Đừng Nháo Bạc Tiên Sinh


…Thẩm Phồn Tinh cong cong khóe môi, rũ mắt, giấu đi ánh mắt tinh ranh của mình.

“Lấy hết ra trang sức đắt nhất của cửa hàng này ra đây!” Lâm Phỉ Phỉ có vẻ như đã chờ không được nữa.

“Vâng! Tôi đi lấy ngay!” Trưởng cửa hàng lên tiếng, sau đó vội vàng xoay người chạy đi.

Nhưng trong lúc xoay người, nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng kia của Thẩm Phồn Tinh, trong lòng cô ta lại lộp bộp vài tiếng, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt vô cùng.

-Trưởng cửa hàng dẫn một vài nhân viên đi vào phòng bảo mật để lấy trang sức ra.


Trưởng cửa hàng chau mày, sắc mặt hơi khó coi.

Vài nhân viên nhìn thấy bộ dáng thất thần của cô ta, liền an ủi:“Cửa hàng trưởng, chị cứ yên tâm đi, cái cô Thẩm Phồn Tinh kia sẽ không làm được gì đâu.

Chị cũng biết mấy scandal của cô ta rồi, qua lại với nhiều đàn ông như vậy, cho dù bây giờ cô ta thật sự được đại gia bao, thì chắc chắn vị đại gia cũng không có bản lĩnh gì lớn! Có thể cho cô ta được bao nhiêu tiền cơ chứ?”
“Đúng vậy, nếu chỉ vì cô ta mà phải đắc tội với ba cô tiểu thư nhà giàu kia thì thật sự không đáng!”Cửa hàng trưởng suy tư một lúc, sau đó gật đầu: “Tôi biết chứ, nhưng bây giờ lại không hiểu vì sao mà cứ cảm thấy rất hoảng hốt.

”“Đó là vì chị sắp lập được công lớn đấy cửa hàng trưởng!”“Cái gì?”“Chị nghĩ đi, bây giờ hai cô tiểu thư nhà họ Thẩm đang so cái gì? Là so tiền đấy! Chúng ta cần gì phải để ý đến ai thắng ai thua chứ, hiện giờ điều chúng ta cần quan tâm là họ muốn lấy trang sức của cửa hàng chúng ta ra để so!”“Phải biết rằng, lúc trước chỉ cần mỗi ngày chúng ta bán được một bộ thôi thì cuối tháng vẫn có thể vui vẻ mà nộp thành tích tiêu thụ lên trên.

Chị nghĩ thử xem, hai chị em họ so tới so lui, so xong, tiền thu vào có khi còn bằng với thành tích tiêu thụ cả mấy tháng cộng lại đấy chứ! Đến lúc đó, công ty chắc chắn sẽ khen thưởng hậu hĩnh, nếu như còn có thể truyền ra đến tổng công ty ở nước ngoài, cơ hội thăng chức tăng lương còn xa sao? Cửa hàng trưởng, em nói như vậy, chị đã hết hoảng hốt chưa? Cơ hội tốt như vậy, đồng nghĩavới việc thăng chức ngay lập tức đấy!”

Nghe nhân viên nói thế, cửa hàng trưởng cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, vừa nãy nói đến hoảng hốt, cũng đúng là khiến người ta hoảng hốt thật!Cô ta hít một hơi thật sâu: “Được rồi, đem hết trang sức ra ngoài đi.

”“Vâng!”Họ xếp hàng đi ra ngoài, mỗi người đều vô cùng cẩn thận bày trang sức lên trên quầy.

“Thưa hai vị tiểu thư nhà họ Thẩm, năm bộ trang sức này là năm bộ trang sức sang trọng nhất, đắt tiền nhất của cửa hàng chúng tôi, được một nhà thiết kế trang sức nước ngoài nổi tiếng tự tay chế tạo.

”Trưởng cửa hàng nói xong, lại nhìn lướt qua Thẩm Phồn Tinh đang yên lặng đứng một bên, nhấn mạnh:“Giá cả thật sự rất đắt, không được tùy tiện chạm vào.

Nếu không mua nổi thì đừng có lãng phí thời gian!”Nhân viên tiêu thụ lâu năm ghét nhất là loại khách hàng chỉ xem mà không mua.

Đáng ghét hơn, còn có loại khách hàng vừa xem trang sức, vừa nghe họ tư vấn một lúc lâu, khiến họ lãng phí thời gian như vậy, thế mà cuối cùng cũng vẫn không mua!
Huống hồ gì, lúc này họ còn biết rõ là có người mua không nổi!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận