

“Không! Không! Bình thường, bình thường, ha ha.” Luống cuống trả lời, cười ngây ngô, tiếc quá, một chút nữa là đọc được rồi. “Tezuka-kun.”

“Sao vậy?”

“Tớ muốn mua một chút đồ.” Chỉ vào một nhà cửa hàng bán đồ thể thao ở phố đối diện, hỏi ý cậu ấy.

“Ừ, đi thôi.” Băng sơn điện hạ hơi hơi gật đầu.

Mắt thấy đèn tín hiệu giao thông sắp đổi thành đèn xanh, tôi khẩn cấp đi lên.

“Cẩn thận!” Tezuka giữ chặt cánh tay tôi, nguy hiểm tránh được một chiếc xe
đẩy quẹo trái. Đột nhiên chúng tôi đều cảm nhận được độ ấm áp trên làn
da đối phương, lập tức tách nhau ra. “Về sau nên đợi đèn tín hiệu hoàn
toàn chuyển màu xanh rồi hãy đi.” Tezuka đánh vỡ xấu hổ.

“Ừ, tớ biết, cám ơn.” Cúi đầu trả lời.

“Hoan nghênh quang lâm!” Bước vào cửa hàng nhỏ, lập tức đi đến gian hàng bán
đồ bảo vệ. Cầm lấy hai bao cổ tay màu xanh nhạt, đeo vào, quay quay cổ
tay, không tệ, mua cái này.

“Cường độ luyện tập rất lớn à?” Tezuka nhìn cổ tay của tôi, nhẹ nhàng nói.

“Ừ. Thầy tớ rất nghiêm khắc.” lão nhân Sanada là huấn luyện viên ma quỷ!

“Không được sơ suất.” danh ngôn của Tezuka.

“Tớ biết rồi. Đúng rồi, Tezuka-kun cũng phải bảo vệ tốt bản thân đấy.” Tôi cười lườm vai trái của cậu ấy một cái.

“A! Là đội trưởng!” sau lưng bỗng truyền đến một tiếng kêu to.

“Đội trưởng ~” lại là một giọng nam đang trong thời kỳ vỡ giọng. Quay đầu
lại nhìn, thì ra là Momoshiro Takeshi và Echizen Ryoma, Ryoma bây giờ
cao lên không ít, đã gần bằng tôi. dịu dàng mỉm cười nhìn bọn họ.

“Đây là bạn gái của đội trưởng sao?” Momoshiro hưng phấn nhìn Tezuka.

“Nhìn quen quen.” Ryoma cầm một chai nước ngọt ponta lẩm bẩm.

“A! Cậu chính là ‘Tinh linh tháng năm’!” Momoshiro giật mình chỉ vào tôi.
những người khác trong cửa hàng đột nhiên dừng lại, lập tức nhìn hướng
tôi. Đúng là không hay ho mà! Tôi nhanh chóng trốn sau lưng Tezuka. Xin
mời mọi người hãy coi nhẹ tôi đi, coi nhẹ tôi đi, thầm nghĩ liên tục.

“Momoshiro!” Tezuka lên tiếng cảnh cáo.


“Chạy vòng quanh cửa hàng thể thao 100 vòng!” Tôi lập tức nói tiếp, đứng ở phía sau Tezuka nên cáo mượn oai hùm.

“Phốc!” Ryoma phun ra một ngụm đồ uống, “Khụ… Khụ…”

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tezuka, tôi lại bắt đầu ngây ngô cười:
“Ha ha ha ha, uy danh của Tezuka-kun truyền khắp Hyoutei đấy.”

Bên ngoài cửa hàng, một đạo ánh sáng phản xạ chiếu đến Inui Sadaharu đang
trốn ở góc đường. “Này, Oishi. Tớ là Inui đây, nguy cơ lớn nhất trong
lịch sử câu lạc bộ Tennis. Tezuka, Momoshiro, Echizen và Nakamura của
Hyoutei đang hẹn hò bốn người, cậu đừng kích động, địa điểm là….”

“Này, Fuji. Có chuyện này hay lắm, là thế này… ừ, nhanh đến đấy, nếu muộn thì không kịp xem đâu.”

Trùng hợp cùng đường với Momoshiro và Echizen, bốn người song song đi trên đường.

“Thì ra Nakamura-senpai là con gái tác giả nên mới chụp bìa tiểu thuyết.”
Momoshiro là một cậu con trai rất sang sảng. “Bây giờ quyển sách kia rất thịnh hành, nữ sinh trường học bọn tớ hầu như ai cũng có một quyển
đấy.”

Tezuka cùng Echizen có chút kinh ngạc nhìn tôi.

“Aiz, cảm giác bị đám fan tiểu thuyết ấy theo dõi thật sự rất tệ.” Tôi thở
dài một hơi. “Hôm nay đến trường học, đều bị mọi người coi thành người
ngoài hành tinh, cứ nhìn chòng chọc mãi.”

“Thật thảm, thật thảm quá.” giọng điệu kinh điển của Momo.

“Mấy ngày nay, phải cẩn thận.” Tezuka nhìn tôi.

“Ừ! Yên tâm, bổn cô nương là ai chứ. Đám ruồi bọ đó, một tên tới thì chém
một tên, hai tên tới thì chém cả hai!” Nghiêng người vung vung thanh
kiếm Senbonzakura, hùng hổ nói. Momoshiro và Echizen có chút kinh ngạc
nhìn tôi và Tezuka.

Ủa? Lại là góc áo quen thuộc kia. “Bốn vị bên kia, các cậu đã bị bại lộ!” Hướng ngã tư kêu to.


“Ha ha, Nakamura thật sắc bén, lại bị phát hiện.” Fuji cười tủm tỉm đi ra, hoàn toàn không thấy xấu hổ khi bị tóm.

“Ừm… Rất xin lỗi, kỳ thực bọn tớ sợ Tezuka không tập trung ở trước giải đấu
Tokyo, dù sao cậu ấy là trụ cột của đội. Nếu cậu ấy…” Oishi chọc chọc
ngón tay vào nhau, lâm vào lo âu kinh điển. Kikumaru trốn ở bên cạnh cậu bạn hợp tác của mình, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tezuka.

“Người khởi xướng lần theo dõi này chắc chắn lại là Inui-senpai đúng không.”
Echizen kéo kéo vành nón, một lời trúng đích. Inui giả bộ viết viết vẽ
vẽ lên vở, không trả lời.

“Ha ha ha ha, bạn của Tezuka thật đúng
là đáng yêu đấy.” Tôi giảo hoạt nhìn Tezuka đang giận dữ, vui vẻ cười
khẽ. Như là cảm thấy tôi khoan khoái, băng sơn thu lại khí lạnh.

“Ne~ thứ sáu là lễ hội Ca Múa Ngày Xuân của Hyotei nhỉ.” Gấu Nhỏ thành công nói sang chuyện khác.

“Sao? Lễ hội Ca Múa?” Kikumaru chớp chớp đôi mắt to linh động.

“Đúng thế, tin tức của Fuji-kun nhanh chóng thật. Có phải người sùng bái cậu ở trường học bọn tớ nói với cậu không vậy?” Nghiêng người tới gần Fuji,
ái muội hỏi.

“Ha ha, không biết có phải Nakamura có biểu diễn tiết mục nào hay không, thật chờ mong đấy.” Điện hạ Gấu vuốt cằm, mềm nhẹ nói.

“Đến xem chẳng phải sẽ biết sao.” Tôi nhử trả lời.

“Đội trưởng.” Echizen chớp chớp đôi mắt mèo màu hổ phách ái muội nhìn Tezuka, “Ánh mắt anh không tệ ~ ”

Dưới hoàng hôn, trên mặt Tezuka hiện lên một chút đỏ ửng khả nghi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui