Dung Nham

Nhiếp Thừa Nham quá hiểu Hàn Tiếu, không chỉ bởi hắn có bản lĩnh nhìn người mà còn vì giữa hắn và nàng có một sự ăn ý khó nói rõ. Giống như lúc hắn nằm trên giường không thể cử động, chỉ dựa vào mấy lần tiếp xúc mà hắn đã biết Hàn Tiếu là người có thể tín nhiệm, bảo hộ cho hắn. Hay như khi hắn chưa biết kiến thức thiên phú của nàng, hắn cảm nhận được sự khao khát đối với y thuật của nàng, biết nàng sẽ trở thành một thầy thuốc giỏi. Còn rất nhiều lần ở trong đêm đen, bọn họ cùng ở trong một phòng, rõ ràng là hắn không nhìn thấy nàng, không nghe thấy nhịp tim nàng nhưng lại có thể cảm nhận được tình cảm ấm áp của nàng bao quanh hắn.

Trong ánh mắt trong veo của nàng đã từng có sự bướng bỉnh, từng có hoang mang, từng có vui sướng, từng có ngượng ngùng… Hắn đã tìm thấy trong mắt nàng rất nhiều cảm xúc, nhưng xưa nay chưa từng thấy ánh mắt như hiện tại.

Nhiếp Thừa Nham gắt gao nhìn Hàn Tiếu, thấy nàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, quay đầu kéo Hàn Nhạc lên thuyền. Nhiếp Thừa Nham không hình dung nổi nỗi đau này, đau nhói như hàng ngàn hàng vạn vết đâm, bén nhọn mà rõ ràng. Hắn nhìn thấy sự sợ hãi chùn bước trong mắt Hàn Tiếu, trông thấy nàng chán nản cùng tuyệt vọng. Trong khoảnh khắc đó, hắn biết mình đã mất nàng.

Tiếu Tiếu của hắn sẽ không còn là cô gái dũng cảm cho dù có do dự có lưỡng lự cũng không chịu từ bỏ ý chí. Hắn đã tổn thương nàng, khiến nàng mất đi dũng khí để ở bên bảo vệ cho hắn.

Giữa hắn và nàng muôn trùng cách trở, là tình cũ dằn vặt, là thử thách tình thân của hắn, là khoảng cách xa vời trong thế giới của hai bọn họ, nhưng hóa ra những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là giữa bọn họ còn có một sự dũng cảm đến liều lĩnh, hiện tại hắn không cẩn thận phóng ra một mồi lửa đốt cháy hết tất cả những sự dũng cảm đó rồi.

Nhiếp Thừa Nham nhìn Hàn Tiếu lên thuyền, thấy nàng cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn hắn, hắn chỉ cảm thấy tay chân tê dại không thể cử động. Thật ra hắn có thể hạ lệnh bắt bọn họ lại, không cần những hộ vệ kia, chỉ cần dùng roi của hắn là có thể chế ngự được chị em nàng. Nhưng hắn không dám, một chút cũng không dám, hắn thậm chí còn không cả dám nghĩ tới.

Hắn trơ mắt nhìn chiếc thuyền trôi đi, nhìn chiếc thuyền chở nàng chầm chậm rời xa tầm mắt mình, nhìn chiếc thuyền biến thành một chấm nhỏ màu đen, biến mất cuối dòng sông.

Nhiếp Thừa Nham gắng sức nhìn, nhưng có mở mắt to cỡ nào, cố gắng cỡ nào chiếc thuyền kia vẫn mất tung tích. Hắn lặng người, bên tai ù ù, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Hắn không hề biết vẻ tuyệt vọng của hắn đã làm Hàn Tiếu sợ hãi, nàng ôm Hàn Nhạc trốn vào khoang thuyền nghẹn ngào khóc.Hắn cũng không biết cô gái mà hắn yêu lén lau nước mắt,trộm nhìn hắn từ trên thuyền đến khi không còn trông thấy gì được nữa.


Hắn chẳng biết cái gì, hắn chỉ biết là vốn đã chuẩn bị vô số lời nói, hiện tại một từ cũng không nói ra được. Những lời nói kia phải gắng gượng nuốt vào trong bụng, đè ở trong ngực, đến mức hắn thở không nổi, khống chế không cho dạ dày nổ tung, nhưng hắn không nhịn được nữa, ghé vào tay vịn ghế nôn như muốn đưa tất cả lục phủ ngũ tạng phun ra ngoài.

Nhiếp Thừa Nham quay lại Bách Kiều thành, hắn bị ốm. Bách Kiều thành cái gì cũng không có chứ đại phu và dược liệu thì rất nhiều. Nhiếp Thừa Nham uống rất nhiều thuốc, châm cứu cũng rất nhiều. Hắn không cảm thấy đắng cũng không thấy đau nhưng hắn cảm thấy bản thân mình không ổn nữa rồi, bệnh đã hết phương cứu chữa. Chỉ có Tiếu Tiếu mới có thể chữa khỏi cho hắn, đáng tiếc Tiếu Tiếu không cần hắn nữa rồi.

Nhưng cuối cũng hắn không chết, hắn còn sống, có điều mỗi ngày không biết nên làm gì. Hắn ngày ngày ngắm mặt trời mọc rồi lặn, hắn không dám uống trà, không dám uống rượu, mỗi ngày hắn ăn cơm đi ngủ đúng giờ, nhưng vẫn gầy đi rất nhanh.

Về sau, hắn sai người dùng chuông màu tím của Hàn Tiếu làm thành một cái thắt lưng, hằng ngày đều đeo trên eo, sau đó hắn cảm thấy dường như khỏe lên nhiều. Hắn dùng gối đầu của Tiếu Tiếu đặt cạnh gối mình rồi cảm thấy ngủ ngon hơn hẳn. Lúc ăn cơm, bên cạnh phải bày thêm một bộ bát đũa, những món hắn không thích ăn hắn sẽ gắp vào cái bát đó, hắn cảm thấy hương vị món ăn ngon hơn một chút. Hắn tưởng tượng hắn còn có tính nũng nịu của trẻ con, có một cô nương đáng yêu sẽ giúp hắn ăn những thứ hắn không thích. Có điều mỗi khi ăn cơn xong, đồ ăn trong bát bên cạnh vẫn còn, cô nương của hắn không hề ăn giúp hắn, thế nên hắn bê bát qua, không có chút vị giác mà nuốt hết vào trong bụng.

Từng ngày từng ngày trôi đi, Nhiếp Thừa Nham dần dần khôi phục lại chút tinh thần, hắn bắt đầu bận rộn. Hắn chi ra một món tiền, xây dựng một trường học ở Bách Kiều thành dạy y thuật miễn phí cho mọi người, các đại phụ ở y quán trong thành mỗi tháng phải dành ra thời gian một ngày đến trường giảng bài. Những học viên đến xin học đa số là người nhà của bệnh nhân, bọn họ hi vọng học được chút y lí y thuật để tiện chăm sóc cho người bệnh trong nhà, cũng để phòng ngừa bệnh tật cho người nhà. Nhưng về sau rất nhiều người nghe danh mà tới, danh tiếng của trường học ngày càng lớn, các cửa tiệm thuốc bắt đầu chọn người từ trường học, chính thức thu nhận các đệ tử học nghề.

Kỷ niệm một trăm ngày thành lập trường học, Nhiếp Thừa Nham chính thức đặt tên cho nó là: “Hàm Tiếu Đường”*

*Hàm Tiếu: đồng âm với Hàn Tiếu /hánxiào/

Quy củ của núi Vân Vụ vẫn không có gì thay đổi, vẫn duy trì phong thái vừa hà khắc vừa thần bí như lúc Vân Vụ lão nhân còn ở đó. Đám thám tử cả chặng đường điều tra tung tích của Vân Vụ lão nhân, đáng tiếc ngoài việc biết ở phía tây thường có một ông già tóc bạc y thuật cao minh thoắt ẩn thoắt hiện ra thì không tìm được bất cứ tin tức nào. Nhiếp Thừa Nham bảo đám thám tử rút về, hắn hiểu người này nếu như không muốn quay về nhà thì có tìm nữa cũng vô ích. Phía tây là nơi cha mẹ hắn mất tích, có lẽ ông đang dùng cách của mình để bù đắp. Là người thân duy nhất của ông, những điều hắn có thể làm ngoài duy trì núi Vân Vụ nguyên trạng ra thì sợ là không còn gì nữa.


Nhiếp Thừa Nham luân phiên ở Bách Kiều thành và núi Vân Vụ, dù sao thì bên nào cũng có dấu vết của Hàn Tiếu, đối với hắn cũng không hơn kém. Ngày nào hắn cũng nhớ tới nàng, thời gian không hề giúp hắn quên lãng mà ngược lại, thời gian càng lâu những kí ức đó ngày càng khắc sâu. Giường của nàng đặt trong góc phòng hắn, nhắm mắt lại hắn cũng nghe thấy hơi thở nàng. Lúc bất chợt tỉnh dậy, hắn sẽ theo bản năng mà gọi “Tiếu Tiếu…”, gọi xong bỗng phát hiện rằng hắn chỉ có một mình.

Hắn học cách tự mình chăm sóc mình, tự mình đi vệ sinh, lau người, tự mặc quần áo, tự chải đầu, tự hoạt động gân cốt xoa bóp hai chân. Mới đầu hắn không tài nào chải được, chải đi chải lại mà vẫn như cái bánh bao, nhìn kiểu tóc tròn trịa quái dị trên đỉnh đầu, hắn nhớ lại khuôn mặt vô tội của Hàn Tiếu: “Tuy là không được tiêu sái như xưa, nhưng cũng có mấy phần hoạt bát”. Hắn nhấc khóe miệng nhưng không cười nổi, đôi mắt đau đớn không mở nổi lại không rơi được nước mắt.

Có lúc hắn bảo Hoắc Khởi Dương lui ra tự mình đẩy xe đến khu rừng nhỏ lặng người, ở đó hóng gió ngắm trăng. Hàn Tiếu thích khu rừng này nhất, hồi đó nàng hay dụ dỗ hắn đến đây đi dạo, nhưng hắn không chịu ra ngoài để người ta nhìn thấy nên không đồng ý, giờ hắn tới rồi nhưng nàng không thấy đâu.

Hắn ở trong phòng thuốc đại viện nhớ tới nàng, nàng hồi đó như một con nghé vừa ra đời không hề sợ cọp: “Thần Nông thị nếm trăm loại cỏ, những loại thảo dược kia ông chưa được học chưa được thấy, lá gan ông ta từ đâu tới thì lá gan của Hàn Tiếu cũng từ đó tới”. Sự việc lâu như vậy rồi nhưng tại sao dáng vẻ và ngữ khí của nàng lúc đó hắn vẫn nhớ như in thế này?

Hắn còn nhớ hôm đó hắn đi từ đại viện ra, Hàn Tiếu đẩy hắn đi trên con đường này, đó là lần đầu ngồi trên xe lăn ra ngoài, ánh mắt của những người bên cạnh làm hắn vừa mất tự nhiên vừa tức giận, vì thế Hàn Tiếu đẩy hắn chạy như điên trên con đường này, vừa chạy vừa nói: “Chủ tử đừng sợ, vừa chạy vừa đẩy xe như thế này nô tỳ đã luyện qua, tuyệt đối không làm chủ tử ngã”. Giờ đây Nhiếp Thừa Nham tự đẩy xe đi về phía trước, trong lòng suy nghĩ: “Tiếu Tiếu, bây giờ ta cũng luyện được rồi, đẩy xe vừa nhanh lại vừa chắc”. Hắn phảng phất nghe thấy giọng nàng: “Đúng vậy chủ tử, tốt quá rồi”.

Nhiếp Thừa Nham đi về phía Nham Trúc, đi tiếp tục phải rẽ phải. Hắn chuyển bánh xe hướng về bên phải, sau khi rẽ phải là một con dốc, Nhiếp Thừa Nham dừng lại, bên sườn dốc cỏ xanh bát ngát, trước mắt đột nhiên mơ hồ, hắn chợt hét to: “Hàn Tiếu!”.

“Dạ chủ tử, có nô tỳ”. Giọng nói vừa dứt khoát vừa âm vang của nàng văng vẳng bên tai hắn.


“Nàng luyện cách chuyển hướng trên núi và đất bằng, vậy xuống dốc thì sao?”. Nhiếp Thừa Nham dùng sức đẩy xe về trước, chiếc xe trượt xuống sườn dốc. Hắn buông tay nắm xe, nhắm mắt lại, hắn nghe thấy Hàn Tiếu ở bên vừa chạy vừa thở hổn hển hét to: “Chủ tử người ngồi cho chắc, nắm tay ghế không được buông”.

Nhiếp Thừa Nham chỉ cảm thấy trái tim bỗng thít chặt lại, bên tai gió thổi vù vù, hắn một mạch trượt xuống dưới, không biết đụng phải cái gì mà một trận quay cuồng ập đến, hắn ngã mạnh xuống dưới đất.

Rất lâu sau hắn mới mở được mắt, bầu trời rất xanh, mùi thơm ngát của hoa cỏ trên đất xông vào mũi. Hắn bị ngã toàn thân đau đớn, nhưng trong lòng còn đau hơn.

“Chủ tử”. Có người vội vàng chạy tới, đang định gọi người đó nhưng đáng tiếc không phải là nàng. Nhiếp Thừa Nham không động đậy chỉ lặng yên nhìn bầu trời, bất chợt hỏi: “Khởi Dương, nàng ở đâu?”.

“Tính ra chắc sắp tới kinh thành rồi”. Người đến là Hoắc Khởi Dương, thấy Nhiếp Thừa Nham vẫn bất động, không dám đến đỡ, cứ để hắn nằm trên đất.

Nhiếp Thừa Nham trầm mặc rất lâu lại hỏi: “Ngươi nói nàng còn giận ta không?”.

“À…”. Câu hỏi này thật khó trả lời.

Nhiếp Thừa Nham lại tự trả lời: “Nàng dễ mềm lòng lắm, đã lâu như vậy rồi nàng chắc sẽ không giận nữa”.

“À…”. Hoắc Khởi Dương không biết nên trả lời thế nào, vấn đề giữa chủ tử và Hàn Tiếu cô nương là giận hay không giận thôi sao?

Nhiếp Thừa Nham chợt tự ngồi dậy: “Bọn Tử Minh sẽ lại không lạc mất người ta chứ?”.


“Không có, bọn họ luôn theo sát, hai hôm trước không phải Xích Thủ vừa chuyển tin tức về sao, Hàn Tiếu cô nương rất ổn”. Hoắc Khởi Dương vừa đẩy xe lăn vừa trả lời. Trong lòng nghĩ rõ ràng mỗi lần tin tức được gửi về, chủ tử luôn xem đi xem lại, rõ ràng là biết rồi mà vẫn còn hỏi.

Nhiếp Thừa Nham không để ý đến ngữ khí của hắn, hắn tự mình trèo lên xe lăn, lại hỏi: “Khởi Dương, ngươi nói nàng liệu có thích ai khác không?”.

“Chủ tử, trong tin tức được gửi về có nói Hàn cô nương luôn nghiên cứu y thuật và chữa bệnh cho người khác, bên cạnh chỉ có Nhạc Nhạc chứ không đề cập thêm ai khác.

“Đúng vậy, trên thư đã ghi như vậy”. Nhiếp Thừa Nham có chút tinh thần, Hoắc Khởi Dương bĩu môi một cái, trong lòng thì thầm: “Biết rồi còn hỏi”.

“Khởi Dương, ngươi nói xem liệu nàng có nhớ đến ta hay không?”.

“Chủ tử, trong thư không nói cái này”. Vấn đề này có đánh chết hắn cũng không dám nói bừa.

“Khởi Dương…”. Nhiếp Thừa Nham lại gọi, Hoắc Khởi Dương tim nhảy đến tận cổ họng, không biết vị chủ tử này còn định hỏi gì nữa, nhưng Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Thu xếp hành lý, ta muốn đi tìm nàng”.

Sau năm trăm lẻ tám ngày li biệt, trước khi hắn bị nỗi nhớ nhung tàn phá, Nhiếp Thừa Nham cuối cùng quyết định phải đi tìm cô gái mà hắn yêu.

Lời tác giả: Huhu, con đường truy tìm vợ bắt đầu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui