Dung Ngữ Thư Niên

Trời nhá nhem tối, Dương Tam cười nhìn chúng ta. A Nguyên che miệng, mở to mắt nhìn, mọi người đều vui mừng.

“Ơ ơ!” Vi Giao nhảy lên, đi vòng quanh hắn, cười nói, “Dương huynh đệ mặc trang phục quan binh.”

Dương Tam cúi đầu nhìn một chút, xấu hổ nói: “Cũng chỉ hợp với cái khăn đội đầu, vạt áo này phải phanh ra mới có dáng dấp giang hồ.”

“Suỵt!” Công Dương Quế cắt lời hắn, ý bảo ngoài cửa.

Dương Tam cười hì hì, nói: “Không sao, Đặng ngũ ở ngoài.”

Công Dương Quế vẫn không yên lòng, khóe mắt lại không giấu được nụ cười: “Mọi người đều tới hết?”

“Có ta và Đặng Ngũ.” Dương Tam chỉ, “Những huynh đệ khác đều ở ngoài thành, bọn họ không mang đao thì cũng là tội phạm, binh lính nhìn thấy biết ngay vượt ngục.”

Công Dương Quế gật đầu, nói: “Đại ca đang ở trong thành.”

Dương Tam nhãn tình sáng ngời, sắc mặt vui mừng: “Đại ca? Sao huynh ấy lại ở đây?”

Công Dương Quế không giải thích, nói: “Trong thành có nhà lao, các ngươi đi tìm hiểu một phen, bàn bạc đường đi canh giờ, là cứu được người.”

“Được được!” Dương Tam xoa tay, đang muốn nói nữa, ngoài cửa vang lên âm thanh Đặng Ngũ: “Cất xong bát đũa chưa? Lề mà lề mề!”

Dương Tam thu hồi thần sắc, thấp giọng nói: “Có người tới, ta phải đi rồi.”

Công Dương Quế gật đầu: “Đi đi.”

Dương Tam cất bát đũa vào giỏ, xách ra cửa, miệng ầm ĩ: “Đây rồi đây rồi! Thúc giục cái gì!”

Cửa lớn lần nữa đóng lại, ta nói với Công Dương Quế: “Mấy huynh đệ này của huynh thật nghĩa khí!”


Công Dương Quế nhìn ta một chút, cười nhạt: “Nghĩa khí là thứ yếu, muội còn chưa trả một vạn hai đâu.”

Ta: “…”

Kể từ khi biết bọn Dương Tam tới cứu người, không khí trong viện không bị đè nén nữa. A Nguyên ngày ngày đều nhớ huynh trưởng, phụ thân, rơi vài giọt nước mắt, giờ đã khôi phục lại tinh thần lúc trước.

Xe ngựa Ngụy An đã làm hòm hòm, đang chờ thợ chế trục xe, chế xong thì bắt đầu lắp bánh, thế là hoàn thành. Hoàng thúc và Công Dương Quế chịu trách nhiệm đánh giấy giáp và quét sơn, Ngụy An cầm đục và dùi đục gõ gõ trong xe.

Dương Tam thỉnh thoảng đến đưa cơm, cùng Công Dương Quế thương lượng chuyện cướp tù đào tẩu. Từ trong miệng hắn, ta biết Mã Khuê mặc dù bị thương, nhưng đi lại không thành vấn đề.

Hắn còn mang dao găm đến, mỗi người một cái, đêm khuya, Công Dương Quế phân cho chúng ta, ta được một thanh vừa ngắn vừa nhẹ, dè dặt rút ra xem, dưới ánh trăng, hàn quang như nước.

Vì có liên quan đến Ngụy Đàm, ta hơi đau lòng Ngụy An, hắn ở trong nhà chưa làm việc nặng bao giờ, thế mà dạo này tối nào ta cũng phải chọc mụn nước trên tay cho hắn.

“Đau không?” Ta hỏi hắn.

“Không đau.” Ngụy An lắc đầu, mắt vẫn đang dõi theo bản vẽ, dường như đang suy nghĩ về cái xe.

Ta liếc nhìn, hỏi: “Xe phải sửa lại?”

“Vâng.” Ngụy An nói, “Buồng xe phải lót thêm mấy miếng sắt, vậy mới kiên cố.”

Ta thật muốn một phát đập đầu hắn cho hắn tỉnh táo lại: “Ngô Côn bảo Tứ thúc tạo xe, chẳng qua là muốn vẻ ngoài, sao Tứ thúc phải ra sức làm làm gì?”

“Để đệ ấy làm đi.” Công Dương Quế đi tới, thong thả nói, “Thanh danh Tứ công tử bên ngoài, không làm ra vật tốt để chèn ép Ngô Côn, sao có thể ngẩng mặt được chứ.” Dứt lời, cười cười với Ngụy An, “Đúng không?”

Ngụy An mím môi.

Ta cảm thấy hai người này thần sắc kỳ lạ, hồ nghi nhìn một lúc, hỏi Công Dương Quế: “Bọn Dương Tam muốn cướp tù, có trông nom bên này được nữa không?”


Công Dương Quế không trả lời, nhưng hỏi Ngụy An: “Tứ công tử, khi nào thì xong xe?”

“Năm ngày nữa.” Ngụy An đáp.

Trong đầu chợt lóe, ta mở to hai mắt nhìn Công Dương Quế: “Huynh nói…”

Công Dương Quế cười cười, nghiêm nghị nói với Vi Giao, A Nguyên, Hoàng thúc: “Mọi người tới đây, chúng ta thương nghị chút.”

Chuyện ngồi xe đào tẩu, vô luận thế nào ta cũng cảm thấy vô căn cứ, nhưng Công Dương Quế và Ngụy An nói có thể được.

“Tứ công tử gia cố xe, chúng ta năm người ngồi trong cũng không sao.” Công Dương Quế nói.

Ta nói: “Ngồi được cũng chưa đủ, xe nặng thế này, phải chạy cật lực sao?”

Công Dương Quế đã định liệu trước, “Vùng phụ cận có kỵ binh Ngô Côn đóng quân, Dương Tam đã thăm dò, đi về phía đông trăm trượng là chuồng ngựa. Buộc ba con ngựa, xe chạy không chậm nữa.”

“Vậy làm thế nào thoát khỏi chỗ này?” A Nguyên hỏi.

Công Dương Quế nói: “Quân canh cửa để ta đối phó. Dương Tam đi cứu Mã Khuê, huynh đệ khác trong thành phóng hỏa, đợi khi đại loạn, chúng ta một đường chạy khỏi thành.”

Mọi người nhìn nhau, kế này nói thì thuận lợi, làm sẽ chứa nhiều biến số. Nhưng nếu như muốn chạy bằng bản lĩnh của mình, ta cũng không nghĩ ra phương pháp nào tốt hơn.

“Có đối sách cũng tiện xử lý.” Vi Giao mở miệng trước, xoa tay muốn thử, “Vi mỗ chế ít phấn độc, cho họ Ngô kia nếm thử lợi hại!”

A Nguyên lườm hắn: “Ngươi không phải Biển Thước sao? Sao còn hạ độc?”

Vi Giao lơ đễnh: “Độc coi là gì, mỗ còn có thể mở sọ lấy xương, đục lỗ trên sọ người, sống không được, chết không xong, đau chết hắn đi.”


A Nguyên cau mày, vẻ mặt ghét bỏ.

“Chuyện này có Bùi Tiềm không?” Đang lúc bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận, ta hỏi Công Dương Quế.

Công Dương Quế không phủ nhận, nhưng ý vị thâm trường nói: “Huynh ấy có nỗi khổ của huynh ấy, không thể hoàn toàn dựa vào huynh ấy được.”

Ta khẽ gật đầu.

Vi Giao nói được làm được, tiếng là chữa bệnh cho ta, đòi hỏi phía bên ngoài nào là dược chế thuốc trị côn trùng cắn, thuốc đuổi chuột các loại. Mà Dương Tam và Đặng Ngũ mỗi lần đưa cơm tới, đáy thùng sẽ để vài món vũ khí, lúc thì mũi tên, lúc thì dao nhọn. Có một lần đưa nước. A Nguyên đang định cầm chén rót nước, lại bị Công Dương Quế cản.

“Dầu hỏa.” Công Dương Quế nhấc ấm nước lắc lắc, cười với nàng.

Mấy món đồ này có được thế nào, ta không hỏi, nhưng lại nghĩ đến một người, chàng âm thầm thu xếp, bề ngoài thì như không có chuyện gì.

Ngày từng ngày trôi qua, kế hoạch lúc động thủ đã an bài xong xuôi. Căn cứ tin tức Dương Tam đưa tới, vì vùng phụ cận có binh doanh, trạch viện chúng ta ở lại nhỏ, binh lính trông chừng chỉ có ba người. Động thủ là lúc người ta buồn ngủ. Công Dương Quế chuồn ra ngoài cửa, giết chết ba người kia, cùng Vi Giao và Hoàng thúc mặc quần áo giả làm sĩ tốt. Rồi sau đó, Công Dương Quế đi tìm ngựa, buộc lên xe là có thể rời đi.

Đến ngày thứ năm, mắt thấy mặt trời lặn xuống phía tây, ai cũng cảm thấy tim đập thình thịch.

Đến giờ dùng bữa, Dương Tam tới, nhưng hắn mang theo một tin xấu.

“Hôm nay Ngô Côn phái kỵ binh rời thành, chỉ sợ tối nay không có ngựa.” Hắn lo lắng nói với Công Dương Quế.

Mọi người trầm mặt.

Công Dương Quế trầm ngâm, lạnh lùng nói: “Không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp, các ngươi cướp ngục vẫn y kế hành sự.”

Dương Tam đáp một tiếng, rời khỏi.

Thời gian lặng lẽ trôi, bầu trời không trăng không sao, thời gian ước định với đám người Dương Tam càng ngày càng gần.

“Làm sao bây giờ?” A Nguyên sốt ruột hỏi.

Công Dương Quế nhíu mày suy tư, chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Ha ha, thành!” Chàng cười ha ha, vừa cười vừa đi ra cửa, dùng sức gõ cửa, “Mở cửa! Xong rồi, xong rồi!”


Bọn ta cũng bị chàng làm cho ngạc nhiên, khó xử đứng tại chỗ.Cửa bị mở ra, sĩ tốt vẻ mặt kỳ quái: “Ồn ào gì?”

“Xong rồi! Xe ngựa xong rồi!” Công Dương Quế vui vẻ nói, “Mau báo cho chủ công nhà ngươi! Tứ công tử nhà ta đã làm xong xe, còn không mau thả người!”

Sĩ tốt không nhịn được, nói: “Cái quái gì, chủ công nhà ta đã nghỉ ngơi, mai báo!”

“Ngày mai?” Bỗng nhiên ta hiểu dụng ý Công Dương Quế, tiến lên, “Chủ công nhà ngươi hai ngày trước còn tới thúc giục, không phải cần dùng gấp sao?”

“Xe này chủ công nhà ngươi rất muốn, nếu làm lỡ chuyện, ngươi gánh được sao?” A Nguyên phụ họa.

Sĩ tốt do dự, chốc lát, nói với người bên cạnh mấy câu, quay sang chúng ta, nói: “Chờ!” Dứt lời, xoay người chạy đi.

Cửa đóng lại, trên mặt mọi người lộ ra thần sắc hi vọng.

“Ngô Côn lập tức tới lấy xe ngựa?” Ta thầm thì hỏi.

“Tám phần có.” Công Dương Quế nói, “Hắn nổi danh nóng nảy.”

“Vậy thì có ngựa rồi.” Hoàng thúc sáng mắt.

Công Dương Quế lại căng thẳng, cúi đầu phân phó: “Kiểm tra lại xem có gì chưa chuẩn bị, ngựa đến là động thủ luôn.”

Một trân tiếng vó ngựa truyền đến, lòng bàn tay ta rịn mồ hôi. Bụng ta đã quấn vải, dao nhọn buộc dưới bắp chân, hết thảy vì chạy trốn.

Nhưng khi cửa lớn mở ra, ánh đuốc chói mắt. Hai nhóm quân sĩ tràn vào, phía sau, một người thong thả bước vào, chính là Ngô Côn.

Tình huống chuyển biến làm người ta ứng phó không kịp, mọi người nhìn nhau, trên mặt kinh hoàng luống cuống.

“Ta nghe sĩ tốt báo lại, xe ngựa đã làm xong?” Ngô Côn một thân cẩm bào, thần sắc ngạo mạn.

“Đứng vậy.” Ngụy An đáp.

Ngô Côn nhìn xe trong viện một chút, lát sau, bỗng nhiên nhìn về phía ta, nở nụ cười: “Tối nay trên bờ sông Nghiệp, lầu các đều treo đèn, nếu được ngồi xe mới cùng phu nhân, chẳng phải tuyệt vời sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui