Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Edit: Kai’sa team

Theo thời gian thấm thoát trôi đi từng giây, thật nhanh đã đến kì thi cuối học kỳ một của lớp mười một.

Thi cuối kỳ lần này chỉ có sáu khoa, các học sinh theo khối khoa học xã hội đã sớm nói tạm biệt với các môn vật lý và hóa học.

Thời gian nghỉ đông, Trì Ý bay sang nước Mỹ cùng mẹ cô đón tết  âm Lịch.

Tiếu Chỉ Hàn cũng thường xuyên gọi điện thoại quốc tế cho cô, còn mấy lần đề cập đến muốn qua đó tìm cô.

“Đừng,” Trì Ý nói, “Thật vất vả tớ mới ở bên cạnh mẹ tớ, tớ phải ở bên cạnh mẹ thật nhiều, không có thời gian tiếp đãi cậu.”

“Nhóc không có lương tâm, chúng ta cũng đã một tháng không gặp nhau.”

“Nếu cậu rảnh rỗi suy nghĩ những việc này không bằng ngẫm lại thật tốt, người chậm cần bắt đầu sớm, chuẩn bị kiến thức bài học của học kỳ sau lớp mười một đi.”

Nói là như thế, đến cuối cùng, Trì Ý cũng không nhịn được, cùng Tiếu Chỉ Hàn gọi video mấy lần.

Học kỳ kế của lớp mười một, chính trị, lịch sử, địa lý  được gộp thành một, cũng cho thấy kỳ thi vào đại học đang ngày một cận kề.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thậm chí bắt đầu đếm ngược bằng ngày.

Ngày ngày trôi qua, mỗi ngày có kiểm tra nhỏ, mỗi tuần có kiểm tra lớn, học sinh lớp mười hai của Nam Thành Nhất Trung cũng đã quen dần với dây cót sinh hoạt này.

Theo kỳ thi đại học đang tới gần, lớp học không ngừng có bạn học cầm theo áo thun trắng, đi xung quanh lớp học, xin chữ ký của bạn học làm lưu niệm.

Trong lớp học nhất thời bao phủ cảm giác thương cảm sắp biệt ly, làm cho cảm giác hưng phấn sau khi thi đại học giảm đi không ít.

Lần sinh hoạt lớp cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Trần Phát Chi đứng trên bục giảng, dặn dò các học sinh điều cần chú ý khi thi vào đại học, vừa nói, ánh mắt cũng có chút ướt át.

“Mọi người đều phải tốt nghiệp, thầy cũng phải đón chào lứa học sinh kế tiếp, tất nhiên sẽ không thể không nhắc đến lớp hai mươi của chúng ta, càng ngày càng tiến bộ, cơ hồ trình độ và thành tích tương đương với cùng khối khoa học xã hội thực nghiệm, thật là làm cho thầy tăng thể diện.”

“Là Phát ca dạy tốt…”

Trong lớp không biết ai dẫn đầu nói một tiếng, sau đó tiếng vỗ tay ồn ào đinh tai nhức óc vang lên khắp lớp, trong nhất thời lấn át âm thanh hợp ca của lớp nhạc bên cạnh.


“Trì Ý hai năm duy trì thành tích hạng nhất khoa văn, Tiếu Chỉ Hàn từ hạng năm từ dưới đếm lên, một đường tiến bộ đến mức ổn định…” Hơn mười phút kế tiếp, Trần Phát Chi liệt kê tổng kết sự tích của từng người trong lớp học, cuối cùng còn nhắc tới Phương Vũ Thành đầu lớp mười hai đã ra nước ngoài du học.

“Còn có Phương Vũ Thành, sau này thầy cũng có thể kể với các đàn em năm sau của các em, thầy có học sinh ra nước ngoài du học.”

“Ba năm thầy làm chủ nhiệm, trường học và các thầy cô đều nói với mọi người đừng yêu đương, thật ra thì thầy đều biết cặp nào trong lớp đang bên nhau.

Vừa nghe thấy lời này, mấy ánh mắt lơ lửng, đột nhiên không dám nhìn thẳng Trần Phát Chi.

“Có một đôi là khi thầy đi ra cổng trường, thấy bọn họ nắm tay đi tới, dùng từ ngữ hiện hành bây giờ của các em còn không phải là vội vàng đưa đầu cho người nắm sao, nhưng thầy thấy được cũng không nói, thầy cảm thấy mình ban đầu rất sáng suốt. Dẫu sao thì các học tỷ khóa 10, khóa 12 của các em có mấy đôi cũng mời thầy đi uống rượu mừng, quan hệ đều rất tốt, thầy dĩ nhiên hy vọng các em cũng thật tốt.”

“Chờ sau khi thì vào đại học xong, nên đi du lịch thì đi du lịch, nên nói chuyện yêu đương thì nói chuyện yêu đương, không có ai có thể quản các em.”

Trần Phát Chi lại nói mấy câu, cuối cùng tổng kết nói, “Những lời khác thầy cũng không nói nhiều, mọi người thi đại học cố lên.”

Lát nữa còn có giờ tự học, đến khi sau khi tan học, các bạn học trong lớp còn phải ở lại hỗ trợ bố trí lớp học thành phòng thi.

Trần Phát Chi chân trước vừa mới đi, hành lang đột nhiên truyền đến từng tiếng hò reo kinh động

Trên lầu, bài thi trắng xóa không ngừng từ phía trên bay xuống, còn có các loại giấy nháp cùng sách ôn luyện, bị xé nát ném xuống, đi cùng với tiếng gào thét từ bốn phương tám hướng, còn có bài hát tự nghĩ ta nữa.

“Đi cmn bài thi, rốt cuộc giải phóng rồi!”

“Oa hô.”

“Đem bài thi vứt bỏ, vứt bỏ, tớ muốn happy, happy…”

Trên mặt đất vườn hoa lầu một nhanh chóng bị màu trắng bao trùm, giống như là một trận tuyết phủ xuống.

Hết mấy lớp học đã gia nhập đội ngũ chiến đấu, người của lớp hai mươi mới bắt đầu rục rịch, cầm lên chồng bài thi chất ở chỗ ngồi, lúc vừa định hành động, tiếng gào của Trần Kim Thủy truyền lên từ dưới lầu.

“Ai đã làm? Đã thi đại học chưa? Không biết trước kỳ thi trung học quan trọng nhất là đem đề làm sai xem kỹ lại một lần nữa sao! Em nào tham gia ném tự mình xuống đây quét dọn cho tôi, không cần chờ tôi kéo tất cả mọi người xuống dọn dẹp chứ.”

Đối với buổi chiều hôm đó, trong trí nhớ của Trì Ý chỉ toàn là hỗn loạn.


Giống như cuối cùng, tất cả mọi người đều bị kêu xuống cùng nhau dọn dẹp quét dọn. Dẫu sao trên đất giấy chất chồng dày một lớp, cơ hồ không nhìn thấy màu xanh biếc tốt tươi vốn có.

Trí nhớ sau cùng, như ngừng lại lúc bầu trời nửa bên hoàng hôn, nửa bên nắng chiều, ánh sáng bao phủ dãy phòng học lớp mười hai và học sinh mặc đồng phục, bận rộn quét dọn cùng nhau.

____

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học ba ngày, trường học không có giờ học, học sinh tự ở nhà, ở ký túc xá hoặc là tới trường học lớp ôn tập, lần chạy nước rút cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học.

Khi thật sự sắp tới kỳ thi vào đại học, Trì Ý ngược lại không có cảm giác gấp gáp như ngày thường, cả ngày ở kí túc xá, sau khi xem lại bài thi đã làm trước kia, lật xem các quyển sách nước ngoài có danh tiếng.

Lúc Tiếu Chỉ Hàn gọi điện thoại cho cô, Trì Ý đang nằm trên giường, bởi vì suy nghĩ đến tình tiết phá án trong tiểu thuyết trinh thám mà không ngủ được.

Dẫu sao, động não trước khi ngủ rất dễ dàng sinh ra một trạng thái hưng phấn, sẽ tương đối khó chìm vào giấc ngủ.

Trì Ý liếc nhìn vào mặt hai người trên video, lúc này mới đeo tai nghe lên, “Chuyện gì à?”

“…Không có chuyện gì không thể gọi điện thoại cho cậu à?” Tiếu Chỉ Hàn đáp một câu, “Đã trễ thế này mà cậu còn chưa ngủ à.”

“Cậu không phải đang nói nhảm sao!” Trì Ý liếc mắt, “Nếu tớ ngủ rồi sao tiếp điện thoại của cậu được.”

Cô thở dài, “Nếu không phải do trước khi đi ngủ tớ xem một quyển tiểu thuyết trinh thám, thì bây giờ đã đi ngủ từ sớm rồi.”

“Cậu mất ngủ à?” Tiếu Chỉ Hàn hỏi một câu. Thấy cô không trả lời, nghĩ đến mình hẳn đã đoán đúng, cười một cái, “Vừa lúc có Hàn ca dỗ cậu ngủ.”

“Cậu?”

Nghe thấy Trì Ý vô cùng không tin, Tiếu Chỉ Hàn cùng không tức giận, chẳng qua là trả lời, “Dỗ cậu ngủ còn không đơn giản sao? Ca hát hay kể chuyện, cậu chọn một đi.”

Tốt, một tên tự mình chạy đến chuốc lấy cực khổ, Trì Ý cảm thấy không nên bỏ qua cơ hội đưa tới cửa này, dùng mấy giây nghĩ ra phương pháp, “Cậu học thuộc lòng cho tớ nghe đi.”

“… Cậu nghiêm túc?”


Không nên nha, Trì Ý nhìn qua không phải người không hiểu phong tình như vậy. Lúc này không phải nên nói là muốn nghe lời tỏ tình hoặc là nghe hát mới đúng hay sao.

Nhìn anh chần chờ, Trì Ý lập tức nói, “Cậu đừng nói là không thuộc nha? Cũng sắp đến kỳ thi rồi, cậu còn không thuộc, cậu còn nhớ tớ nói…”

Tiếp theo, Trì Ý lời lẽ cực nhanh huyên thuyên nói với Tiếu Chỉ Hàn một chuỗi kiến thức kết nối chính trị và mâu thuẫn. Khi dừng lại thở hổn hển, nói với anh, “Thầy đã biểu diễn cho cậu một lần, học trò còn không nhanh thể hiện tài năng.”

Đầu kia trầm mặc một hồi, vang lên một trận âm thanh tìm kiếm lật sách đùng đùng.

Tốc độ nói của Trì Ý quá nhanh, Tiếu Chỉ Hàn chỉ kịp phân biệt cô đang nói từ mục lục chương mấy bắt đầu học thuộc, anh không làm thuần thục được như cô, bất đắc dĩ mở mục lục ra mới có thể từ kiến thức mà mình nhét đầy trong đầu tìm ra điểm giống nhau.

Đêm đó, Tiếu Chỉ Hàn hướng về phía điện thoại di động, khó khăn học thuộc quyển sách đó cả đêm.

Ngày hôm sau lúc Trì Ý thức dậy, phát hiện điện thoại di động mình hết pin tự tắt nguồn.

Lần này, cậu ấy chắc khắc sâu ấn tượng rồi. Trì Ý nghĩ.

Ngày thi vào đại học, học sinh khoa học xã hội của Nhất Trung được chia đến thi ở những trường học khác.

Học sinh khối khoa học xã hội toàn thành phố được trộn tên sắp xếp ở hơn một trăm điểm tổ chức thi. Lúc tiếng loa phát thanh vang trong toàn trường, mấy học sinh khoa học xã hội trong bãi đậu xe của các trường nhất thời ùa lên, bị mọi người chen chút đẩy đi, Trì Ý mới nhớ tới mình quên chưa nói câu nào với Tiếu Chỉ Hàn.

Lúc đi lên cổ thang, cổ tay Trì Ý bị người phía sau nắm lại.

Cô quay đầu, lúc thấy đó là Tiếu Chỉ Hàn, đột nhiên có chút buồn cười.

Nhiều người như vậy, anh vẫn sẽ đi tìm cô, vẫn sẽ tìm được cô.

“Tiếu Chỉ Hàn, thi đại học cố lên.”

Cô nói xong, môi còn khẽ động, nhưng không có phát ra âm thanh.

Tiếu Chỉ Hàn đứng dưới bậc thang, nhưng lại xem hiểu cô muốn nói gì.

Hai ngày đếm ngược.

Tớ cùng cậu chân chính ở bên nhau.

Anh bỗng nhiên bật cười, trời sinh khi cười môi và mi mắt hơi cong, không giống vẻ lười biếng và thiếu kiên nhẫn lần đầu gặp nhau, tràn đầy nghiêm túc, “Thi vào đại học cố lên, Trì Ý.”

Hai ngày đi đại học trôi qua rất nhanh. Gánh nặng mười mấy năm cõng trên người, lập tức được tháo xuống.


Vừa ra khỏi trường thi, có không ít người đã hẹn nhau tối nay chè chén say sưa, cũng không ít người đang thảo luận về đáp án của bài thi.

Trì Ý theo nguyên tắc thi xong dẹp xuống hết, dù là ti vi truyền thông, Weibo hay các loại phần mềm di động, tất cả các thứ đưa thông tin liên quan đến các bài thi và đáp án, Trì Ý cùng không muốn bỏ chút tâm tư ra xem.

Thật ra thì không có khác biệt quá lớn với các bài thi thường ngày, bảy mươi phần trăm đầu là kiến thức cơ bản, cô cũng không lo lắng cho thành tích của mình.

Đêm hôm thi xong, học sinh lớp hai mươi dùng tiền quỹ còn thừa lại thuê một gian ghế lô ở Bluebox, bắt đầu lần bay thả đầu tiên.

Ngay cả Phương Vũ Thành ở nước ngoài xa xôi, cũng đặc biệt bay về cùng nhau hoài niệm thanh xuân và nhìn về tương lai.

Tiếu Chỉ Hàn không muốn buổi chiều đầu tiên ở bên nhau cùng Trì Ý bị lãng phí trong cuộc đùa giỡn nói chuyện phiếm của mọi người, hẹn Phương Vũ Thành ngày khác lại tụ tập, tự phạt mấy ly, liền dẫn theo Trì Ý rời đi.

Đường phố khắp nơi đều rất náo nhiệt, đầu đường cuối đường đều có thể thấy khuôn mặt học sinh khi trút bỏ đồng phục liền hoàn toàn đổi mới.

Đèn đỏ biến đổi, lúc dừng ở ngã tư, Tiếu Chỉ Hàn cầm tay Trì Ý một cách tự nhiên, người ngón đan xen, từ từ nắm chặt.

“Ngày mai là sinh nhật cậu, cậu muốn trải qua như thế nào?” Anh hỏi.

Đúng là vô cùng đúng dịp, ngày hôm sau khi kết thúc kỳ thi vào đại học, vừa lúc là sinh nhật mười tám tuổi của Trì Ý. Anh cũng là trong lúc vô tình biết được.

Chính Trì Ý thiếu chút nữa cũng đã quên còn có chuyện này.

Đối với sinh nhật mười tám tuổi của mình, Trì Ý cũng không có cảm giác.

Cảm xúc duy nhất, cùng chỉ là thì ra, tự dưng lạ già thêm một tuổi. Nếu như không phải là tối nay Tiếu Chỉ Hàn nhắc tới, chính cô thậm chí cũng không nhớ rõ.

Đèn xanh lên làn xe chạy đổi thành bảy mươi hai giây đèn đỏ, Trì Ý đứng trên vạch kẻ đường trắng xóa, được công nhân sửa chữa sơn lại mấy lần, rũ mắt. Ánh mắt đầu tiên rơi vào tay Tiếu Chỉ Hàn đang nắm tay cô, từ từ nhìn lên, cuối cùng dừng lại ở gương mặt lúc anh cũng đang nhìn cô, môi giật giật.

“Theo truyền thuyết cổ ở các bộ lạc hoang dã, lúc mười tám tuổi cần đơn độc một mình, đi vào rừng rậm nguy hiểm, giết được ít nhất một con mãnh thú, tuyên cáo mình đã đã trưởng thành, bây giờ ở các quốc gia khác, lúc mười tám tuổi có thể xem mười tám bộ phim cấm, vậy chúng ta thì sao, mười tám tuổi có thể làm chuyện gì, cũng đều là mười tám tuổi, không khác biệt gì so với hai mươi tám tuổi.”

Nghe Trì Ý nói, Tiếu Chỉ Hàn bỗng nhiên cong môi cười một tiếng.

Giống như ánh sáng đã qua xử lý ống kính trong phim ảnh, âm thanh và ánh đèn trên đường phố, như cưỡi ngựa xem đèn cấp tốc thụt lùi. Trong cảnh tượng sương mù mênh mông, chỉ còn lại tiếng nói của Tiếu Chỉ Hàn không ngừng quanh quẩn bên tai.

“Làm sao lại không có sự khác biệt.”

“Mười tám tuổi, ý nghĩa là cậu có thể cùng với tớ làm mười tám chuyện cấm. Sau này, lúc buổi tối tớ sẽ không hỏi tối nay làm đề mục gì, mà là…” anh dừng lại, khóe môi nở nụ cười rõ ràng hơn, đáy mắt lóe sáng, mang vẻ khoe khoang tùy ý của lứa tuổi này.

“Tối nay cái đó không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui