Đừng Nhìn Xuống Đáy

Rất lâu về trước, An Lạc vẫn cho rằng chỉ có đêm thất tịch và ngày tình nhân mới là ngày ngược FA, nhưng sau
đó dần dần phát hiện chỉ cần là ngày nghỉ thì đều thành ngày ngược FA
hết.

Giáng sinh sắp đến, trên phố xá mọi người tấp nập, cộng thêm mấy lời bộc bạch thê thảm của Trà Trà, An Lạc thấy chỉ cần ra ngoài một giây thôi
cũng là dày vò lắm rồi.

”Ôi trời, mùa đông chính là mùa ôm bạn trai sưởi ấm mà, tôi đây thì tính là gì chứ, An Lạc cô có đồng ý để cho tôi ôm không?”

Vừa ra khỏi tiểu khu, quả nhiên Trà Trà lại đến nữa.

”Tránh ra!” An Lạc mặc kệ cô ấy.

”An Lạc, chị có chờ mong không?” Trà Trà vẫn mặt dày bám lấy tay An Lạc.

”Chờ mong cái gì?” An Lạc chọn mấy vỉ sữa chua trong cửa hàng tiện lợi, lười biếng nói.

”Thì Oa Gia đó!"

”Cũng tạm... Ừ tàm tạm.”

”Bình tĩnh thế sao?!”

”Vì càng hi vọng nhiều thì càng dễ thất vọng.”

”Mặc kệ cô, ai chứ tôi thì vô cùng mong ngóng vô cùng hồi hộp...” Nói xong Trà Trà lại cười khẽ mấy tiếng, đúng chuẩn mê trai.

An Lạc nhìn tủ lạnh, chợt lặng người đi, chính xác là cô không mong đợi
cho lắm, lúc trước chỉ coi Oa Gia là nam thần, còn từng YY trong lòng
rất nhiều lần chuyện tình cẩu huyết...

Nhưng nếu nói là thích thì...

Không thể nén lại, chợt trong đầu An Lạc hiện lên bóng dáng của Trương
Nhiên, đứng trước cửa thủy tinh của thủy cung, trên đầu là từng cảnh sắc xanh lam hấp dẫn, vẻ mặt anh bình tĩnh, trong mắt còn mang theo ý cười
như có như không...

Sữa chua trong tay rơi xuống đất, An Lạc mới sực tỉnh, Trà Trà nhìn cô vẻ khó hiểu: “Sao thế?”

Không kịp nhặt sữa chua lên, đột nhiên An Lạc trừng mắt hỏi Trà Trà:“Làm sao bây giờ? Hình như tôi thích huấn luyện viên của tôi rồi!”

Trà Trà nhìn vẻ âu lo của An Lạc, bật cười một tiếng: “Vẻ mặt kiểu gì thế kia chứ, mình thích thì mình theo thôi.”

”Nhưng mà...”

”Không nhưng nhị gì hết, chỉ vì cô lo lắng nhiều quá nên mới thành ra
như thế, nghe tôi, chắc chắn anh ta cũng có ý với cô.” Trà Trà mím môi
gật đầu với An Lạc.

An Lạc từ từ ngồi xuống nhặt sữa chua lên, trong đầu hiện lên từng chi
tiết giữa cô với Trương Nhiên, quả thật anh đối với cô rất tốt, nhiều
khi khiến An Lạc cũng sinh ra cảm giác được anh thích.

An Lạc nghĩ tới nghĩ lui mà loạn cả lên.

***

Trong sự chờ đợi của Trà Trà, lễ giáng sinh cuối cùng cũng đến.

Mới sáng sớm An Lạc đã bị Trà Trà túm ra ngoài đi mua quà, mấy ngày nay
An Lạc đang sầu lòng, lại nghĩ có nên mua quà cho Trương Nhiên không,
thì trong lòng càng loạn hơn.

”An Lạc, chị cảm thấy Oa Gia sẽ thích thứ gì đây?” Hai người vừa đi vào trung tâm mua sắm liền mất phương hướng.

”Không biết, kẹo thông cổ?” An Lạc không để tâm trả lời.

”Ha? Chị cảm thấy lần đầu gặp mặt tôi sẽ tặng anh ấy mấy hộp kẹo ngọt, thì thích hợp ư?” Trà Trà cười nói.


An Lạc không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên trông thấy bên quầy
cây cỏ bày biện mấy trái cầu thủy tinh trồng cây cảnh mini ở bên trong.

Thiết kế tinh xảo đáng yêu, An Lạc hơi rung động.

Đứng giữa cây sen đá là một hình người nhỏ mặc áo mưa, ngồi bên chân là chú chó lông vàng nho nhỏ.

Đương nhiên liên tưởng ngay đến Cookie của Trương Nhiên.

Thật muốn tặng nó cho anh quá...

Lúc nảy ra suy nghĩ này, An Lạc cũng đồng thời ngây người, bắt đầu từ
khi nào, bất cứ lúc nào, chỉ cần một chút liên quan đến, cô đều nghĩ về
anh?

”Cô muốn mua à?” Trà Trà cúi người nhìn một loạt bồn hoa này.

”Tôi... muốn tặng cho huấn luyện viên.” An Lạc nói.

Trà Trà ngẩng phắt đầu cười xấu xa nhìn An Lạc, rồi khẽ ngâm nga: “Tình yêu đến quá nhanh tựa như cơn lốc*...”

(*Lời bài hát Long Quyển Phong của Châu Kiệt Luân.)

Trong tiếng hát của cô ấy, An Lạc lại chậm rãi đỏ mặt, cuối cùng không
kìm được bật cười, đẩy cô ấy một cái: “Cô cút đi cho tôi!”

Mua xong quà thì đã đến chiều, hai người lại dạo quanh hơn nửa cửa hàng
quần áo trong trung tâm, đều tự mua cho mình một bộ quần áo.

Lúc ngồi trong Starbucks nghỉ chân, An Lạc có cảm giác chân mình như
muốn lìa đi, ngồi trên sofa khẽ xoa nắn đôi chân, chỉ vừa nâng mắt đã
bắt gặp một đôi tình nhân ngồi bên cạnh, ngọt ngào đến chết.

Nếu cô với Trương Nhiên ở bên nhau tuyệt đối sẽ không giống như thế, có lẽ phần lớn thời gian là cô trêu chọc anh ấy nhỉ?

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng An Lạc bất giác toát lên ý cười, chợt nghe thấy “tách” một tiếng.

Trà Trà chụp ảnh cô!

”Trà Trà, mau xóa đi!" An Lạc nói xong liền túm lấy điện thoại mà Trà Trà đang giơ ra trước mặt cô.

Trà Trà tránh đi: “Vẻ mặt dại trai ấy của cô không chụp lại chẳng phải
đáng tiếc lắm sao, tôi muốn gửi lên group bạn bè, tiêu đề chính là "mùa
đông đã đến, mùa xuân còn xa không" ha ha ha ha...”

”Quỷ nhà cô...”

An Lạc đang định nhào qua, thì bỗng nhiên điện thoại vang lên, chợt cô
nghĩ đến gì đó, nhanh chóng rút điện thoại ra nhìn, màn hình hiển thị
một dãy số lạ, cô thất vọng ngồi xuống, trượt nút nghe máy.

”Alo, xin hỏi ai đó...” An Lạc còn chưa nói xong.

”Lạc Lạc?” Một giọng nam cuốn hút.

Thời gian như đóng băng lại trong chớp mắt, rồi lập tức điên cuồng quay
về, ngược dòng quá khứ, là âm thanh bốn năm trước đã câu hồn phá mộng
cô, ngay đến âm điệu cũng không thay đổi.

Lạc Lạc.

Sửng sốt qua đi, An Lạc từ từ nói: “Giang Việt?”

”Nghe ra được ư?” Anh ta khẽ cười.

Ngay đến Trà Trà cũng phát giác thần sắc bất thường của An Lạc, cô từng
nghe An Lạc kể về Giang Việt, trong nhận thức của cô, Giang Việt chính
là hồng nhan họa thủy, đã lầm lỡ An Lạc nhiều năm.


”Có chuyện gì à?” An Lạc dần tỉnh táo lại, thản nhiên hỏi.

”Có việc mới có thể gọi cho cậu ư?” Giang Việt bình tĩnh nói.

An Lạc không biết phải đáp thế nào, khẽ dừng lại: “Ngại quá, bây giờ tôi bận việc lắm, không có việc gì thì cúp máy trước đây.”

Nói xong nhanh chóng tắt máy.

Trà Trà uống sữa lắc: “Anh ta... Giang Việt nghĩ sao mà gọi cho cô vậy?”

An Lạc cầm điện thoại vẫn còn ngây người, nghe hỏi thế thì nhấp một ngụm cà phê: “Có lẽ gần đây anh ta không được tốt lắm.”

Người nếu sống tốt sẽ không nhớ đến bạn.

”Lúc cô tắt máy trông oách lắm...” Trà Trà cảm thấy không khí hơi quái dị, bèn mở lời.

An Lạc cúi đầu uống cà phê, tóc mái che đi ánh mắt, nhìn không rõ vẻ mặt.

”Này tôi cảm thấy bộ trang phục lúc nãy cô mua kawaii lắm đấy, cô nói
xem đêm nay gặp Oa Gia Đản Thúc, liệu có bị cô mê đảo không?” Trà Trà
liều mạng gắng điều chỉnh lại bầu không khí.

Đáng tiếc An Lạc không biết phối hợp, ngẩng đầu cầm lấy túi xách: “Về nhà trước đi, muộn rồi.”

Nếu nói không còn chút cảm giác gì với Giang Việt, nhất định là giả,
nhưng cảm giác này rốt cuộc còn được gọi là thích không? Cũng như mỗi
người lúc nhắc đến mối tình đầu thì trong lòng luôn mềm đi, nhưng không
có nghĩa là còn yêu người ấy, cùng lắm chỉ có thể coi là một hồi ức,
hoài niệm với thanh xuân đã mất đi, hoài niệm với nỗi si tình của
mình...

Anh là sự trói buộc trong đáy lòng cô, không còn đơn giản là thích nữa.

Thì ra buông tay một người mình đã từng thích, cũng không hề khó khăn
như lúc trước, chỉ là sau một thời gian dài không gặp chợt nhớ đến, thì
chỉ cảm thán một câu rằng: thì ra mình từng thích anh ấy như thế.

Sau khi về đến nhà, hai người bắt đầu nghiên cứu trang điểm sắc đỏ mùa
đông ấm áp gần đây, thời gian Đản Thúc sắp xếp là tám giờ tối, tại nhà
hàng phong cách nào đó ở đường vòng số Hai.

Trang điểm rồi ra ngoài, cuối cùng An Lạc cũng có cảm giác hồi hộp mong
chờ, tay nắm tay Trà Trà bước đi trong tiểu khu rợp bóng cây dạt dào sức sống.

”Lạc Lạc, cô xem có phải son môi dính trên mặt tôi không?” Đi được mấy bước, bỗng Trà Trà quay đầu lại.

An Lạc ghé mặt sát vào nhìn, lau giúp cô ấy vết son bị nhòe: “Bây giờ ổn rồi!”

An Lạc ngẩng đầu thì trông thấy Trà Trà đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, hoảng sợ: “Cô làm gì thế?”

”Phía sau cô có một anh đẹp trai chân dài, ăn mặc hợp mốt, giống người
mẫu tạp chí quá! Đang đi về phía chúng ta này.” Trà Trà nhỏ giọng nói.

An Lạc lơ cô ấy, “Đi thôi đi thôi, mau đi gặp Oa Gia của cô thôi, ở đó mà nhìn anh nào nữa?” Nói xong dắt tay cô ấy đi ra ngoài.

”Tôi đã gặp đâu đó rồi ấy, hình như là người mẫu tạp chí thật...” Trà Trà vẫn nhìn về hướng ấy.

An Lạc không nhịn được nữa, quay đầu lại, hình ảnh lập tức như đóng băng.

Giang Việt.

Anh khẽ mỉm cười,

”An Lạc à!”


***

Trà Trà buồn bực ngồi trên xe taxi, sau đó gửi tin nhắn thoại vào nhóm:“Báo cáo mọi người, hôm nay Lạc Lạc Thanh Hoan không đến được.”

”Ơ, vì sao thế?” Nhanh chóng Đản Thúc đáp lại.

”Nói ra thì ngược cẩu quá, nam thần trước đây của cô ấy lặn lội từ Bắc
Kinh tìm đến, có lẽ định tỏ tình trong đêm giáng sinh, chậc chậc...” Trà Trà nói xong liền xem danh sách online, không ngờ có cả Oa Gia!

”Fuck, đúng hay sai vậy?” Đản Thúc đáp lại rất nhanh, rõ ràng là kinh ngạc.

”Em tận mắt nhìn thấy mà, không thể nào giả được.”

”Fuck... Thế Wal... Đúng là đáng tiếc.” Đản Thúc nói được nửa thì lại sửa miệng.

”Không sao, vẫn còn cơ hội gặp mặt mà.” Trà Trà an ủi.

Đản Thúc đã sốt ruột gần chết rồi, vội vàng chat riêng với Trương Nhiên, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy trả lời, không cần anh ta đoán
cũng biết lúc này tâm tình Trương Nhiên nhất định rất phức tạp...

Đản Thúc lại gọi điện đến, vang lên ba tiếng, sau khi nối máy lại chẳng nghe thấy giọng Trương Nhiên đâu.

”Haiz, này... Thật ra thì... Tôi cảm thấy...” Đản Thúc do dự hồi lâu,
còn chưa nói xong, Trương Nhiên đã thản nhiên ngắt lời: “Không việc gì
thì cúp máy đây.”

Để lại trong “alo alo” của Đản Thúc là âm thanh “tút tút“.

Có một loại trống vắng, chính là khi bạn còn chưa nói xong thì người khác đã cúp máy trước bạn.

Trà Trà đến nhà hàng vừa đúng tám giờ, cô không yên tâm bấm gọi điện cho Đản Thúc.

”Đản Thúc à em đến rồi, mấy anh ở tầng hai hả? Hả... Cái gì?!! Oa Gia không tới?!!!”

Lúc Trà Trà nhận được điện thoại của An Lạc, thì cuộc gặp mặt đã sắp kết thúc, cô với đám người Đản Thúc Hoa Sênh đi ra ngoài, cầm điện thoại hạ giọng nói: “Bây giờ sắp về rồi... Hôm nay Oa Gia có việc không đến...”

Cúp điện thoại, Trà Trà chào tạm biệt mọi người trong xã đoàn, rồi giơ tay vẫy một chiếc taxi.

Lên xe, An Lạc lại gọi đến: “Trà Trà, bây giờ tôi muốn đi gặp Trương Nhiên, có thể về muộn một chút.”

”Đợi đã, cô nói chuyện gì với Giang Việt thế?”

”Không có gì, tôi vào thang máy đây, bye...”

Nói xong nhanh chóng cúp máy, để lại Trà Trà với vẻ mặt ngơ ngác.

Rốt cuộc Giang Việt đã nói gì với cô ấy, mà khiến cô ấy gấp rút muốn gặp huấn luyện viên vậy?

***

Cầm chiếc hộp nhỏ đựng bồn cảnh bên trong, An Lạc nhanh chóng đi đến
dưới nhà Trương Nhiên, cửa đã khóa, An Lạc đứng dưới lầu cất cao giọng
gọi tên anh.

Giọng nói truyền khắp tiểu khu, An Lạc không hề cử động.

Một giờ trước:

”Cậu tìm tôi?” An Lạc nhìn Trà Trà đang dần đi xa, rồi quay sang nhìn Giang Việt.

Giang Việt đã thay đổi rất nhiều, gương mặt thêm phần chín chắn, tóc mái xéo bảy ba kiểu Hàn Quốc, nhưng vẫn là khuôn mặt sạch sẽ tuấn dật ấy,
chỉ là thiếu đi vẻ ôn tồn trong trí nhớ của An Lạc.

Có đôi khi cần phải tận mắt nhìn thấy, bạn mới biết được thì ra mình đã thật sự hết hi vọng.

Chính bản thân cô cũng kinh ngạc, sau khi gặp Giang Việt, cô lại có thể bình tĩnh đến lạnh lùng như vậy.

”Mình muốn gặp cậu.” Ngữ khí của Giang Việt vẫn điềm đạm như trước.

An Lạc sững sờ, dời tầm mắt: “Vậy bây giờ cậu gặp được rồi đấy.”

Im lặng, Giang Việt từng bước đến gần: “Vậy phải như thế nào, cậu mới có thể tha thứ cho mình?”

Bốn năm bặt vô âm tín, bốn năm dày vò, chỉ đổi một câu “phải thế nào mới có thể tha thứ cho mình” nhẹ như lông hồng?

An Lạc chậm rãi giương mắt nhìn anh: “Đã không còn gì nữa cả rồi, Giang
Việt à, giữa chúng ta đã không tồn tại tha thứ hay không tha thứ, thời
gian quá lâu, đối với người chỉ sống trong trí nhớ, cậu không cần tôi

phải tha thứ, mà ngược lại...

Tôi hẳn nên cám ơn cậu, bởi vì cậu đi rồi, nên tôi mới gặp được người tốt.”

An Lạc gằn từng chữ nói rất rõ ràng. Thần sắc Giang Việt ảm đạm đi trông thấy.

Nếu trước kia còn chần chừ thì vào lúc này An Lạc cảm nhận rõ rằng, từ
rất lâu cô đã không còn cảm giác như ngày xưa với Giang Việt, thay vào
đó, cô lại nghĩ đến một người khác, người đưa cô về nhà, người cùng đi
thủy cung với cô, người ôm lấy cô khi cô chìm xuống đáy...

Cô thích Trương Nhiên, là vô tri vô giác mà thích, là từng giọt tích thành tình cảm.

Một khắc xoay người đi, bốn phía đèn đuốc rực rỡ.

Cô đi vài bước, bỗng dừng chân, quay người lại:

”Giang Việt...Tạm biệt!”

***

Dưới nhà huấn luyện viên.

”Trương... Nhiên!” An Lạc lớn tiếng hô, cảm giác một nơi hẻo lánh nào đó trong đáy lòng đang sục sôi, cô hơi sốt ruột, lại mang theo kích động
hồi hộp, đứng tại chỗ hét to.

”Cô định để mọi người trong tiểu khu đều biết tôi đấy à?” Giọng nói âm trầm vang lên.

An Lạc chậm chạp đứng thẳng lại, quay đầu nhìn.

Trương Nhiên đứng ở kia, hai tay nhàn nhã đút vào trong túi áo khoác, thản nhiên nhìn cô.

Trên tán cây rực sáng, một nửa gương mặt anh chìm trong bóng đêm, nửa kia được ánh sáng mơ hồ chiếu đến, đôi mắt nóng lạnh.

An Lạc rũ mắt, bật cười: “Giáng sinh vui vẻ.”

Trương Nhiên không nói gì, vẫn chỉ nhìn cô.

”Tôi sợ muộn quá thì không kịp, nên đứng dưới lầu gọi anh.” Nói xong An Lạc đưa chiếc hộp ra, “Có quà nè!”

Trương Nhiên cúi đầu nhìn, nhận lấy: “Cám ơn.”

Anh vừa từ bên ngoài về thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, truyền khắp
tiểu khu, một lần lại một lần gọi tên mình, kiên nhẫn, lại chờ mong.

Dù ngờ vực bao nhiêu thì ở một khắc này cũng trở nên nhỏ bé.

”Quà của tôi đâu?” An Lạc chớp mắt, nghiêng người, tay vắt chéo sau lưng, hỏi một cách vô liêm sỉ.

Trương Nhiên dường như hơi cười: “Cô muốn thứ gì?”

”Chính là món quà mà tặng cho người khác không thích hợp, chỉ có tặng tôi mới hợp nhất ấy.” An Lạc cười càng đậm hơn.

”Cụ thể chút đi.”

”Là món quà xa tít chân trời, gần ngay trước mắt đấy, có sẵn.” An Lạc tiếp tục vô liêm sỉ.

Trương Nhiên khẽ nhíu mày, nheo mắt nhìn cô.

”Haiz, anh không nghĩ ra thì thôi vậy...” An Lạc nói xong xoay sang chỗ
khác, nhìn trời, nhưng trong lòng cứ lên lên xuống xuống, những chuyện
cần nói cô đều đã nói rồi, là không hiểu thật hay giả vờ?

”An Lạc...”

Giọng anh không mang theo gợn sóng nào.

An Lạc xoay lại, thấy Trương Nhiên từ từ giang hai tay ra.

An Lạc đờ ra, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn nụ cười dần sâu của anh.

”Không muốn à? Vậy thì...”

”Em muốn!” An Lạc lao vào chiếc ôm anh chưa kịp thu về.

Là món quà mà tặng cho người khác không thích hợp, chỉ có tặng em mới hợp nhất.

Vậy anh tặng mình cho em có được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui