Hàn Tiếu vai mang hòm thuốc, ngẩng đầu ưỡn ngực, thần thái sáng láng trở về Nhiếp phủ. Nàng rốt cuộc cũng có hòm thuốc của riêng mình rồi, đây chính là cột mốc cho sự nghiệp trở thành đại phu của nàng nha.
Nhiếp Thừa Nham nghỉ trưa xong xuôi, uống xong thuốc, giờ nên xông thuốc rồi. Nhưng Hàn Tiếu lúc này lại ôm khư khư hòm thuốc vừa mới giành được không chịu buông. Hàn Nhạc ngồi ở trên bàn, cùng thưởng thức với tỷ tỷ, sờ bên này một tí lại chạm bên kia một chút, còn tính toán xem nên bỏ những loại thuốc nào vào cái hòm mới tốt.
“Đặt một ít cam thảo mai, mật ong viên, bánh hấp nhân ngân hạnh, lại bỏ thêm hai bình thái hòa thang”, Hàn Nhạc hết sức phấn khởi mà đề nghị.
“Nhạc Nhạc, mấy thứ đệ nói toàn là đồ ăn vặt, đâu phải là thuốc?”.
Hàn Nhạc trợn tròn hai mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Mỗi một thứ đều là thuốc đấy, vừa có thể lấp đầy bụng lại vừa bồi bổ cho cơ thể. Tỷ à, đệ cân nhắc tinh thần và sức mạnh của đồ ăn vặt so với việc tỷ nghiên cứu dược thảo cũng không sai biệt lắm, cũng tính đến một cảnh giới, còn nghĩ tới phải phối thêm thái hòa thang, nếu không sẽ khát nước, thật là cẩn thận chu đáo biết bao. Tỷ thường ngày bận rộn thế, không cần dùng đến cái hòm này đâu, để đệ thay tỷ bảo quản nhé”.
Hàn Nhạc nhào cả thân người nhỏ nhắn tới, ôm sít sao cái hòm thuốc. Hàn Tiếu xưa nay luôn đặc biệt thương yêu đệ đệ, chỉ cần thỏa mãn được nó nàng tuyệt đối không keo kiệt. Nhưng hòm thuốc này là bảo bối của nàng, có lẽ đây là thứ duy nhất trên đời này khiến nàng cảm thấy không nỡ, tuyệt đối không thể cho đệ đệ dùng để đựng đồ ăn ưa thích hay món đồ chơi nào. Nàng vội vàng kêu: “Không được, không được, đây là hòm thuốc của tỷ!”, nói rồi đưa tay đoạt lại. Hai tỷ đệ hiếm khi lôi lôi kéo kéo một chỗ không thèm để ý tới ánh mắt của người ngoài, khiến cái người đang ngồi một bên chờ Hàn Tiếu tới hầu hạ là Nhiếp Thừa Nham vô cùng bất mãn.
“Tiếu Tiếu, ngươi mà còn mặc kệ ta, ta liền nổi giận thật đấy!”.
Hàn Tiếu trong lòng sốt ruột lắm, nhưng hòm thuốc tuyệt không thể buông ra, nàng lên tiếng xin viện trợ: “Chủ tử, Nhạc Nhạc muốn đoạt đi hòm thuốc của tôi”, lời thốt ra hệt như nữ nhi đang nũng nịu phàn nàn với phụ huynh, mách đệ đệ bắt nạt nàng vậy. Nhiếp Thừa Nham nghe mà thái dương cứ co rút.
Ai dè Hàn Nhạc cũng hăng hái xông tới: “Thành chủ đại nhân, ngài xem, tỷ ấy hiện tại không cần dùng, trước hết cứ để tôi bảo quản đi, đồ vật không dùng thì thật lãng phí”.
“Ai nói tỷ không cần, hòm thuốc này là chủ tử cho tỷ dùng. Tỷ học nhanh lắm, chẳng bao lâu nữa sẽ dùng tới cái hòm này thôi. Cái khác có thể cho đệ, riêng cái này không được!”. Hàn Tiếu nỗ lực bảo vệ quyền lợi của mình, đệ đệ này khi bướng bỉnh thì rất khó giải quyết.
Nhiếp Thừa Nham nổi giận thật rồi, hai đứa trẻ ranh này không ngờ lại coi chỗ hắn như nhà mình, giành giật đồ đạc ngay trước mặt hắn. “Khởi Dương!”, hắn kêu một tiếng. Hoắc Khởi Dương nhanh chóng bước vào, vẻ mặt rõ ràng đang cố kìm nén bật cười, hiển nhiên là đã ở bên ngoài xem trò hay rất lâu rồi.
“Đem tên mao hài tử này đi ra ngoài!”, Nhiếp Thừa Nham hạ lệnh. Hoắc Khởi Dương lập tức chấp hành, xốc nổi Hàn Nhạc lên ôm trong lòng. Hàn Nhạc bị quản chế thì không chịu bỏ qua, kêu ầm lên: “Thành chủ thiên vị, thành chủ thiên vị! Thành chủ chỉ thương tỷ tỷ, không thương tôi. Tôi cũng muốn cái hòm đó!”.
Hoắc Khởi Dương suýt chút nữa là bật cười. Nhiếp Thừa Nham quát lên: “Đi ra!”. Hàn Nhạc nước mắt rưng rưng bị ôm ra ngoài.
Hàn Tiếu nhìn dáng vẻ đáng thương của đệ đệ thì lại mềm lòng, muốn ra ngoài đuổi theo, nhưng chợt nghe thấy Nhiếp Thừa Nham quát nàng: “Ngươi lại đây!”. Hàn Tiếu ngừng bước, chợt phản ứng lại bản thân vừa mới nhận được hòm thuốc liền đắc ý vênh váo quá đáng, đã tỏ ra thờ ơ với chủ tử đại nhân rồi.
Hàn Tiếu cúi thấp đầu, bước tới đứng trước mặt Nhiếp Thừa Nham nhận sai.
“Ta là ai?”, Nhiếp Thừa Nham không vui hỏi.
“Là chủ tử”.
“Hòm thuốc là ai đưa cho ngươi?”.
“Là chủ tử”.
“Đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng, là ai cho ngươi?”.
“Là chủ tử”, Hàn Tiếu càng đáp càng cúi thấp đầu.
“Đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng, tiền và thuốc chữa bệnh của đệ đệ ngươi, là ai cấp?”.
“Cũng là chủ tử”.
Nhiếp Thừa Nham lườm nàng: “Vậy sao ngươi lại vì cái hòm rách đó mà quẳng ta qua một bên?”.
Hàn Tiếu vội quỳ xuống, nàng thật sự biết sai rồi, cảm thấy mình không nên như vậy: “Nô tỳ sai rồi, xin chủ tử trách phạt!”.
“Đứng lên, quỳ cái gì mà quỳ!”. Nhiếp Thừa Nham chưa từng nhìn thấy nàng hèn mọn quỳ xuống như thế nên rất không thoải mái. Hàn Tiếu cắn cắn môi: “Chủ tử chớ tức giận, nô tỳ bây giờ liền hầu chủ tử xông thuốc”.
“Trước hết đem cái hòm thuốc kia đi chỗ khác. Chướng mắt!”. Hàn Tiếu nghe lệnh, hết sức luyến tiếc ôm hòm thuốc lên, thoa rồi lại thoa, nhìn trái ngó phải một tí, cuối cùng đặt dưới gầm bàn, chủ tử không nhìn thấy nó chắc sẽ không coi là chướng mắt nữa đâu. Nàng quay đầu nhìn như thăm dò Nhiếp Thừa Nham, nghe được hắn “Hừ” nhẹ một tiếng, không lên tiếng, nàng ngầm hiểu hắn đã đồng ý rồi.
Hàn Tiếu chạy vào chạy ra, bưng tới một cái chậu rửa chân to, đổ chén thuốc nóng hổi vào. Phía trên chậu có vải thô buộc kết thành lưới, giúp Nhiếp Thừa Nham cởi tất chân, đặt hai chân hắn lên tấm lưới thô ấy, lại lấy tấm vải rộng dày vây quanh chân và mặt chậu, bọc lấy hơi thuốc xông chân. Phương pháp này dùng để dưỡng gân, hoạt máu, thông mạch, cách ba đến năm ngày phải làm một lần. Nhiếp Thừa Nham đau đớn hít ngụm khí, trên trán rất nhanh liền đổ mồ hôi.
Hàn Tiếu lấy khăn giúp lau mồ hôi cho hắn, rồi ấn các huyệt vị trên đùi hắn nhằm thúc đẩy hiệu quả của thuốc. Nàng một khi chăm chú thì liền tập trung toàn bộ tinh thần. Bởi trên tay dùng lực lại thêm hơi nóng bốc lên, thế nên chỉ trong chốc lát trong chốc lát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền ửng hồng, sợi tóc bên gò má khẽ phất phơ, tươi tắn xinh đẹp. Nhiếp Thừa Nham vốn đang nghiến răng nhịn đau, trong nháy mắt vô tình ngắm nàng, vậy mà lại mải miết ngẩn ngơ nhìn. Hàn Tiếu chạm tay vào thấy độ nóng của thuốc không đủ, lại từ bếp lò nhỏ ngoài cửa bê cái ấm sắc thuốc vào, đổ thêm thuốc nóng vào trong chậu.
Nhiếp Thừa Nham nhìn nàng bận rộn, bỗng nhiên đưa tay gạt giúp nàng sợi tóc vương trên gò má vén ra sau tai. Hàn Tiếu chợt cảm thấy trên mặt nóng bừng, thân thể co rụt lại, tiện thể lui ra phía sau rồi cầm ấm sắc thuốc chạy ra ngoài, hít sâu mấy lần, bình phục tâm trạng rồi mới đi vào, quấn vải vào chân cho Nhiếp Thừa Nham, tiếp tục ấn huyệt cho hắn.
Nhiếp Thừa Nham khẽ nói: “Tiếu Tiếu, bắt đầu từ ngày mai, ta bảo Tử Minh dạy ngươi một số công phu phòng thân. Ngươi vất vả một chút, buổi chiều nhớ dành ít thời gian để tập luyện cho tốt”.
Hàn Tiếu ngừng tay một lát, rất nhanh lại khôi phục như cũ, đáp rằng: “Vâng, chủ tử!”. Tên Hạ Tử Minh này cũng giống Hoắc Khởi Dương, đều là một trong số những cận vệ của Nhiếp Thừa Nham, sau khi tới Nhiếp phủ có gặp qua mấy lần. Nhưng trọng điểm không phải là ai dạy nàng, mà là giống với việc học y, hắn vô duyên vô cớ lại bảo nàng luyện võ.
Nhiếp Thừa Nham tựa hồ cũng biết chuyện này có chút không hợp với lẽ thường. Suy cho cùng thì học y mới là hứng thú của nàng, hắn tác thành cho nàng cũng coi như là hợp tình hợp lí, còn luyện võ gì đó thì nàng không hề có chút xíu nền tảng nào. Thế là hắn nhíu mày, mở miệng muốn giải thích: “Ngươi cũng hiểu, chuyện ta bị đầu độc vẫn chưa giải quyết, ngươi ở cùng một chỗ với ta, vạn nhất phát sinh chuyện gì…”.
“Nô tỳ hiểu!”. Hàn Tiếu ngẩng đầu hướng hắn cười, tiếp lời: “Nô tỳ nhất định sẽ luyện thật tốt!”. Nàng cúi đầu tiếp tục xoa bóp huyệt vị cho hắn, hắn mặc dù đã nửa năm không chạm chân xuống đất, nhưng bởi vì được chăm sóc rất tốt, mỗi ngày nàng đều giúp hắn vận động và xoa bóp đôi chân nên hình dạng đôi chân vẫn giống như người bình thường, không hề tàn lụi. Hàn Tiếu nhìn chân của hắn, không nhịn được nói: “Nô tỳ mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng nô tỳ cũng biết cái lý tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*. Nô tỳ nhất định sẽ không phụ lòng chủ tử!”.
* Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con sông lớn để báo đáp.
Nhiếp Thừa Nham há miệng, rốt cục vẫn không biết nói gì cho phải, hồi lâu mới khẽ khẽ “Ừ” một tiếng, coi như là trả lời. Hàn Tiếu ngẩng đầu, lại hướng hắn cười, nụ cười thật thản nhiên. Nhiếp Thừa Nham khẽ run, kìm lòng không đậu vươn tay xoa đầu nàng.
Xông thuốc tổng cộng mất nửa canh giờ, sau đó Nhiếp Thừa Nham tự mình ngồi xuống vận công. Đợi mọi việc xong xuôi, hắn đột nhiên bảo Hàn Tiếu đem cái hòm thuốc tới. Hàn Tiếu không hiểu hắn có ý gì, ôm hòm tới mà lòng có chút bất an, dè dặt đưa qua cho hắn, nói: “Chủ tử, đồ đã tặng mà còn thu hồi là không hay đâu”.
Nhiếp Thừa Nham không nói không rằng, mở hòm thuốc của nàng ra lật xem một hồi. Hàn Tiếu lại nói: “Chủ tử, nguyên lai làm cái hòm thuốc, chế tạo đao khí và đồ châm cứu, đều là ai dùng của người nấy. Bởi đều dựa theo lực tay vòng tay của mỗi người mà làm nên”. Ý của nàng chính là cái hòm thuốc này của nàng, người khác dùng sẽ đều không thích hợp.
Nhiếp Thừa Nham tựa cười tựa không, liếc nhìn nàng một cái: “Ta không có hứng thú cướp đoạt cái hòm thuốc của ngươi, cũng chẳng thích đồ ăn vặt”. Hàn Tiếu bĩu môi biết mình bị giễu cợt. Nhiếp Thừa Nham lại nói: “Đoản kiếm ta cho ngươi đâu rồi? Đem tới đây!”.
Hàn Tiếu ngẩn ngơ: “Đoản kiếm? Để làm gì?”.
Nhiếp Thừa Nham quay đầu nhìn nàng, nghiêm mặt: “Đoản kiếm đâu?”. Hắn phút chốc tựa như nhìn thấu sự chột dạ của nàng, khiến nàng có chút luống cuống: “Đoản kiếm… tôi…”. Nghĩ rồi lại nghĩ, quả thật không dám nói dối là làm mất rồi, liền nói đã đưa cho đệ đệ.
Nhiếp Thừa Nham cau mày, mặt đen lại, không hỏi nguyên do, chỉ quát: “Đem về đây!”. Hàn Tiếu cúi đầu không dám cãi lời, ngoan ngoãn nghe lệnh đi lấy. Nhiếp Thừa Nham ngồi ở trên giường, nhận lấy đoản kiếm, tiện tay ném xuống bên gối, mang theo cơn thịnh nộ đuổi nàng: “Ra ngoài!”.
Hàn Tiếu khổ sở trong lòng, tính khí của chủ tử thật đúng là nắng mưa thất thường. Nàng ngượng ngùng vâng dạ rồi lui ra khỏi phòng. Không dám cách quá xa, liền ngồi xuống ngoài hiên cách cửa mấy bước, ngây ngốc nhìn chằm chằm cửa phòng, suy nghĩ một hồi vẫn không rõ chủ tử rốt cuộc đang tức giận cái gì.
Nửa cuối buổi hôm đó, Nhiếp Thừa Nham vẫn không vui, cứ xụ mặt, dù ai nhìn cũng đều biết điều mà tránh xa ra. Ngay cả đứa ồn ào nhất là Hàn Nhạc cũng rất an phận, tích cực chủ động yêu cầu trở về phòng để ngủ sớm. Mọi người ai nấy tránh được thì đều lánh hết, nhưng Hàn Tiếu không tránh khỏi. Nàng buồn bực cả một đêm, nằm trên giường rồi vẫn còn suy nghĩ mãi, có lẽ muốn hoàn thành được đại nghiệp của một thành lũy thì cần phải có tính khí gàn dở gay gắt như thế, khiến người ta sợ hãi, nhìn không thấu tâm tư mới được.
Ngày thứ hai, Hàn Tiếu tan học liền quay về, thấy cái bàn con trước giường của mình có hòm thuốc và đoản kiếm bày ở trên, mặt trên của hai vật này đều được khắc một chữ “Tiếu “. Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, tự nhiên lưu loát. Hàn Tiếu vuốt ve mặt chữ, bỗng nhiên hiểu ra, trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng lại có chút chua chát, nàng khó mà biểu đạt thành lời cái tư vị ấy.
Từ ngày hôm nay trở đi, theo sự phân phó của Nhiếp Thừa Nham, Hàn Tiếu bắt đầu học công phu phòng thân. Nàng thân thể khỏe mạnh, phản ứng nhanh nhạy, tiếc là không thích hợp luyện võ. Chỉ cần mười ngày, Hạ Tử Minh liền đưa ra được kết luận, hắn bẩm báo với Nhiếp Thừa Nham, tiểu cô nương Hàn Tiếu này nhiều lắm cũng chỉ luyện thành một số công phu sơ sài thôi, khoa chân múa tay, đối phó với người bình thường để tự vệ thì còn được, chứ nếu đụng phải người trong võ lâm, sợ là thế nào cũng đánh không lại. Nhiếp Thừa Nham trầm ngâm một lúc lâu, chỉ dặn dò mỗi ngày tăng cường luyện tập, không được buông lơi.
Hàn Tiếu tuy luyện võ không thành, nhưng y thuật thì tiến bộ thần tốc. Những kiến thức mà Lý đại phu dạy, nàng đều có thể học một biết mười, thậm chí có một vài lý luận cao thâm, nàng cũng hiểu được đâu ra đấy. Trước đây nàng vốn đã thuộc nằm lòng kinh dược y thư, hiện tại có chuyên gia chỉ điểm dạy bảo thì tiến bộ phải nói là một ngày ngàn dặm. Vẻn vẹn hơn hai tháng học tập, sau khi tự mình khảo hạch nàng, Nhiếp Thừa Nham liền bảo Trần tổng quản sắp xếp cho Hàn Tiếu lần lượt đến các y quán hỗ trợ chẩn bệnh.
Hàn Tiếu ở thành Bách Kiều cũng coi như một nửa danh nhân, tiếng tăm phúc tinh của nàng trước khi lên núi Vân Vụ vẫn còn lưu truyền trong thành đến bây giờ. Hơn nữa lại do thành chủ đại nhân đích thân tiến cử, vì thế tin tức Trần tổng quản an bài Hàn Tiếu đi các y quán hỗ trợ khám bệnh vừa truyền ra, các y quán liền tranh lên trước, thậm chí còn cam đoan sẽ để Hàn cô nương có cơ hội thực hành chẩn bệnh, tuyệt không phải giúp đầy tớ làm việc.
Vì vậy Hàn Tiếu cứ thế thuận lợi bắt đầu tiếp xúc các loại bệnh tật, nhận được sự chỉ dạy và tương trợ của các vị đại phu, bắt mạch, kê đơn, trợ giúp cứu chữa người bệnh nặng. Vận phúc tinh của nàng vẫn như cũ, bệnh nhân đã qua tay nàng thì không một ai bị chết. Y quán nào được vị phúc tinh này lưu lại, các vị đại phu ở đấy liền treo trước cửa y quán tấm biển nhằm công khai chiêu khách.
Hàn Tiếu đương nhiên hiểu được ý nghĩa của việc do Nhiếp Thừa Nham sắp xếp này. Một là bệnh nhân trên núi Vân Vụ thường là bệnh sắp chết, nhân số người bệnh có hạn, nàng có thể thấy được tay nghề y thuật cao thâm, nhưng lại không cơ hội xem các loại bệnh thông thường. Còn nếu nàng muốn chân chính nắm vững y thuật, chỉ xem chẩn mấy ca bệnh nặng cũng vô dụng, phải chẩn được đủ loại bệnh nhân mới có khả năng tiến bộ. Mặt khác, Hàn Tiếu cũng không nhịn được mà nghĩ, nàng ở thành Bách Kiều gióng trống khua chiêng học y như thế, tin tức này e rằng đã sớm truyền tới núi Vân Vụ, truyền lên đến trên núi thì chuyện này chắc hẳn đã bị tam sao thất bản rồi.
Nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì tới sự hăng say học y của Hàn Tiếu. Tục ngữ nói dao có hai lưỡi, có thể hại người cũng có thể hại mình, mọi việc sao có thể chỉ có chỗ tốt mà không có nguy hiểm chứ. Thời gian qua Hàn Tiếu tự khích lệ thúc giục chính mình phải đem sự tình nghĩ thông suốt, yên tri phi phúc*, yên tri phi phúc a.
*Yên tri phi phúc: trích từ thành ngữ “Tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc”, nghĩa là họa phúc khôn lường (khó mà lường trước được).
Ngày hôm đó Hàn Tiếu tan ca ở chỗ y quán Thẩm đại phu, không về thẳng Nhiếp phủ, mà lượn quanh ngoại thành, định ra ngoại ô hái ít hoa đào trở về. Những loại hoa hỗn tạp này không đáng bao nhiêu tiền, nội thành hình như rất ít khi thấy, nhưng ngoại thành thì mọc thành từng vùng.
Hái được hoa xong, Hàn Tiếu vác cái hòm thuốc yêu dấu của mình rồi lên đường trở về, vừa đi vừa ngâm nga điệu nhạc nào đó. Hòm thuốc không nặng, bởi chưa đặt vào thứ thuốc nào, nhưng nàng cứ đi tới đâu liền mang theo đó, cảm thấy trong lòng đặc biệt kiên định. Lúc sắp vào thành, nàng nhìn thấy hai cỗ xe ngựa hoa lệ dừng ở ven đường, bên cạnh xe có vài người vẻ như tôi tớ xúm lại một chỗ, dường như đang hoảng hốt kêu la.
Hàn Tiếu định thần nhìn lại, hóa ra là có một ông lão bất tỉnh nhân sự ngã ở đấy. Một cô nương từ trên xe ngựa bước xuống, nóng nảy hướng mấy tên đầy tớ quát lên: “Đều ngẩn ở đó làm cái gì, mau đưa đi y quán đi, nếu chậm trễ ta sẽ lấy đầu các ngươi!”.
Đám người hầu kia không dám không nghe theo, vội vàng ba chân bốn cẳng dìu ông ấy lên, đang định ôm ông ta đặt lên xe ngựa thì Hàn Tiếu xông tới, kiểm tra hai mắt của ông già liền hoảng hốt, lớn giọng quát mấy người kia: “Đừng động vào ông ấy, buông xuống!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...