Đừng Nhìn Xuống Đáy



An Lạc phát hiện ra một chuyện kì lạ, đó là “huấn luyện viên không chuyên” của cô chưa từng xuống nước lần
nào, đương nhiên trừ cái lần cô kéo anh xuống nước ra.

Mỗi lần nhìn thấy huấn luyện viên ở bể bơi bên cạnh một thân cơ bắp cuồn cuộn xuống nước bơi qua bơi lại, cô không nhịn được thầm khen trong
lòng ôi sao gợi cảm, rồi lại nhìn sang huấn luyện viên của cô, hoàn toàn trưng ra vẻ mặt kiểu “mấy đứa bơi sao thì bơi, dù sao cũng chẳng liên
quan gì đến tôi” ngồi một bên chơi game, An Lạc quả thật bắt đầu nghi
ngờ liệu anh ta có biết bơi hay không.

Lúc nghỉ giữa buổi, An Lạc ở trong nước đi tới đi lui tập di chuyển, lại vô cùng buồn chán nhìn huấn luyện viên Long ở bể bơi bên cạnh dạy học
sinh học, chẳng ngờ huấn luyện viên Long lại bắt đầu đi qua đây, chỉ mặc độc chiếc quần bơi...

An Lạc nhanh mắt nhìn sang chỗ khác, mau chóng tập cách bơi chó.

”Trương thiếu dạy có ổn không?” Huấn luyện viên Long đứng bên cạnh bể bơi nói.

”Cũng tạm.” Là giọng của huấn luyện viên củi mục nhà mình.

An Lạc cười lạnh trong lòng, ngay từ đầu có dạy bảo gì đâu, cũng tạm cái gì chứ?

”Thân thể sao rồi? Đã hồi phục chưa?”

”Cũng khá rồi.” Giọng của huấn luyện viên củi mục rất lạnh lùng.

Im lặng một lúc, An Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc chạm phải
tầm mắt của huấn luyện viên Long kia, An Lạc quay đầu đi tiếp tục bơi
chó như không có việc gì.

”Không phải cậu không dạy người lớn à?”

”Cô ấy mất căn bản.”

”Ồ, có phải cái người lần trước suýt chết đuối ở một mét tư không?” Trong giọng của huấn luyện viên Long đã mang theo ý cười.

Động tác bơi chó của An Lạc dừng lại, cái... cái này làm sao anh ta biết được thế? Không lẽ huấn luyện viên củi mục nói ư?

Sao lại không có chút phong độ ga lăng nào cả thế?!

Trong đầu An Lạc rất nhanh hiện lên cảnh tượng: huấn luyện viên nhà mình dùng cái giọng điệu cười cợt kể với các huấn luyện viên khác: trong lớp của tôi có cô ngốc cao mét bảy, vậy mà lại chết đuối trong nước cao chỉ có mét tư...

Sau đó tất cả các huấn luyện viên bắt đầu bật cười ha ha ha ha ha...

Cái này mà nhịn được thì còn nhịn được điều gì nữa chứ!

Cô vừa định quay người lại đối chất với huấn luyện viên củi mục, bỗng
nghe thấy huấn luyện viên Long nói: “Sao em gái này có thể học ở lớp cậu được chứ, Trương thiếu này, có phải do cậu dẫn đến không đấy!”

An Lạc sững sờ, vậy là giờ cô lại bị nghi ngờ thành đứa mê trai rồi ư?

Mới dứt câu, An Lạc xoay người đối mặt với con ngươi đen lạnh lùng của

Trương Nhiên, anh ta không phản ứng gì, chỉ cụp mắt lướt Ipad trong tay, “Tôi không quen cô ấy.”

Trong lòng An Lạc âm ỉ cháy một nhúm lửa nhỏ, bọn họ hạ giọng nói chuyện lại thì sẽ chết à? Cô nghe rõ mồn một hết, quả thật muốn giả vờ như
không nghe thấy gì cũng khó.

Huống hồ ngay từ đầu mình đâu có ý nghĩ biến thái gì, mua áo tắm cũng là loại liền thân, dưới eo còn khâu mép váy nhỏ, màu hồng xinh xắn bình
thường, dưới ngực còn vẽ hình chú sói xám, cả bộ áo tắm trên dưới đều
viết rõ hai chữ “tầm thường“. Đây là cô đã cẩn thận lựa chọn, vừa bảo
thủ vừa xấu, chứ không nhỡ xuống nước lại gặp khiếm nhã nguy hiểm.

Liệu có cô gái nào mặc áo tắm xấu như thế này đến mê hoặc huấn luyện viên không?

”Cô em này đơn thuần quá, còn mặc áo tắm trẻ em nữa, bao tuổi rồi thế?” Giọng của huấn luyện viên Long càng lúc càng lớn.

An Lạc ở trong nước nghiến răng nghiến lợi, bây giờ có giả vờ nghe cũng không được...

Cô cố ép sắc mặt mình dịu lại chút ít, từ từ xoay người: “Anh đoán xem tôi mấy tuổi rồi?”

Huấn luyện viên Long cười cười: “Mười tám?”

Quả thật tướng mạo An Lạc nhìn qua trông rất trẻ, lúc này cũng không trang điểm, càng rất có dáng vẻ của một cô nữ sinh.

Sắc mặt cứng ngắc của An Lạc vào lúc này nở nụ cười mừng rỡ, nhìn lướt
qua huấn luyện viên nhà mình, mí mắt chẳng buồn nâng lên hạ xuống, vô
cùng chăm chú chơi game trên Ipad, hoàn toàn toát lên “gương mặt băng“.

Nhưng cô gái An Lạc này là điển hình của tính cách thiếu đòn ưng đập,
chính là bạn càng không để ý đển cô ấy, thì cô ấy lại muốn trêu chọc
bạn, thế là cô liếm môi nói: “Huấn luyện viên Trương, anh đoán xem tôi
bao nhiêu tuổi rồi?”

Ánh mắt Trương Nhiên hơi dừng một lúc, rồi lại tiếp tục thản nhiên chơi
game, thản nhiên nói: “Chung quy cũng không quá bốn mươi tuổi.”

An Lạc chỉ cảm thấy có một luồng không khí đập mạnh vào mặt, đông cứng
một hồi, huấn luyện viên Long cũng thôi cười: “Trương thiếu hay nói
chuyện như thế lắm, em gái chớ để trong lòng.”

An Lạc thong thả “ờ” một tiếng, rồi yên lặng chui xuống nước bơi chó.

Sẽ không bao giờ nói chuyện với huấn luyện viên củi mục nữa, cô căm giận nghĩ.

***

Từ ngày đến ở thành phố S cũng thật yên ắng bình lặng, có lẽ do bận rộn
quá mức, nên gần đây thậm chí An Lạc chẳng có nhiều thời gian nhớ lại
những chuyện trước kia, hoặc giả những hồi ức đã nhai nuốt vô số lần có
lẽ đã sớm không còn hương vị như lúc trước, cho nên mới bảo trên thế
giới này tuyệt nhiên không có người không thể buông tay.


Bi thương tim chết, tất cả đều là món quà của thời gian.

Đến cuối tuần, Trà Trà với An Lạc ngồi trên ghế sô pha trong nhà xem
show thực tế, đột nhiên máy tính kêu ding một tiếng, An Lạc quay đầu
nhìn thoáng qua màn hình máy tính, rồi vỗ Trà Trà nói: “Thư của cô kìa.”

Trà Trà cầm ly trà sữa chạy đến, im lặng, rồi đột nhiên nghe một tiếng“phì”, lập tức An Lạc cảm giác có mấy giọt nước lấp lánh trên chân với
tay mình, cô khẽ liếc mắt nhìn sang người đầu têu: “Sao đấy? Tưởng mình
là vòi sen à?”

Trà Trà đặt ly trà sữa xuống cái bộp, kéo tay An Lạc bắt đầu nhảy nhót,
vừa cười ngây dại vừa nói: “Tôi qua rồi, tôi đã thành công rồi...”

Qua một lúc lâu chờ Trà Trà hoàn toàn tỉnh táo lại, An Lạc mới hay rằng: mấy hôm trước Trà Trà gửi bản thảo cho một xã đoàn âm nhạc, nghe nói xã đoàn đó cũng rất khoa trương, đủ các đại thần rồi truyền thuyết thần
thoại vân vân và mây mây, Trà Trà suốt ngày đóng vai kẻ vô hình nay thử
một lần cover một bài tiếng Nhật, kết quả được xã đoàn nhìn trúng, chính thức mời Trà Trà trở thành xã viên.

An Lạc không hiểu lắm, chỉ cười với Trà Trà, “Chúc đồng chí Tiểu Trà sớm trở thành đại thần, sau này tôi sẽ là trang sức đeo chân của cô.”

Trà Trà vẫn còn cười đến mức cả người run lên, đẩy gọng kính lên nói,“Bây giờ mục tiêu của tôi chính là quyến rũ được Oa Gia, sau đó quyến rũ Yoki rồi lại quyến rũ một đám đại thần...”

An Lạc: “Thì ra cô gia nhập xã đoàn này là để quyến rũ người ta?”

Trà Trà nghiêm túc, nắm tay lại nói: “Đúng thế!”

”Tiền đồ!” An Lạc hai mắt trợn trắng.

Đến tối Trà Trà lại bắt đầu “kế hoạch quyến rũ siêu cấp lớn” của mình,
thêm wechat của xã đoàn rồi ân cần hỏi thăm toàn bộ mọi người đến mấy
lần.

An Lạc nhìn ai đó cắn táo ăn, cười nói: “Đức hạnh này của cô ngoài việc
làm cho người ta cảm thấy cô đang ôm chân chó* ra, thì cũng không có gì
xài được.”

(*Ý chỉ nịnh nọt.)

Trà Trà nhìn khung chat, quả nhiên không ai để ý đến cô ấy, không khỏi
giận lây sang An Lạc: “Chân chó thì sao, tôi vui là được!”

An Lạc lười biếng nói: “Bây giờ cô còn là người mới, rồi giờ chat riêng
với bọn họ đương nhiên sẽ có người không quen cô lười trả lời lại
cô, nếu giờ cô lên xã đoàn hát một bài, thế nào cũng có người hỏi cô
không phải sao? Rồi sau đó không phải nhiều người sẽ biết cô hơn à?”

Trà Trà suy nghĩ, “Cũng có lý.”

An Lạc vừa xử lý xong bản nháp thiết kế, rảnh rỗi không chuyện gì, liền

ngồi cạnh Trà Trà, Trà Trà ôm chặt tay An Lạc nói: “Lạc Lạc, quân sư của tôi, tôi cần cô!”

An Lạc liếc xéo cô, cười nói: “Thù lao thì sao?”

”Có có chứ! Tôi sẽ bao trọn gói ăn vặt tuần này cho cô!” Trà Trà xuất ra đòn sát thủ - mắt long lanh.

An Lạc cười to: “Đừng quên khoai tây chiên mật ong Orion đấy!”

Hai người ngồi trước máy tính, An Lạc ôm trong lòng gối ôm nhỏ, sau đó ở diễn đàn quả nhiên rất nhanh đã có người trả lời lại:

[Xin chào tân binh Trà Trà! Đây là Đản Thúc ân cần nhất “Vòm Trời Xanh“.]

Bấy giờ An Lạc mới biết xã đoàn này của bọn họ tên là “Vòm Trời Xanh”, nghe hơi quen tai.

[Trà Trà]: Chào buổi tối Đản Thúc, lần đầu tiên chào hỏi mọi người, nói năng có phần lo lắng!

[Đản Thúc]: Không sao đâu, có việc gì chưa rõ cứ hỏi rõ là được.

[Trà Trà]: Có một vấn đề (ˉ﹃ˉ)...

[Đản Thúc]: Nói!

An Lạc không khỏi khó hiểu: “Cô muốn hỏi gì thế?”

Đột nhiên Trà Trà ôm mặt, cười có chút thẹn thùng: “Hỏi nam thần Oa Gia của tôi đó!”

An Lạc mới chỉ nói chữ “đừng”, thì Trà Trà đã nhanh chóng gửi tin nhắn đi:

[Xin hỏi Walker có ở đây không????]

Trong khung chat im lặng một lúc, An Lạc đỡ trán: “Cô đừng có nhanh như thế đã để lộ bản tính mê gái của mình chứ?”

Không ngờ sau mấy giây im lặng lại là một phen sôi nổi, kéo theo một đống người tham gia:

[Nha Nha]: Đậu xanh! Quả nhiên lại là kiểu này?!

[Tam Thiên]: Oa Gia thắng cuộc rồi orz! ””

[Hoa Sênh]: Thật ra Oa Gia chỉ là một tên đàn bà béo ú, đừng để bị người ta lừa, Hoa Sênh tôi đây mới đẹp trai nhất Vòm Trời Xanh!

[Thỏ Baji]: Hoa Sênh mau cút đi chết đi! Dám vũ nhục nam thần lôi ra ngoài giết một trăm lần!

[Trà Trà]: a a a sắc khí của Oa Gia tràn đầy công âm, có đánh chết tôi cũng không tin là bê đê đâu!

[Tam Thiên]: Mọi người nói bừa cũng không sao, nhưng Oa thúc chưa bao giờ lên diễn đàn tám chuyện đâu.

[Hoa Sênh]: Nào có, giao thừa năm ngoái Oa thúc còn nhoi lên nói chúc mừng năm mới mà.

[Tam Thiên]:...

[Đản Thúc]: Khụ khụ, tán gẫu chuyện chính đi, tân binh nhớ mấy ngày nay phải ghi âm, lên trên kênh tuyên truyền đấy.

[Trà Trà]: Vâng.

[Đản Thúc]: Nhân thể nói luôn, bây giờ thấy Walker đang online, mọi người cẩn thận chút đi.

Trà Trà lại bắt đầu kích động, An Lạc nhìn cô ấy: “Walker tốt như thế luôn à?”


Trà Trà click vào thông tin của Walker, không ghi chú gì hết, đến ảnh đại diện cũng là mặc định của hệ thống.

”Đương nhiên rồi, giọng của Oa thúc là giọng nam tình cảm nhất tôi từng
nghe qua đấy, cô đã từng nghe anh ấy cover bài “Uy Phong Đường Đường”
bản Nhật* chưa đó? Quả thật nghe một lần là muốn chảy máu luôn!” Trong
hai mắt Trà Trà đã lấp lánh ánh sáng.

(*Bản gốc là bài 18+ “If you do do” do các thành viên Vocaloid thể
hiện, được biết dưới cái tên tiếng Trung là Uy Phong Đường Đường.)

An Lạc nhấp một ngụm sữa chua: “Tôi không nghe nhạc dâm.”

Trà Trà còn đang muốn tìm tòi Walker, bỗng quay đầu nhìn An Lạc: “Quân
sư à, chị thấy bây giờ tôi mạo muội đi tìm anh ấy thì có thích hợp
không? Anh ấy lạnh lùng có tiếng luôn rồi.”

An Lạc chậc chậc: “Mạo muội cũng chỉ là hạng hai thôi, chủ yếu là người ta có đồng ý trả lời cô không?”

”Quân sư, bây giờ là lúc chị ra trận rồi đấy!” Trà Trà nháy mắt mấy cái.

An Lạc nghĩ ngợi một lúc, gác cằm lên gối ôm: “Nếu cô đi tìm anh ta như
thế, rất có thể anh ta sẽ không để ý đến cô, ngoại trừ cô có thể nói ra
điều kinh thiên động địa gì đó làm anh ta không hiểu phải reply hỏi rõ.”

Trà Trà nhướn mày: “Cái đó...”

An Lạc lết người qua, “Cô cứ nói: anh còn yêu em không? Nhất định anh ta sẽ hỏi cô là ai.”

Mặt Trà Trà đỏ rần: “Cái gì thế kia chứ!”

”Cứ thử đi!” An Lạc tiếp tục khấp khởi uống sữa chua.

Trà Trà im lặng một chốc, “Vậy để thử xem... Để tôi lấy tài khoản phụ của mình hỏi anh ấy.”

An Lạc cảm thấy như tìm lại được những ngày tháng cấp ba giúp bạn thân
nắm bắt tâm tình của nam sinh, vừa nhiều chuyện lại ngây thơ, mang theo
vài phần khoái cảm khi đùa dai.

Sau khi Trà Trà dùng máy tính đăng nhập liền nhanh chóng thêm wechat của Walker, vừa cắn móng tay vừa từ từ gõ chữ: anh còn yêu em không?

Gõ xong Trà Trà với An Lạc cùng nhau cười ha hả, An Lạc suýt chút nữa sặc sữa chua, vô cùng mong chờ reply tiếp theo.

Quả nhiên, rất nhanh đã có người trả lời.

[Walker]:?

Tuy chỉ là một dấu chấm hỏi ngắn ngủi, nhưng Trà Trà lại bắt đầu hét
loạn xạ như gà chọc tiết: “Nam thần trả lời tôi kìa!! My god!!”

An Lạc nín cười: “Nhanh, tiếp tục nói chuyện đi.”

Trà Trà luống cuống cắn môi: làm sao nữa bây giờ?

An Lạc: “Giới thiệu bản thân trước đi, bây giờ cô đã thành công khiến anh ta để ý rồi đấy.”

Trà Trà giật mình: “Ừ nhỉ! Đúng rồi! Quân sư quả thật nhanh trí lắm!” Nói xong vỗ người An Lạc một phen, bắt đầu gõ chữ.

”Đợi đã!” An Lạc dí sát mặt vào màn hình, “Avatar tài khoản của cô sao nhìn giống ảnh avatar của tôi thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui