Đúng Người Đúng Thời Điểm


Thoáng chốc cô cũng ở đây được mấy tháng rồi , kể từ ngày cùng anh đi làm phi vụ đến giờ cũng may không phải đi đâu xa nữa.

Vết thương sau lưng đỡ hơn nhiều rồi.

Mạc Hàn Lâm bước vào phòng hỏi
- Cô có thấy Kiều Tịnh đâu không?
- Không biết, hôm chúng ta đi dự tiệc chẳng phải con bé nói về nhà ba anh sao
- Không, tôi bảo nó ở nhà với dì Trần
Anh và cô cùng nhau đi tìm
- Dì Trần , dì có thấy con bé đi đâu không?
- Kiều Tịnh đi chơi cùng đám bạn rồi bảo là đi ba ngày ở thôn Tam Điền gì đó
Diệp Lục nghĩ có thôn đó sao cô chưa từng nghe bao giờ.

Anh cho người cùng tìm đi đến chỗ đó.

Thôn Tam Điền này từ thời xưa kể nơi này vô cùng u ám không có nhiều người sống ở đó nhiều khách đến xem nhưng cũng biệt tích vào rồi là không thấy ra.

Nghe nói nhiều người chết lắm mà oan ức quá biến thành quỷ, ban đêm cứ đi vào một nhà nào đó giết lại một người.


Dân làng cũng cho người tế bái cẩn thận nhưng không được , tên thầy cúng nói mỗi năm phải tế một người cho nó thì thôn mới được yên ổn.

Kiều Tịnh cùng đám bạn đến một nơi nguy hiểm như vậy , không biết rằng cái chết đang ở trước mắt.

Xe của anh đã đến nơi , vừa mới bước xuống xe sương mù đặc bao phủ nhìn cũng không rõ lối đi , phía trước có một ngôi nhà nhỏ đến đó hỏi thăm
- Có ai ở nhà không?
Không gian im lặng thay , người cô bắt đầu lạnh âm u thật , bước vào nhà không thấy bóng dáng ai chỉ thấy mấy tờ tiền giấy của người mất.

- Lão đại, Kiều Tịnh chắc không đi qua đây chứ
- Đi chỗ khác tìm
Vừa mới đi ra thì có một bà lão cầm đén tới
- Các người đến đây tham quan sao, mau đi đi
Quái lạ trời vẫn còn sáng mà sao bà lão này lại cầm đèn chứ
- Ta khuyên mọi người mau rời khỏi đây sắp tối rồi kẻo gặp quỷ giữ
- Quỷ sao?
- Đúng vậy , các người không biết mọi năm đều có người đến đây chơi nhưng không hiểu vì sao sáng ngày hôm sau lại mất tích chỉ thấy máu me có mấy vết cào trên tường.

Dân làng ta sợ không dám lại gần chỗ này đành ra chỗ sơn trang kia lánh tạm.


- Ghê gớm vậy sao
- Ở lâu chỗ sương mù này không tốt tổn hại tới sức khỏe với lại trời cũng tối rồi nếu các người không chê thì đến chỗ ta nghỉ chân một tối.

Ta là trưởng làng ở đây có gì không biết cứ việc hỏi.

Cô và anh đều thấy lạ từ chỗ căn nhà cũ kia nhìn sơ qua cũng biết họ cũng không giàu có thế mà bà lão kia nói bọn họ đang ở một sơn trang.

Nhất định có điều gì bà lão giấu
Đến nơi , nhìn sơn trang này rộng rãi cũng đầy đủ tiện nghi
- Chỗ ta chỉ còn căn phòng này mọi người ở tạm đây vậy
Năm người bọn cô cho ở cùng một phòng là có ý gì thật thâm sâu.

Thức ăn bày ra cũng rất bắt mắt nói nghèo là đã không tin rồi
- Buổi tối , đừng có ra ngoài kẻo không may gặp quỷ đáng sợ chúng sẽ giết các người
Lời cảnh cáo của bà lão nghe có vẻ rất đúng, bà đi rồi anh lên tiếng
- Tốt nhất đừng động đến thức ăn ở đây mọi người không thấy kì lạ sao
- Đúng, kể cả đồ xung quanh cũng không được chạm vào
Bất Nhiễm ngồi một góc suy nghĩ
- Liệu con nhóc đó không bị quỷ ăn thịt rồi chứ
Diệp Lục đá vào chân anh
- Tào lao, trên đời này làm gì có quỷ chứ
- Nãy ở căn nhà đó cô không thấy à có mấy vết cào trên tường đó rất sắc nhọn động vật cũng không làm thế được
Nghi vấn vẫn còn rất nhiều nhưng phải nhanh chóng tìm được Kiều Tịnh không sẽ mất mạng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận