Dung Nham

Hàn Tiếu trước giờ đều không quan tâm mấy chuyện báo thù rửa hận này, đương nhiên nàng không thể đưa ra đề xuất hữu ích nào cho Nhiếp Thừa Nham, nhưng lửa giận của nàng với Trì Nghiên Hưng vẫn bừng bừng. Nhiếp Thừa Nham nắm tay nàng hơi đau, làm nàng lại càng sợ, nàng cắn răng chịu đựng, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không chịu được nữa, lớn tiếng hỏi Trì Nghiên Hưng: “Trì đại phu tự bản thân có cảm thấy áy náy vì chuyện mình làm chăng?”.

Áy náy? Lời nói này thúc mạnh vào ngực Trì Nghiên Hưng, hắn ngậm chặt miệng, nhớ lúc đó cũng đã từng hỏi Nhiếp Minh Thần: “Ngươi xem ta bây giờ có bộ dạng như thế này, ngươi có từng thấy áy náy không?”. Hắn đưa mắt nhìn sang Hàn Tiếu, bàn tay nàng siết chặt tay Nhiếp Thừa Nham, tay kia nắm lại thành quyền, hai mắt sáng như sao, toàn thân toát ra vẻ lẫm liệt.

Trì Nghiên Hưng trong lòng chấn động, lúc trước khi hắn còn trẻ cũng có bộ dáng như vậy, cũng từng công chính vô tư, cũng từng có chí lớn, từng lập lời thề nhất định phải luyện được y thuật uyên thâm nhất, cứu chữa mọi bệnh tật trong thiên hạ… Hắn cũng đã từng có những điều đó, nhưng bây giờ hắn thực sự cũng không biết mình có từng cảm thấy áy náy hay không.

Khi hắn hỏi vấn đề đó, Nhiếp Minh Thần đã không trả lời. Ông ấy nói, chuyện ông ấy đã làm không thể thu lại được nữa. Lúc Trì Nghiên Hưng nghe được lời này, cảm giác trong lòng cũng rất mơ hồ. Hôm nay hắn bị người khác cũng hỏi vấn đề đó, hắn bỗng nhiên hiểu ra được ý tứ câu trả lời của Nhiếp Minh Thần. Chuyện đã làm thì không thể thu lại, nếu như thời gian quay ngược lại, ai có thể biết được mình sẽ vẫn làm như cũ hay không?

Khi đó so với giờ phút này, hắn hoàn toàn là hai người khác nhau. Trì Nghiên Hưng cho rằng, hắn nhất định vẫn báo thù, hắn vẫn làm những chuyện đó, để rồi sau đó lại phải hứng chịu cùng một nỗi giày vò, nhưng hắn vẫn làm như vậy. Hai chân của hắn, hài tử của hắn, thê tử của hắn, hắn đã phải chịu đựng đau đớn cùng sỉ nhục, hắn phải đòi lại món nợ này. Vậy nên hắn có áy náy không? Hắn chỉ biết hắn vẫn không thể ngủ ngon mỗi đêm.

Vẻ mặt của Trì Nghiên Hưng trở nên phức tạp, Hàn Tiếu vẫn không bỏ qua: “Vậy xin hỏi Trì đại phu, ngươi hạ độc hại người, phế đi hai chân của người khác, đến nay có từng cảm thấy hối hận?”. Trì Nghiên Hưng nhăn mặt, chuyện này hắn cũng từng hỏi Nhiếp Minh Thần, Nhiếp Minh Thần không trả lời được, Trì Nghiên Hưng đến lúc này cũng cảm thấy mình không thể trả lời được.

“Thế nên ông tại đây giả nhân giả nghĩa nói tùy người xử trí, vậy là có ý gì?”. Hàn Tiếu càng nói càng lớn tiếng: “Nếu ông thực lòng sám hối, tự nhiên sẽ chủ động đền bù. Đằng này ông lại ra điều kiện, thật hết sức vô lại. Ông nghĩ người khác sẽ thành toàn cho ông sao? Ông chờ mong thần y tiên sinh sẽ làm gì với ông? Đồng quy vu tận? Như vậy thì ông có thể an tâm, được giải thoát rồi? Thần y tiên sinh nếu rời đi như lời ông nói, thì cũng là tự mình tìm cách chuộc tội. Còn ông? Tìm tới đây ức hiếp chủ tử ta chính là cách ông chuộc tội sao?”.

Trong lòng Nhiếp Thừa Nham rất hỗn loạn, hắn băn khoăn nên giết hay không giết, không giết thì làm sao đẩy ông ấy vào cảnh khốn cùng. Nhưng thấy Hàn Tiếu nghiêm mặt hung hăng giáo huấn một lão đầu lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, còn nói người ta ức hiếp hắn, điều này làm hắn có chút buồn cười. Hắn kéo tay nàng, muốn nói với nàng không cần nóng giận, không ai có thể ức hiếp được hắn. Hàn Tiếu đang nói hăng say, mặc kệ cánh tay đang bị lắc, cũng không để ý đến lời hắn nói, tiếp tục mắng.

“Có ai khốn kiếp như ông không? Ông căm hận thần y tiên sinh ngoan độc, nhưng ông có khác gì. Nếu như thực sự bị lương tâm cắn rứt, vậy thì tự bản thân mình phải đi bù đắp giải quyết. Còn muốn trong lòng yên ổn, nhưng chính mình lại không có can đảm chịu trách nhiệm, để tùy cho người khác xử trí, thì đây là cái kiểu gì? Có bản lĩnh, tự ông nói đi, ông định thế nào? Ông nói ra, đồng ý hay không đồng ý tùy vào A Nham, chấp nhận hay không chấp nhận cũng tùy A Nham. Ông bị hãm hại, gặp họa, bị thương tổn, ủy khuất thống khổ, chẳng lẽ A Nham lại không? Nếu ông thật lòng ăn năn, nên có hành động thực sự, đừng ngụy biện rằng vì ông gặp nạn nên ông có quyền hại người khác. Sự thành tâm của ông đâu? Ông vừa nói muốn chuộc tội, vừa ở trên chiến trường chế độc làm chuyện xấu, ông là đại phu ư? Bản lĩnh của ông, sao không dùng để trị bệnh cứu người?”.

Hàn Tiếu nói một tràng, sau đó mới quay lại nhìn Nhiếp Thừa Nham vẫn đang nắm tay nàng, vẻ mặt nhịn cười của hắn làm nàng hơi giận, nhưng chưa kịp để ý kĩ vẻ mặt này, bỗng nhớ ra, quay đầu lớn tiếng nói với Trì Nghiên Hưng: “Còn nữa, cách ta làm mờ mắt người ở Thanh Sơn cốc, ông không hiểu phải không? Muốn biết phải không? Ta cho ông hay, ta sẽ không giải thích với ông, có chết cũng không nói. Ông làm việc xấu còn muốn người khác thuận theo ý của mình, làm gì có chuyện dễ dàng như thế!”.

E rằng Hàn Tiếu lớn giáo huấn người khác thế này, đây cũng mới là lần đầu, mặc dù trong việc này, Trì Nghiên Hưng cũng là người bị hại. Nàng thấy Nhiếp Thừa Nham chịu đau đớn cũng có thể tưởng tượng được Trì Nghiên Hưng đã phải trải qua khổ sở như thế nào. Nhưng cái suy nghĩ ngươi tàn nhẫn ta cũng tàn nhẫn, ngươi hiểm độc ta lại hiểm độc hơn, thì ai cũng không là người tốt. Vô tội nhất chính là Nhiếp Thừa Nham, hắn chưa từng làm ra chuyện gì, hắn chẳng qua chỉ cùng ý trung nhân sắp có tương lai hạnh phúc, nhưng lại gặp họa trời giáng, tất cả đều mất hết. Hàn Tiếu quay đầu lại nhìn Nhiếp Thừa Nham, thấy đôi mắt Nhiếp Thừa Nham mang theo ý cười nhìn nàng. Vậy là sao, chẳng lẽ hắn đã nghĩ ra được biện pháp tốt?


Trong sân không có tiếng động, Hàn Tiếu nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, không hiểu mọi chuyện ra sao. Nàng đứng lui về bên cạnh Nhiếp Thừa Nham, sát vào người hắn, cũng là để cho hắn có thể dựa vào mình.

Suy tính nửa ngày, bỗng nhiên Trì Nghiên Hưng nói: “Ngươi nói đúng, vốn dĩ ta cho rằng có thể tìm lại được sự an ổn cho chính mình, nhưng hóa ra không thể. Ta sẽ suy nghĩ thật kĩ cần làm gì, rồi sẽ cho các ngươi một câu trả lời”.

Hắn dừng lại một chút, nhìn Hàn Tiếu nói: “Nha đầu, ta đã tự hỏi chính mình, nếu đến đại mạc sau khi báo thù xong rồi, có cảm thấy khinh thường chính mình không, ta không biết câu trả lời, nhưng hôm nay ta đã biết được. Ngươi quả thật rất giống ta lúc trước, nhưng ta…”. Hắn định nói là kinh thường, nhưng năm đó e rằng hắn cũng đi con đường như thế, ngẫm lại cuối cùng không thể nói ra lời này bèn thôi, chỉ nói: “Nếu ta còn có chút oán hận nào đối với Nhiếp Minh Thần, thì tới hôm nay e rằng oán hận ấy cũng đã tan thành mây khói”.

“Ông nói vậy là có ý gì?”. Hàn Tiếu nhíu mày không hiểu, tại sao lại nhắc đến tên của thần y tiên sinh?

“Lão gia hỏa kia nói với ta, hắn nhìn thấy một người rất giống ta thời trẻ, thiên phú không hề kém ta năm ấy. Lúc đó ta nghĩ hắn muốn hạ thấp ta, ám chỉ tài năng của ta cũng chẳng phải đệ nhất. Nhưng sau đó hắn không nói gì thêm, chỉ uống rượu. Ta biết lúc đó là hắn nói tới ngươi, ta cũng biết tất cả chuyện của ngươi và những gì ngươi đã làm được. Hôm nay vừa nhìn thấy, ta liền hiểu ra, đối với ngươi hắn có lòng bồi dưỡng đào tạo, vì có ý hối lỗi với ta. Hắn đã hủy hoại một người có thiên phú, bây giờ có cơ hội, hắn sẽ cố gắng đào tạo một người khác”.

“…”, Hàn Tiếu định mở miệng phản bác, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nên nói gì. Nàng vẫn luôn cảm thấy có chút lạ lùng, nàng là một nô tỳ, một nữ tử, nàng chưa từng nghiêm túc tập luyện y thuật, lại có thể mang hòm thuốc của thần y tiên sinh, được hắn tự mình chỉ dạy y thuật. Nàng cho là mình thông minh, nghĩ rằng đó là thủ đoạn để ngăn cản nàng và Nhiếp Thừa Nham đến với nhau, rằng lão nhân muốn để nàng giúp đỡ Nhiếp Thừa Nham kế thừa Vân Vụ sơn, nàng nghĩ rất nhiều, rồi lại vẫn thấy có chỗ không hợp với lẽ thường. Bây giờ vừa nghe Trì Nghiên Hưng nói, nàng liền hiểu thấu tất cả mọi điều.

Thì ra, bị giày vò không chỉ có người bị hại. Trong chuyện này, không có ai là người thắng cuộc, mỗi người đều thống khổ, đều chịu giày vò. Hàn Tiếu hiểu ra điều ấy, trong lòng lại càng khó chịu.

“Nha đầu, hy vọng dù sau này gặp phải chuyện gì, ngươi vẫn giữ được trọn vẹn tấm lòng chân thành của người thầy thuốc. Chuyện ta và Nhiếp Minh Thần không làm được, ngươi phải làm được. Chúng ta đều đã già, nên rút lui thôi, chuyện đáng tiếc này cũng không cách nào xóa sạch được. Ngươi đừng quên bài học kinh nghiệm của chúng ta”.

“Ông yên tâm, trên đời này có rất nhiều đại phu tốt”.

“Tiếc rằng bọn họ không có được y thuật tuyệt đỉnh như chúng ta”. Trì Nghiên Hưng bỗng ngừng lại, hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Có thể sau này sẽ có chăng? Quyển “Giải độc điển tịch” kia rất tốt, ngươi đã làm tốt hơn so với chúng ta”. Hình như hắn lẩm bẩm một câu: “Ngươi đúng là một điều bất ngờ…”.


Hắn khoát tay về phía sau, tùy tùng đưa hắn lên xe lăn định rời đi, Trì Nghiên Hưng vừa đi ra vừa nói: “Ta về trước, suy nghĩ kĩ lưỡng, thu xếp xong xuôi sẽ đến tìm các ngươi”.

Hàn Tiếu quay đầu nhìn Nhiếp Thừa Nham, ánh mắt như muốn hỏi cứ để người này đi vậy sao? Nhiếp Thừa Nham vỗ nhẹ tay nàng: “Để hắn đi đi, ta tự có thu xếp”.

Trì Nghiên Hưng nghe vậy, khoát tay áo, xem như chấp thuận. Hàn Tiếu vội vàng gọi hắn, đợi hắn dừng lại rồi hỏi: “Trì đại phu, Liên Kiều là gì của ông?”.

“Là đồ đệ, ta không có con. Nha đầu kia trông có vẻ nhỏ tuổi, nhưng lại rất già dặn, cho nên ta mới phái đi Vân Vụ sơn”.

Hàn Tiếu không nói gì, tuy nàng đã đoán được, nhưng việc nghe lời xác nhận kia làm nàng thật đau lòng. Nàng ấy từng là tỷ muội rất tốt của nàng, đồng thời cũng là người hại Nhiếp Thừa Nham, là người trên chiến trường bắn tên vào nàng.

Trì Nghiên Hưng dường như đoán được suy nghĩ của nàng, hắn nói: “Nha đầu, chuyện khác ta không rõ, nhưng ngươi nên hiểu nha đầu kia là một tiễn thủ thần thông, nó từ trước đến giờ chưa bao giờ bắn sai”.

Hàn Tiếu chợt hiểu ra, ngẩng đầu lên, nhưng nàng vẫn hỏi tiếp: “Chính là nàng đổi Lục Sương thành Lục Tuyết?”.

“Đúng vậy. Nhưng nó cũng không biết Lục Dương đã trộm mất một viên, cũng không biết vì sao hắn chết, việc này không phải do nó làm. Liên Kiều là một đứa trẻ tốt”.

“Nàng có biết ngươi cần độc này để hại người không?”.


Trì Nghiên Hưng không nói, hắn thở dài, nói: “Tất cả mọi chuyện đều là mưu đồ ta an bài, các ngươi biết là ta gây tội thì đủ rồi, những chuyện khác không cần truy cứu. Truy cứu thêm, ngoài thương tâm đau khổ cũng chẳng đạt được gì. Oan có đầu nợ có chủ, kẻ thù của các ngươi chỉ là một mình ta”. Hắn nói ngập ngừng, bỗng dưng quay sang nói với Nhiếp Thừa Nham: “Nhưng ta chưa từng ép buộc bất kì kẻ nào làm việc cho ta, mỗi một người đều là cam tâm tình nguyện, hoặc là báo ân, hoặc là trung thành, hoặc là tuân theo sư mệnh”.

Hàn Tiếu không hiểu hắn đang nói về chuyện gì, nàng thấy Nhiếp Thừa Nham cũng đang sửng sốt, Trì Nghiên Hưng lại gật đầu, nói tiếp: “Ngươi biết làm sao có thể tìm được ta, nếu có bất kì quyết định nào, nói cho ta biết, ta nhất định gánh chịu mọi hậu quả”, nói xong thật sự rời đi.

“Chủ tử”. Hàn Tiếu ngồi bệt xuống, tựa vào đầu gối Nhiếp Thừa Nham. Trì Nghiên Hưng vừa rời đi, những hộ vệ bảo vệ chung quanh cũng đều rút lui, trong sân chỉ còn hai người bọn họ. “Lời cuối cùng của ông ấy có ý gì?”.

“Không biết”. Nhiếp Thừa Nham vỗ nhẹ đầu Hàn Tiếu: “May là ta còn có ngươi, Tiếu Tiếu. May là ta còn có ngươi”.

“Không biết thần y tiên sinh bây giờ ra sao rồi?”.

“Sẽ tìm ra thôi, chúng ta tìm kiếm ở đây rất lâu rồi mà vẫn không thấy, chắc lão đầu đã đi rồi. Đây cũng là một manh mối, chúng ta sẽ đổi phương hướng tìm kiếm khác”.

“Chủ tử, người nói xem, rốt cuộc Trì đại phu muốn thế nào? Chúng ta phải làm sao?”.

“Trước tiên chúng ta đổi nơi ở, yên lặng quan sát diễn biến, phái người theo dõi thật sát mọi động tĩnh của hắn, không sợ hắn giở trò. Thực ra ta định mấy ngày nữa sẽ đi tìm hắn”.

“Mấy ngày nữa?”.

“Ừ, ta đã thăm dò rồi, Vân nhi cuối cũng cũng đáp ứng sẽ dẫn ta đi gặp mặt thần y đã cứu nàng ấy lúc trước, chính là Trì Nghiên Hưng”.

Hàn Tiếu nghe hắn gọi Vân nhi thân thiết như vậy, lòng nàng chùng xuống. Tuy hắn nói đó là Tạ Cảnh Vân giả, và nàng biết đó là cách xưng hô theo thói quen, cũng giống như nàng không thể đổi cách gọi hắn là chủ tử, nhưng bây giờ có một Tạ Cảnh Vân sống sờ sờ trước mắt, nàng thực sự cảm thấy hoang mang.

Hàn Tiếu lại nhớ lại chuyện phát sinh khi nãy, nàng nhăn mặt nhíu mày, oán giận nói: “Chàng đối xử với ta như vậy, ta vẫn còn tức giận”.


Nhiếp Thừa Nham có chút nóng mặt, lại mạnh miệng nói: “Dù sao chúng ta cũng vốn là nên như vậy, nàng muốn giận thì cứ giận đi”.

Hàn Tiếu từ từ đứng dậy, quay đầu đi về phía căn phòng nàng ở một mình trước kia, Nhiếp Thừa Nham ở bên cạnh nàng gọi lớn: “Nàng đi đâu?”.

“Đi tức giận”. Nàng oán khí ngút trời tự giam mình trong phòng, ngơ ngác ngồi yên một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới đã lâu không thấy Phượng Ninh, Trì Nghiên Hưng tới, có náo nhiệt để xem, sao nàng ta vẫn không xuất hiện? Nàng nhịn không được lại chạy ra ngoài, nhưng tìm không được người để hỏi, suy nghĩ một chút, rốt cuộc lo lắng vẫn nhiều hơn giận dỗi, liền chạy đến phòng Nhiếp Thừa Nham. Hắn dường như nghe được tiếng bước chân của nàng từ xa, nhét vật gì đó vào trong ngực, Hàn Tiếu không chú ý đến, trực tiếp hỏi hắn: “Chủ tử, chàng biết Phượng Phượng đi đâu không?”.

“Long Tam mang nàng ấy đi làm việc, đến thành bên để ám sát Hạ vương”. Câu trả lời của Nhiếp Thừa Nham làm Hàn Tiếu kinh ngạc, há miệng: “Ám sát?”.

“Ừ, Long Đại phục vụ cho triều đình, Long Tam hành tẩu giang hồ thỉnh thoảng cũng giúp triều đình một số chuyện họ không tiện làm. Lần này việc Hạ quốc xâm chiếm đã chọc giận hoàng thượng, hắn hi vọng có thể giải quyết triệt để, biện pháp chính là giúp Hạ quốc thay triều đổi chủ”. Việc Long Tam đi vội, hắn cũng chỉ vừa mới biết.

“Chuyện nguy hiểm như vậy sao Long Tam có thể mang theo Phượng Phượng chứ?”.

Nhiếp Thừa Nham híp mắt, vừa lúc tính sổ với nàng: “Không thể so với nguy hiểm lúc nàng mang nàng ấy đi Thanh Sơn cốc…”. Hắn còn chưa kịp nói hết, Hàn Tiếu đã nhanh chóng xoay người chạy: “Ta quay lại tức giận tiếp, chàng ở lại”.

“Tiếu Tiếu, quay lại đây”.

“Không nghe ”. Hàn Tiếu quay về, cáu kỉnh mười phần, Nhiếp Thừa Nham bực mình, nhưng hắn không dám lại dùng roi kéo nàng, hắn thực sự rất sợ nàng tức giận. Hắn sờ cái túi nhỏ cất trong ngực, nhớ lại lời nói của Trì Nghiên Hưng: “Ta chưa từng ép buộc bất kì kẻ nào làm việc cho ta”. Ông ấy nói những lời này với hắn là có ý gì?

Hắn có một dự cảm mơ hồ, Vân Vụ lão nhân rời đi như vậy, chắc không định sẽ gặp lại bọn họ. Mà Trì Nghiên Hưng bảo bọn họ không nên truy cứu thêm nữa, còn nói chưa bao giờ ép buộc người khác, là chỉ về chuyện động thủ hạ độc hắn? Nhưng còn chuyện bọn họ hạ độc hại chết Vân nhi, hắn không thể tha thứ được. Nếu mọi việc đúng như những gì Trì Nghiên Hưng nói, sao lại dựng thêm chuyện để lừa hắn? Chuyện này chắc chắn có nội tình. Hắn không thể làm gì cho Vân nhi nữa, nhưng ít nhất nên cho nàng một chân tướng, không thể để nàng vì hắn mà chết không minh bạch.

Người nhà Vân nhi, rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?

Suy nghĩ của tác giả: Phức tạp chết mất, cái gì cũng nên nhanh chóng kết thúc, cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi. Một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, phải tranh thủ từng ngày, mọi người nhớ cho tôi thêm động lực!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui