Dung Nham

Nô tỳ đã rất cảnh giác rồi. Nô tỳ mỗi ngày đều tự nhắc nhở bản thân phải thật cẩn thận”. Hàn Tiếu nhỏ giọng thanh minh, trong đầu vẫn đang nghĩ quanh quẩn về độc Lục Tuyết.

“Hằng ngày nhắc nhở bản thân phải cẩn thận vậy mà lại bị ngã xuống đáy vực?”. Nhiếp Thừa Nham lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận khiển trách nàng.

Hàn Tiếu ủy khuất cắn cắn môi. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*. Nàng đã bình an trở về, phạt thì cũng phạt rồi, còn giáo huấn nàng nữa chứ. Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Viên Lục Tuyết được tìm về rất giống với hai viên ở trong hộp, rốt cuộc chúng có phải thật hay không, cần phải thử nghiệm mới biết”.

*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: ý muốn chỉ nguy hiểm rõ ràng trước mắt thì còn biết mà tránh, nhưng hiểm nguy không rõ ràng( hay bị đánh lén sau lưng) thì khó mà phòng vệ.

“Thử nghiệm thế nào?”.

Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng: “Đương nhiên là tìm người thử độc”.

Hàn Tiếu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo: “Thử độc?”. Độc Lục Tuyết, người thử đó có thể sống sót hay không? Hàn Tiếu bỗng nhiên hiểu ra: “Chủ tử, người nói chứng độc của người tương xứng với Lục Tuyết, ý là lúc thần y tiên sinh chế độc đã tìm người thử qua không?”.

“Đúng vậy, bệnh trạng của ta giống hệt với người thử độc kia, cho nên chính xác là Lục Tuyết không thể nghi ngờ”. Nhiếp Thừa Nham trong lúc nói chuyện gắt gao dán mắt nhìn Hàn Tiếu.

Hàn Tiếu nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy người thử độc kia hiện giờ đang ở đâu?”.

“Hắn hiển nhiên là đã chết”.

“Thần y tiên sinh cứu sống được chủ tử rồi, phải chăng đã tìm ra phương pháp giải độc?”.

“Không có. Lão già cũng không xác định được làm sao lại có thể vớt được cái mạng ta về. Hôm nay ta đã nói chuyện tường tận với lão. Ông ta nói rõ ràng, ngày đó ta đã cận kề cái chết, cần gấp rút dùng thuốc, thuốc có thể dùng hay phương pháp gì đều dùng hết, cuối cùng còn kéo cả ngươi lên núi”.

Hàn Tiếu hơi run rẩy: “Vậy, bây giờ lại thử độc, đem thuốc và phương pháp trước kia đã dùng thử một lần nữa, có lẽ cũng có thể cứu được người thử độc?”.

“Lão ta không hề dự định làm vậy, hơn nữa cho dù có làm như thế cũng chưa chắc có thể cứu được. Ta từ nhỏ ăn qua rất nhiều kỳ trân dược bảo* nên sức đề kháng độc tính mạnh hơn so với người bình thường, e rằng đây chính là nguyên nhân mà người hại độc ta vừa ra tay liền dùng đến Lục Tuyết. Nội lực của ta tu vi không tệ, có thể chống đỡ được ngoại lực thông suốt mười hai kinh mạch. Vả lại, nói thế nào đi nữa thì ta vốn là cháu ruột của lão nhân kia, dù cho hao tổn nội lực, tiêu phí thuốc quý, lão cũng sẽ không tiếc của đâu”.


*Kì trân dược bảo: thuốc bổ quý hiếm.

Tim Hàn Tiếu càng cảm thấy lạnh lẽo: “Nói như vậy, người thử độc kia không có thể chất và bản lãnh như chủ tử, cũng không có quan hệ mật thiết với thần y tiên sinh, vậy nên hắn phải chết không thể nghi ngờ?”. Nhiếp Thừa Nham không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của hắn đã cho Hàn Tiếu câu trả lời rồi.

“Thế này quá tàn nhẫn, đây rõ ràng là đang giết người”. Hàn Tiếu nắm chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế bản thân. Nơi này thực sự giống như lời Thạch Nhĩ nói, vừa dơ bẩn vừa vô tình.

“Tiếu Tiếu…”. Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng chăm chú, đôi lông mày nhíu chặt lại.

“Chủ tử, không thử nghiệm không được sao? Mặc kệ nó là thật hay giả, chúng ta hãy đi tìm manh mối từ nơi khác. Ngôn đại phu nhất định biết hết nội tình, hiện tại hắn đã bị bắt, đồng bọn dám chắc sẽ ngồi không yên. Chúng ta nhất định có thể tra ra chân tướng, không thử độc nữa, không được sao?”. Nàng gấp đến mức hốc mắt đỏ lên.

“Tiếu Tiếu, Lục Tuyết thật giả chính là một trong số các manh mối”. Nhiếp Thừa Nham càng nhíu chặt lông mày: “Ngươi từng hỏi vì sao không trộm cả ba viên, trộm một viên hay ba viên đều phải mạo hiểm như nhau. Có lẽ ngươi nghĩ đúng, ba viên Lục Tuyết đã bị đánh tráo từ lâu, đổi lại bằng ba viên giả”.

“Bị đánh tráo, lại như thế nào?”.

“Lâm Dương ôm ấp ý muốn thăm dò Lục Tuyết nên bị giết, thi thể bị ném xuống vực thẳm. Có lẽ là tranh chấp nội bộ, cũng có thể hắn phát hiện Lục Tuyết là giả nên mới bị giết người diệt khẩu. Long Tam từng nói, ở sa mạc phát hiện một thi thể có chứng độc tương tự như Lục Tuyết, nhưng hơn nửa năm nay hắn vẫn không điều tra thêm được đầu mối nào. Vì vậy Lục Tuyết ở trên núi này là thật hay giả, có khả năng liên quan chặt chẽ đến mối thù năm xưa của lão nhân”.

Hàn Tiếu không nói lời nào, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi: “Chủ tử, mạng người không quan trọng sao?”.

Thân thể Nhiếp Thừa Nham chợt cứng đờ, hắn khàn giọng đáp: “Tiếu Tiếu, mỗi người sinh ra đều có số mệnh khác nhau”.

“Có người hơi rẻ mạt, đúng không?”, giọng nói Hàn Tiếu đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy nữa, một giọt nước mắt lăn nhanh trên gò má. Nhiếp Thừa Nham trợn mắt nhìn nàng. Hắn biết lời này nhất định sẽ khiến trong lòng nàng cảm thấy đau đớn. Hắn không quan tâm người khác nhìn hắn như thế nào, nhưng hiện giờ đối mặt với biểu tình vừa thương tâm vừa thất vọng của nàng, hắn vậy mà cảm thấy khó có thể mở miệng.

“Tóm lại, ta muốn chính miệng nói cho ngươi biết, để ngươi có chuẩn bị tâm lý, mong ngươi đừng đoán mò. Người chọn để thử độc đã được xác định, việc này không liên quan gì đến ngươi. Sắp tới sợ rằng đồng bọn của Ngôn Sam sẽ hành động, ngươi không nên đi ra ngoài”.

“Đã xác định rồi? Là ai?”, nàng ngước đôi mắt lóng lánh lên nhìn hắn hỏi.

Nhiếp Thừa Nham cắn chặt răng. Hắn đột nhiên rất hối hận, hắn nên bảo Khởi Dương chuyển lời, tại sao hắn lại muốn đích thân nói cho nàng biết? Hắn sợ nàng suy nghĩ nhiều, sợ nàng chán ghét, nhưng hắn tự mình nói thì có thể thay đổi được gì không?


“Dược phó có thể chất đề kháng độc tốt nhất trong núi”. Hắn không nói tên nhưng lại nhấn mạnh với nàng: “Tiếu Tiếu, ngươi cũng biết rằng khế ước bán thân của dược phó chính là đi kèm với sinh tử, lão đầu có quyền dùng họ để thử độc”.

Hàn Tiếu nhịn không được nữa, bổ quỳ xuống: “Chủ tử, chủ tử”. Nàng khóc không thành tiếng quỳ gối cầu xin: “Thạch đại ca cứu nô tỳ một mạng, xin người van cầu thần y tiên sinh tha cho hắn, không cần thử độc, không thử nữa có được không?”.

“Tiếu Tiếu”, Nhiếp Thừa Nham thấy nàng như vậy, thanh âm suýt chút nữa nghẹn lại trong cổ họng không phát ra được. Hắn gian nan nói: “Quyết định này của lão đầu, ta cũng đồng ý”.

Hàn Tiếu ở đó đờ người, đầu gục trên mặt đất, không hề nhúc nhích, lời oán trách của Thạch Nhĩ văng vẳng bên tai: “Chúng ta mệnh tiện, trừ chính mình ra thì không còn ai quan tâm đến”. Hàn Tiếu đau lòng nghĩ, cho dù nàng giác ngộ bản thân chỉ là một quân cờ, nhưng lúc sinh tử bày ra ngay trước mắt, nàng vẫn không thể nào bình thản tiếp nhận được. Thạch Nhĩ nói đúng, chủ tử và thần y tiên sinh giống nhau, đều là lòng gan dạ sắt*. Nhưng nguy ở chỗ , nàng cho tới giờ khắc này vẫn tin rằng chủ tử đối tốt với nàng cũng không phải là hư tình giả ý*. Hắn giúp nàng thực hiện lý tưởng, quan tâm đến an nguy của nàng. Một nô tỳ như nàng có được chủ tử như vậy, nên cảm thấy thỏa mãn mới phải. Đúng không, nàng nên cảm thấy thỏa mãn! Hàn Tiếu gục đầu trên mặt đất, chỉ cảm giác đầu ong ong rung động.

*Lòng gan dạ sắt: ý chí sắt đá, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai.

*Hư tình giả ý: tình cảm giả dối.

“Ngươi mau đứng dậy, không cho phép thế này, ngẩng đầu lên nhìn ta”. Nàng nghe thấy tiếng khiển trách của Nhiếp Thừa Nham có chút xa xôi. Nàng có ảo giác trong giọng nói của chủ tử vậy mà có chút bối rối. Hàn Tiếu vâng lời ngẩng đầu, đôi mắt trong veo, ánh mắt sáng ngời.

“Chủ tử”, nàng lớn tiếng nói thật rõ ràng: “Đã là quyết định của chủ tử và thần y tiên sinh, nô tỳ thấp kém, dĩ nhiên là không có gì để nói. Nô tỳ chỉ cầu có thể góp một phần sức lực”.

“Góp sức cái gì? Ngươi hãy thành thật ở lại đây”. Nhiếp Thừa Nham nghe cũng không nghe, lập tức bác bỏ: “Bây giờ Ngôn Sam đã lộ tẩy, tìm ra di hài của Lâm Dương rồi, độc Lục Tuyết cũng đã hiện thân, không có việc gì của ngươi nữa. Ngươi phải thành thành thật thật ở yên trong viện này, đâu cũng không được đi, nếu thấy buồn …”, hắn dừng một chút, có chút không tình nguyện nói: “Nếu thấy buồn, ta sẽ để tên tiểu quỷ kia dời đến viện này bồi ngươi.

Hàn Tiếu hơi giật mình. Hàn Nhạc thích dính lấy Nhiếp Thừa Nham, chuyện này bắt đầu từ sau khi bọn họ xuống núi. Nhưng tới khi lên núi, Nhiếp Thừa Nham cực kì không thích Hàn Nhạc đến viện này. Thỉnh thoảng Hàn Nhạc qua đây ầm ĩ chơi cùng hắn đều sớm bị đuổi đi. Thật không ngờ rằng bây giờ hắn lại nguyện ý cho Hàn Nhạc dọn tới ở.

Để đệ đệ dọn vào ở cùng nàng, nàng đương nhiên là cực kì vui sướng, rối rít cám ơn: “Đa tạ chủ tử, lát nữa nô tỳ sẽ đi nói với đệ đệ ngay”.

Nhiếp Thừa Nham làm như không kiên trì, gật gật đầu. Hàn Tiếu nói tiếp: “Nhưng nô tỳ thực sự muốn giúp chủ tử”.

“Ngươi hả? Lại làm càn”, Nhiếp Thừa Nham lớn giọng, không hề mềm lòng trước lời nói của nàng.

“Ngôn đại phu bị lộ tẩy là bởi vì muốn lấy mạng nô tỳ. Hiện giờ hắn đang hấp hối, người đứng sau giật dây nhất định là lòng nóng như lửa đốt, vừa lo sợ mình bị bán đứng, vừa lo lắng tình trạng nô tỳ bên này. Nếu nô tỳ tích cực hành động mọi nơi, nói không chừng người giật dây sẽ lộ ra sơ hở”. Nàng nói rất có lý, nhưng Nhiếp Thừa Nham lại không muốn nghe.


Hắn khoát khoát tay: “Việc này ngươi chớ nhúng tay nữa, ta cùng với lão nhân kia tự có tính toán”.

Hàn Tiếu vẫn không từ bỏ, lê người lên phía trước một bước: “Chủ tử, việc thử độc cũng không phải là vô cùng cấp bách. Trước hết hãy để nô tỳ thử dụ rắn ra khỏi hang xem sao, không khéo lại có thể dụ được kẻ chủ mưu hiện thân, thẩm vấn bọn họ liền biết được thuốc là thật hay giả. Làm vậy có được không?”.

“Không ra sao cả. Không được”. Nhiếp Thừa Nham quyết tâm cắn răng cự tuyệt nàng.

“Chủ tử lúc trước cũng biết nô tỳ đang ở trong hiểm cảnh, nhưng vẫn như cũ để nô tỳ đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Giờ đến nước này, nô tỳ tiếp tục lấy thân mình làm mồi nhử, vậy càng dễ dàng đạt được mong muốn của chủ tử. Nếu cứ thế từ bỏ chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao. Thay vì lấy tính mạng người khác ra để thử độc, chi bằng để nô tỳ thử lần nữa”.

“Ngươi đây là đang trách ta?”.

“Nô tỳ không dám, nô tỳ chỉ là lo nghĩ thay chủ tử mà thôi”.

“Ngươi nói tới nói lui chẳng qua là sợ Thạch Nhĩ bị độc chết”, Nhiếp Thừa Nham vỗ giường, tức giận ngút trời: “Ngươi thà đặt mình ở nơi nguy hiểm cũng phải bảo vệ tính mạng hắn đến cùng?”.

“Nô tỳ tự nguyện đặt mình trong nguy hiểm, chính vì không muốn làm hại người vô tội, vì chủ tử tìm ra chân tướng”, Hàn Tiếu điềm tĩnh nói rõ ràng rành mạch: “Cho dù là ở dưới đáy vực, nô tỳ liều mạng dốc hết sức cứu Ngôn đại phu, cũng là một lòng nghĩ nếu như hắn không chết thì sẽ có cơ hội điều tra rõ chân tướng vụ hại chủ tử”.

Nhiếp Thừa Nham cắn răng, điều nàng nói đều đúng, nhưng hắn thật vất vả mới từ dưới vực thẳm cứu nàng lên. Có một đoạn thời gian hắn tưởng rằng nàng đã chết, tìm không trở lại được.

“Chủ tử”, Hàn Tiếu lại đáp: “Nô tỳ nhưng là người phúc vượng*, ở thành Bách Kiều và núi Vân Vụ có ai không biết nô tỳ là phúc tinh”. Nàng lại quỳ lên vài bước, nắm lấy bàn tay Nhiếp Thừa Nham: “Nô tỳ cam đoan sẽ cẩn thận mọi lúc mọi nơi, nô tỳ mỗi ngày lại viết một trăm lần gia huấn*, khẳng định có thể nhớ kĩ. Chủ tử không phải còn phái người giám sát, không, giám hộ nô tỳ sao, nô tỳ tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Nô tỳ còn có chủ tử cùng đệ đệ phải chăm sóc mà, nô tỳ sẽ ghi nhớ gia huấn, thật đấy”.

*Phúc vượng: phúc khí thịnh vượng, gặp nhiều may mắn.

*Gia huấn: lời giáo huấn trong gia đình.

“Gia huấn nào?”.

“Chính là ‘Không quản việc người, tránh xa hiểm nguy’, hay là ‘Tránh nạn làm đầu, tự vệ trước tiên’. Nô tỳ là nô bộc nhà chủ tử, lời chủ tử nói chẳng phải là gia huấn hay sao?”. Nàng cứ quanh đi quẩn lại nô tỳ chủ tử vậy mà lại khiến hắn hài lòng. Lời của hắn là gia huấn của nàng, nàng còn nhớ rất kĩ, điều này làm hắn có chút dễ chịu trong lòng.

Hắn ho nhẹ hai tiếng, nhìn nàng vẫn đang quỳ thẳng tắp mà không hề có một chút cảm giác hèn mọn của nô tỳ. Nàng cầu hắn nhưng hắn có cảm giác mình bị nàng nắm chắc trong lòng bàn tay. Hắn lại ho nhẹ một cái, nàng mở to mắt nhìn hắn, cố chấp chờ hắn nói một câu. Trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù hắn không đồng ý, dựa vào tính tình của nàng hẳn sẽ không nhu thuận làm theo lời hắn căn dặn. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi không thể làm bừa, ta phải suy nghĩ thêm đã, nghĩ kỹ rồi sẽ phân phó ngươi sau”.

Hàn Tiếu đơn giản chỉ trầm ngâm một hồi rồi cũng đồng ý. Ngày hôm ấy không lâu sau đó, nàng vui vẻ nói muốn đi thăm đệ đệ, nói cho nó biết có thể chuyển vào viện này ở. Hắn cau mày, thầm nghĩ hắn rõ ràng đã nói nàng ngoan ngoãn ở trong viện mới để cho Hàn Nhạc qua đây, nhưng bây giờ nhìn nàng thế này, hắn thấy ngại nếu thu hồi lại lời nói trước đó, vì vậy khoát khoát tay coi như đồng ý.


Nhưng Hàn Tiếu lại nói, nàng tiện đường muốn đi xem Thạch Nhĩ và Ngôn Sam, dù sao cũng từng cùng nhau ở đáy vực tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng đi thăm một lát là được. Chân mày Nhiếp Thừa Nham lại nhíu chặt hơn. Hàn Tiếu cười yếu ớt đứng một bên chờ câu trả lời, tựa hồ nàng chỉ nói ra một yêu cầu nho nhỏ như đi ra ngoài tùy tiện dạo chơi. Cuối cùng Nhiếp Thừa Nham nghiêm mặt gật đầu, Hàn Tiếu cảm ơn liền rời đi.

Hàn Tiếu vừa ra khỏi cửa, Hạ Tử Minh lập tức tiến đến thi lễ: “Thuộc hạ đi ngay”.

“Theo sát nàng ấy, đừng để cho nàng ấy gặp nguy hiểm gì”.

Hàn Tiếu biết chắc chắn có người theo dõi nàng, cho dù nàng không nhìn thấy. Nàng đi đến căn phòng nhỏ của Hàn Nhạc, nói với nó về chuyện chuyển vào trong viện ở. Giống như Hàn Tiếu suy đoán, Hàn Nhạc mừng đến suýt chút nữa là ngã khỏi giường.

“Vậy đệ có thể ngủ cùng với thành chủ đại nhân không?”.

“Không thể”.

“Thế đệ có thể chơi cùng thành chủ đại nhân không?”.

“Còn phải xem tâm trạng ngài ấy”. 

“Ngài ấy còn dạy đệ đọc sách không, giống như cha vậy, ngài ấy từng dạy ở trong thành”.

“Đến lúc đó hỏi lại người”.

“Ngài ấy sẽ chơi ném bao cát với đệ chứ?”.

“Các người tự chơi, tỷ tỷ sẽ không giúp hai người nhặt bao cát đâu”. Hai kẻ què chân không đi được, chơi ném bao cát cái gì?

Hàn Nhạc cười khà khà xem chừng rất vui vẻ, vội vàng gọi Liên Kiều giúp nó thu thập hành lý. Hàn Tiếu tán gẫu với nó một lúc lâu mới nói muốn đi làm chút chuyện, trở về sẽ đón nó.

Hàn Tiếu đi tìm Thạch Nhĩ. Thạch Nhĩ hiện tại bị giam lỏng ở trong viện tập chẩn bệnh cách Tố y quán không xa. Thấy Hàn Tiếu đến thì vội nói: “Ơ, tôi tưởng cô cũng bị giam lại rồi”.

Hàn Tiếu nói với hắn mình rất ổn, cũng không bị ai gây khó khăn. Thạch Nhĩ không nén nổi cảm thán đồng người không đồng mệnh. Hắn rời khỏi đáy vực xong liền bị tra hỏi một trận, sau đó cũng không được quay về phòng mình, chỉ đành khốn đốn ở trong viện này, còn bị yêu cầu không được rời phòng nửa bước. Hắn nhìn vẻ mặt lo âu của Hàn Tiếu, nghĩ muốn an ủi nàng: “Tuy rằng tôi có chút hối hận vì xen vào chuyện của người khác. Nhưng dù thế nào thì cũng đã xen vào rồi, tôi và cô đều không có chuyện gì, vậy là tốt rồi. Chờ điều tra xong, bọn họ tự nhiên sẽ thả tôi ra, cô yên tâm”.

Hàn Tiếu biết mình không thể ở đây lâu thêm, vì thế lấy ra một tấm bản đồ, gọn gàng dứt khoát nói với Thạch Nhĩ: “Thạch đại ca, bọn họ muốn dùng huynh để thử độc Lục Tuyết. Nếu huynh tìm được cơ hội thì nhanh bỏ trốn đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui