Hàn Tiếu không trả lời, nàng nhìn chòng chọc Nhiếp Thừa Nham hồi lâu. Bỗng dưng lại nghĩ không biết trong lòng hắn sợ cái gì hơn. Nàng hỏi rồi Nhiếp Thừa Nham không hiểu, há mồm kinh ngạc nhìn nàng.
Hàn Tiếu nghĩ đi nghĩ lại, mượn lời của Phượng Ninh đưa ra một ví dụ: “Ví dụ như ta trị bệnh cho người ta, ta sẽ sợ không chữa được, nhưng ta lại càng sợ do mình không đi chữa mà làm hại người ta”.
Nhiếp Thừa Nham nháy nháy mắt, nhìn nàng không nói gì. Hàn Tiếu cắn cắn môi, lẽ nào hắn không hiểu câu hỏi của nàng? Nhưng thực sự nàng không thể hỏi thẳng rằng rốt cuộc hắn sợ không có ai yêu hay là sợ không có nàng yêu hơn, hoặc là hắn sợ quên mất Tạ Cảnh Vân hay sợ nàng quên hắn hơn?
Nàng cảm thấy gượng gạo, không dám nhìn vào mắt hắn, ngập ngừng nửa ngày rồi đột nhiên nói: “Đến giờ ăn cơm rồi”. Nói xong giả vờ điềm tĩnh đi thẳng ra ngoài.
Sắp đi tới ngoài cửa chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nhiếp Thừa Nham: “Tiếu Tiếu, ta sợ nàng sẽ sợ hãi quá lâu”. Hàn Tiếu sững sờ, đôi chân bất giác dừng lại, nghe thấy Nhiếp Thừa Nham tiếp tục nói: “Thế nên ta tới rồi, ta sợ tới mức không dám không tới”. Hàn Tiếu ngẫm từng lời một, bỗng nhiên bừng tỉnh, khuôn mặt nàng nóng lên không nói gì, nhanh như chớp đã chạy đi.
Trên bàn ăn, Long gia bày rất nhiều món ăn đãi khách quý, Hàn Tiếu, Hàn Nhạc, phu thê Long Tam, Nhiếp Thừa Nham ngồi vào bàn, anh cả của Long gia không có nhà, Long Nhị nghe tin liền muốn tới gặp khách, hắn vừa tới đã cười hi hi, chào hỏi Nhiếp Thừa Nham xong thì nhìn chằm chằm Hàn Tiếu, tới mức Hàn Tiếu có chút không tự nhiên.
Hàn Nhạc cảm thấy nam nhân này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Ánh mắt của Long Nhị không những làm Hàn Tiếu mất tự nhiên mà còn làm Nhiếp Thừa Nham tức giận, hắn lạnh nhạt: “Long Nhị ca bị mắc bệnh về mắt hay sao? Hay là để ta bắt mạch giúp?”.
Long Nhị cười cười không nói, Phượng Ninh thấy thế cũng góp vui: “Y thuật của Nhiếp thành chủ được không đó? Hay là Tiếu Tiếu tới chẩn bệnh đi”.
“Như thế thì tốt quá, khám một chút cũng không sao”. Long Nhị phụ họa.
“Vẫn nên cẩn thận một chút, chớ không có bệnh lại chuốc lại bệnh”. Nhiếp Thừa Nham không che giấu sự không vui.
Hàn Tiếu giảng hòa: “Long Nhị gia thân thể cường tráng, có lẽ là một người mạnh khỏe, không cần lo ngại”.
Long Nhị lại cười: “Hàn cô nương đúng là thần y, chỉ cần nhìn đã biết ta không có bệnh, vậy ta cũng yên tâm rồi”. Giọng hắn chợt sắc lại: “Hôm đó gặp ở trên đường nghe nói Hàn cô nương nói muốn tìm ý trung nhân, không biết đã tìm được chưa?”.
Lời hắn vừa dứt, tiếng “cách” vang lên, chiếc đũa trên tay Nhiếp Thừa Nham gãy. Phượng Ninh không nhìn hắn, khuôn mặt hiếu kì hỏi Long Nhị: “Nhị ca, các người quen nhau à?”.
Lúc này Hàn Tiếu và Hàn Nhạc đều nhớ ra, đồng thanh nói: “Là ngươi à?”.
Long Nhị cười nói: “Chính là ta, xem ra duyên phận của chúng ta cũng không tồi, Hàn cô nương muốn tìm nhà ý trung nhân liền tới nhà của ta, ba huynh đệ nhà ta chỉ còn mình ta chưa lấy vợ…”.
Lần này hắn còn chưa nói hết, bát của Nhiếp Thừa Nham lại “rắc” một tiếng nứt ra, Long Nhị dịu dàng khuyên: “Nhiếp thành chủ chớ có luyện công vào lúc ăn cơm, tuy là ta không hiểu y thuật nhưng cũng biết như vậy với cơ thể không tốt chút nào”.
Hắn không đợi Nhiếp Thừa Nham trả lời tiếp tục nói: “Nhà ta có nhà có đất có cửa hàng, gia cảnh sung túc, đúng rồi còn kinh doanh dược liệu, cô nương là thầy thuốc, chắc là sẽ thích cái này. Huynh đệ nhà ta hòa hợp tương kính, không mất lòng nhau, cô với đệ muội của ta lại là bạn bè, giữa chị em dâu cũng không khúc mắc gì. Hàn cô nương, cô xem ta có thể là ý trung nhân của cô không?”.
Lần này Nhiếp Thừa Nham không phá hỏng đồ trong tay nữa, hắn chỉ đen mặt ngồi thẳng tắp. Long Tam căn bản không dám nhìn hắn, chỉ che trán nói: “Nhị ca, việc kinh doanh trong nhà vẫn ổn chứ?”. Nếu không sao lại rảnh rỗi tới đây gây chuyện chứ?
“Kinh doanh rất ổn, doanh thu tháng này cao hơn tháng trước. Tam đệ muốn trước mặt Hàn Tiếu cô nương khen bản lĩnh kinh doanh của nhị ca sao? Vậy đệ cứ nói thẳng ra, nói quanh co như vậy sợ là người ta không hiểu được”. Long Nhị quay đầu lại phía Hàn Tiếu: “Hàn cô nương, cô xem, nhà bọn ta thật sự rất hòa thuận, tam đệ của ta còn nói giúp cho ta này”.
Hàn Tiếu bị chọc cười, Long Nhị hỏi: “Cô nương vui như vậy là cảm thấy hợp ý đúng không?”.
Hàn Tiếu nói: “Long Nhị gia thật là vui tính”.
“Đương nhiên, ta không chỉ vui tính mà còn dịu dàng quan tâm, thân thể cường tráng”. Hắn dừng một chút rồi bồi thêm một câu: “Hàn cô nương có thể nghiêm túc suy nghĩ”.
“Đa tạ Long Nhị gia”. Hàn Tiếu không nhìn trực tiếp mà trả lời, nàng biết bây giờ Nhiếp Thừa Nham đang nhìn chằm chằm nàng, nàng không nhìn hắn vùi đầu tiếp tục ăn.
Long Nhị không có gì để nói nữa, hướng về phía Nhiếp Thừa Nham vừa thay một bộ bát đũa mới vẫn chưa động đũa, hỏi: “Nhiếp thành chủ, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”.
“No rồi!”.
“Nếu đã ăn xong rồi thì bảo nha hoàn nhà ta đẩy đi thưởng thức mỹ cảnh trong nhà, tiêu cơm một chút”.
“Không thích!”.
“Nhiếp thành chủ vẫn không biết thưởng thức phong cảnh như vậy”.
“Long Nhị gia vẫn vô vị như vậy!”.
“Nhiếp thành chủ lẽ nào không thấy ta và Hàn cô nương rất tương xứng sao?”.
“Hừ!”.
“Nhiếp thành chủ nói chuyện không được rõ ràng lắm thì phải, thế thì không tiện dặn dò phân phó công việc nhỉ, dạo này công việc trong Bách Kiều thành có thuận lợi không?”.
“Vô cùng thuận lợi, thuận lợi tới mức có thể lấy được hai phần mua bán dược liệu của Long Nhị gia, mong Long Nhị gia chớ để ý. Dù sao thì Long gia cũng giàu có, không nghèo khổ như Bách Kiều thành của ta”.
Hàn Tiếu vừa lắng tai nghe vừa bỏ thức ăn vào miệng. Phượng Ninh chống cằm ủ rũ, cái vị Nhị ca hẹp hòi này hóa ra là vì bị cướp mối làm ăn mà làm người ta bực mình rồi, có điều nàng nhìn nhìn Hàn Tiếu, lại nhìn nhìn Nhiếp Thừa Nham, trong lòng nghĩ việc Nhị ca làm cũng chưa chắc là việc xấu.
Hôm đó dù có muộn hơn, Hàn Tiếu cũng chỉ do dự một lúc rồi từ chối lời mời đến ở tại Long phủ của Phượng Ninh, nàng cùng Hàn Nhạc quay về nhà trọ. Quả không ngoài dự đoán của nàng, Nhiếp Thừa Nham vứt bỏ điều kiện tốt của Long phủ đi theo nàng quay về nhà trọ. Xe lăn của hắn không lên được lầu, chỉ đành ở trong nha phòng hậu viện. Hàn Tiếu vừa về đã trốn ở lầu trên, Nhiếp Thừa Nham chỉ đành ngóng nơi cầu thang mà than thở.
Đêm đến, Hàn Tiếu không ở yên trong phòng được nữa, hắn gần nàng như vậy, nàng nhớ tới câu hỏi của Phượng Ninh, lẽ nào thật sự là vì hắn ở bên cạnh nên nàng trở nên dũng cảm hơn? Nhưng nàng nhớ rõ, nàng biến thành kẻ nhát gan cũng là vì hắn.
Hàn Tiếu do dự chần chừ, cuối cùng quyết định sẽ làm điều mình muốn làm. Nàng đi xuống lầu, tìm Hạ Tử Minh nghe ngóng động tĩnh của Nhiếp Thừa Nham, biết được hắn ở trong phòng không chịu ra ngoài. Nàng xuống bếp lấy một bát mì bưng đến chỗ hắn.
Hoắc Khởi Dương khi trông thấy nàng vui vẻ lạ thường, hắn chỉ chỉ căn phòng nói thầm: “Cứ ở trong đó buồn bực mãi”. Hàn Tiếu gật gật đầu, đứng ở trước cửa chần chừ một hồi rồi bảo Hoắc Khởi Dương giúp nàng mở cửa.
Nhiếp Thừa Nham nằm trên giường không ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa trầm giọng: “Chuyện gì?”. Hàn Tiếu vào trong chưa kịp trả lời Nhiếp Thừa Nham đã nghe thấy tiếng bước chân thấy không đúng, chống người ngồi dậy: “Tiếu Tiếu?”.
Hàn Tiếu đặt bát mì xuống bàn: “Ta thấy hai bữa hôm nay chàng đều không ăn được”.
Nhiếp Thừa Nham vui mừng khôn xiết vội đáp: “Ta đói”. Hắn chìa tay về phía nàng ra đỡ hắn, Hàn Tiếu như không nhìn thấy, đặt đũa: “Đói rồi thì ăn chút mì đi”.
“Tiếu Tiếu, chân ta đau”. Giọng hắn nghe rất đáng thương, có ý hắn không tự mình ngồi lên xe được.
Hàn Tiếu quay đầu lườm hắn: “Còn ta thì đau lòng”.
Nhiếp Thừa Nham cứng người, hắn hiểu rõ “đau lòng” mà nàng nói không phải là đau lòng cái chân đau của hắn. Hắn thở dài một hơi, đành tự mình kéo xe tới chống người ngồi dậy. Hắn đẩy xe đến bên bàn, lẩm bẩm: “Ta đau chân thật mà, ba ngày sau nhất định có mưa”.
Hàn Tiếu không quan tâm, chỉ đưa đũa cho hắn, hắn nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, nàng rụt tay lại đặt đũa trên bát.
Nhiếp Thừa Nham không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn cầm đũa gắp mì ăn, vừa ăn vừa nói: “Vẫn là Tiếu Tiếu nấu ăn ngon”. Hắn làm bộ một đứa trẻ nịnh hót, còn trộm nhìn nàng. Hàn Tiếu mềm lòng: “Nếu như mưa thì chuẩn bị chút dược thảo ngâm chân”.
Nhiếp Thừa Nham mừng rỡ: “Được, được! Nàng nói ngâm thì ta ngâm”.
Hàn Tiếu nhất thời không biết nên nói gì, hai người đột nhiên yên lặng. Nhiếp Thừa Nham đặt đũa xuống, để tay nàng trong lòng bàn tay mình, lần này Hàn Tiếu không cự tuyệt, chỉ nhìn hắn.
Nhiếp Thừa Nham nghiêm túc nói: “Tiếu Tiếu, ta biết ta làm tổn thương nàng, ta…”. Vừa mở lời hắn đã nghẹn lại, hắn rõ ràng đã nghĩ rất nhiều lý do để cầu xin nàng tha thứ, nhưng cuối cùng chẳng nói được gì. Hắn nín lặng hồi lâu mới nói: “Xin lỗi, nhưng ta thực sự rất yêu nàng, điều này là thật”.
Hàn Tiếu nhìn hắn, nàng cảm thấy bản thân mình thật kì lạ, những lúc như bây giờ đáng lẽ ra nàng nên nổi giận hoặc là cảm động mới phải, thế mà nàng lại có thể an tĩnh mà nhìn hắn. Nàng yên lặng rất lâu rồi nói: “Chàng yêu ta ở điểm nào?”.
Nhiếp Thừa Nham nhíu mày, nàng vẫn đang giận, còn để tâm nên làm khó hắn sao? Hắn thận trọng nâng cao tinh thần để ứng phó, nhưng câu hỏi kiểu này thật khó trả lời.
“Ừm, thích là thích thôi”. Tuy là lời nói thật nhưng hắn cảm thấy câu trả lời kiểu này như cho có lệ vậy, nhìn vẻ mặt của Hàn Tiếu có vẻ như cũng không vừa ý, hắn vội nói thêm: “Khi nàng ở cạnh ta thì ta sẽ rất vui”.
“Ta ở bên cạnh chàng ngày nào cũng bực bội mà, đâu có gì vui vẻ”.
Nhiếp Thừa Nham vội đáp: “Nhưng nếu không có nàng ta còn không có sức để bực bội”.
“Vậy ra chàng vô cớ giận dữ cũng có lý do”.
“Ta…”. Hắn biết bây giờ rất khó để dỗ nàng, nghĩ qua nghĩ lại mà không biết nói gì, đành nói: “Ta vô lí, nàng quay về quản ta được không?”.
“Ta không quản được chàng, chàng là đại thành chủ, ta chỉ là một nô tỳ nhỏ bé mà thôi”. Nàng liền trôi chảy mà đáp lại.
Nhiếp Thừa Nham lặng người, sắc mặt trầm lại, khàn giọng hỏi: “Nàng thật sự nghĩ thế?”.
Hàn Tiếu bết mình lỡ lời, nhưng lời đã nói ra nàng không muốn thu hồi, bướng bỉnh gật đầu. Nhiếp Thừa Nham không nói nữa, hắn hiểu khúc mắc trong lòng nàng, cố ý đưa ra khế ước bán thân là muốn nàng nghĩ thông suốt khoảng cách giữa hai người. Nàng nhất định hiểu, thế mà lại dùng lí do này để tổn thương hắn.
“Ta…”.Hàn Tiếu lo lắng, lắp ba lắp bắp không biết nên nói gì, nhìn khuôn mặt đau thương của hắn, nàng bỗng hiểu được tâm trạng hôm đó khi hắn tổn thương nàng, vốn là vô tình nhưng lại tổn thương sâu sắc. Lòng nàng buồn bã, không kìm được muốn gọi hắn, nhưng lại gọi: “Chủ tử!”.
Nhiếp Thừa Nham chấn động, giương mắt nhìn nàng, sự yếu đuối trong đáy mắt hắn làm nàng hận không thể cắt cái lưỡi mình. Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng rất lâu: “Nàng muốn gọi ta sao thì gọi, trong lòng ta luôn coi nàng là thê tử của mình. Trong lòng nàng có khúc mắc, ta cũng vậy. Ta là một thằng què, việc gì cũng phải nhờ sự chăm sóc của người bên cạnh, tính khí ta xấu, lòng dạ đen tối, nàng ghét những điều này nhất, ta…”.
Con tim Hàn Tiếu đạp thình thịch, nàng hối hận vô cùng, vốn là muốn từ từ nói chuyện với hắn, tuy nàng không có cách nào nhanh chóng đưa ra quyết định, nhưng nàng không hề giận hắn, nàng muốn cho hắn biết nàng muốn có nhiều thời gian hơn để khắc phục được vấn đề của bản thân. Thế mà không hiểu sao lại biến thành bế tắc như bây giờ. Nàng thật sự càng lúc càng đáng ghét mà.
Nhiếp Thừa Nham muốn mình ngốc đi một chút, nhưng hắn biết nếu như hôm nay không nói rõ ràng mà để nàng ra khỏi cánh cửa này thì sẽ rất khó có cơ hội nữa. Hắn cố gắng khắc chế cảm xúc, gọi nàng: “Tiếu Tiếu…”, ý muốn tiếp tục bình tĩnh nói chuyện, nhưng thấy nàng cúi đầu rơi lệ, lòng hắn gấp gáp, kéo nàng ôm vào lòng: “Sao thế này, ta đâu trách nàng, những điều ta nói là thật, ta thật sự có những điểm không xứng với nàng…”.
Hàn Tiếu lắc lắc đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Ta ghét bản thân mình”.
“Không sao”. Hắn lau nước mắt cho nàng: “Ta thích, thích vô cùng, nàng ghét chỗ nào thì cứ giao cho ta là được”.
Hàn Tiếu ôm cổ hắn, thả lỏng người dựa vào lòng hắn, nhưng vẫn lắc đầu: “Chủ tử, ta nên làm sao đây, ta sợ lắm, rất sợ”.
Nhiếp Thừa Nham vô cùng đau lòng, ôm mạnh nàng: “Nàng sợ gì nào? Ta tới rồi, không phải ta tới rồi sao? Có ta ở đây, Tiếu Tiếu, là ta không tốt, tất cả đều là lỗi của ta, đừng sợ có ta đây”.
Hàn Tiếu khóc dữ dội, nàng sợ bọn họ không hạnh phúc, nàng sợ vết thương trong tim hai bọn họ không thể khôi phục như lúc ban đầu, nàng sợ những quyến luyến trong lòng hai người lại phát hiện ra nó vốn không đẹp như trong hồi ức.
“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu…”. Nhiếp Thừa Nham ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, gọi tên nàng. Sự dịu dàng đã lâu mới có được này làm Hàn Tiếu bỗng chốc cảm thấy mệt mỏi, nàng cứ khóc mãi khóc mãi rồi thiếp đi.
Nhiếp Thừa Nham không đứng dậy được, không có cách nào không làm phiền nàng mà đặt lên giường, cũng không muốn đưa nàng cho người khác, thế nên chỉ đành ngồi trên ghế ôm nàng cả đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...