Phùng Nghiên phải nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian, vậy mà chỉ mới đến ngày thứ ba là cô đã bứt rứt không chịu nổi.
Thân thể này đã quá lâu không vận động, thế nên chỉ mỗi việc xuống giường đi vệ sinh thôi cũng đủ làm cô mệt đến độ thở dốc.
Cô biết mình cần phải nhanh chóng thích nghi, kể cả thân xác lẫn thân phận của Bạch Thụy Hoan.
Nhìn "chính mình" ở trong gương, khuôn mặt tái nhợt cùng với đôi mắt phượng chứa đủ loại tâm tình phức tạp kia khiến Phùng Nghiên không khỏi có chút tự đắc.
Thật sự là quá đẹp!
Trong tiểu thuyết, tác giả từng dùng không ít câu chữ để tâng bốc nhan sắc của nữ phụ phản diện, Phùng Nghiên vốn tin tưởng dung mạo của Bạch Thụy Hoan sẽ không làm cô thất vọng, nào ngờ nó còn vượt xa hơn cả mong đợi của cô.
Chỉ đáng tiếc, bề ngoài với nội tâm cô ta thực sự không có cái khỉ gì liên quan hết!
Trừ ngày đầu tiên Bạch Thụy Hoan tỉnh dậy, Ám Dạ Minh không thèm vác mặt tới bệnh viện thêm lần nào nữa.
Hằng ngày, ngoài dì Châu luôn tới lui để chăm sóc cho cô, thì phần lớn thời gian Phùng Nghiên đều tự kỉ một mình, trong đầu không ngừng tính toán sau này phải làm thế nào để thoát khỏi số phận trở thành "vật hi sinh" trong cuộc tình tréo ngoe giữa hai người nam nữ chính.
Đến ngày thứ năm, dì Châu đưa cho cô một chiếc điện thoại di động, bảo ông Bạch muốn gặp cô.
Phùng Nghiên tiếp điện thoại, giả vờ bình tĩnh: "Ba à."
"Con gái..." Giọng nói trầm khàn của ông có chút nghẹn ngào, song vẫn tồn tại phần uy lực vốn có: "Xin lỗi, ba không về kịp.
Con ổn không?"
Phùng Nghiên biết hiện giờ ông đang bận xử lí một số sự vụ quan trọng của công ty ở Canada, chín phần mười là không thể bỏ dở giữa chừng được.
"Ba đừng lo, con khoẻ rồi.
Thực ra con rất muốn xin bác sĩ xuất viện sớm, nhưng dì Châu cứ không yên tâm mãi..."
Bạch Tề thở hắt ra một hơi, tâm tình nhẹ nhõm hơn nhiều: "Tỉnh lại là tốt rồi! Con đừng vội, về phía Dạ Minh ba sẽ không để nó làm khó con!"
"Không cần đâu! Ba, đây là chuyện giữa chúng con, nếu ba ra mặt thì tính chất sự việc sẽ thay đổi, thậm chí còn khiến anh ấy thêm phản cảm." Đây là sự thật, theo như tính cách của Bạch Thụy Hoan, tất nhiên sẽ để Bạch Tề gây sức ép lên nam chính, hầu như lúc nào cô ta cũng có suy nghĩ rằng phải khống chế Ám Dạ Minh trong lòng bàn tay.
Thế nhưng hiệu quả thì luôn hoàn toàn ngược lại!
Phùng Nghiên biết rõ điểm này, vậy nên cô tuyệt đối không để mình dẫm vào vết xe đổ kia.
Theo như cốt truyện, vốn dĩ nữ phụ định thuê người lái xe tông nữ chính cho hả giận, nào ngờ Ám Dạ Minh vừa vặn xuất hiện ở đó, không ngại xả thân cứu cô ấy.
Mà Bạch Thụy Hoan vốn đang ẩn núp xem xét tình hình đã kịp thời phản ứng, lái chiếc xe của mình lao tới cản lại giúp nam chính, rốt cuộc trở thành người gặp xui xẻo.
Suy cho cùng thì lá gan của Bạch Thụy Hoan cũng rất lớn, mới dám thách thức giới hạn của nam chính hết lần này đến lần khác...
Đầu dây bên kia thoáng trầm mặc, sau đó vẻ không dám chắc hỏi: "Vậy con dự định thế nào?"
"Con muốn ly hôn!" Phùng Nghiên nói trắng ra.
Bạch Tề vô cùng kinh ngạc.
Ông biết con gái mình có chấp niệm rất lớn đối với Ám Dạ Minh, nếu ngay từ đầu nó dễ dàng buông tay thì mọi chuyện đã không bung bét đến nhường này.
"Con nghiêm túc đấy chứ?"
"Vâng, mấy ngày nay con đã suy nghĩ rất kĩ." Phùng Nghiên khẳng định đáp, "Ba, con mệt rồi! Anh ta không có tình cảm với con, con cứ cố chấp mãi cũng không được gì."
Bạch Tề quả thật là hết lòng cưng chiều đứa con gái duy nhất này.
Nếu không phải do Bạch Thụy Hoan yêu đến mù quáng, lôi theo cả cha mình đắc tội với nam chính, có lẽ ông sẽ không đến mức lâm vào bước đường cùng rồi tự sát như trong truyện.
Hiện giờ người đàn ông này đã trở thành cha cô, cô cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ ông, cách duy nhất chính là tránh xa Ám Dạ Minh càng sớm càng tốt!
"Được, xem ra con đã hạ quyết tâm rồi." Giọng điệu ông Bạch bắt đầu thoải mái hơn.
"Ly hôn cũng tốt! Con gái à, tên nhóc kia chẳng là cái thá gì cả! Bên ngoài vẫn còn nhiều người xếp hàng chờ làm con rể nhà họ Bạch, con không việc gì phải lo!"
"Ầy, bây giờ con gái chỉ cần có ba thôi!" Trong lòng Phùng Nghiên tràn ngập ấm áp.
Bạch Tề cười ha hả, bảo sẽ nhanh chóng thu xếp toàn bộ công việc, đầu tháng sau nhất định trở về nhà một chuyến.
Phùng Nghiên cùng ông tán gẫu thêm mấy câu, dặn ông chú ý giữ gìn sức khoẻ rồi cúp máy.
Cô bắt đầu cảm thấy, mức độ thích nghi với hoàn cảnh của mình đúng là đáng để kinh ngạc!
Chẳng mấy chốc đã đến ngày xuất viện.
Phùng Nghiên trở về căn biệt thự mà Bạch Thụy Hoan cùng Ám Dạ Minh chung sống trong những tháng ngày kết hôn, một chút tâm trạng thăm thú cũng không có.
Nơi này thực sự quá lạnh lẽo.
Phùng Nghiên tắm rửa sơ qua, rồi xuống lầu ăn chút đồ nóng của dì Châu nấu sẵn để trên bàn, sau đó lên thẳng phòng, quyết định đánh một giấc thật dài.
Những chuyện mà Bạch Thụy Hoan đã trải qua trong tiểu thuyết bỗng trở thành giấc mộng, đánh úp lấy Phùng Nghiên.
Cô bị buộc phải cảm thụ mọi thứ theo góc nhìn của nhân vật, tựa hồ đó là kí ức của chính bản thân cô vậy.
Trong cơn mơ, Phùng Nghiên thậm chí còn không thể phân biệt rõ, cô và Bạch Thụy Hoan rốt cuộc có phải là cùng một người hay không?
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng mở khoá cửa vang lên trong bầu không gian tĩnh lặng, lập tức cắt đứt cơn mộng mị đang quấn lấy Phùng Nghiên.
Cô bật dậy khỏi giường, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã sẫm tối.
Tiếng bước chân vọng đến từ ngoài hành lang ngày một rõ ràng.
Cô không rõ mình đã chốt cửa phòng hay chưa, nhỡ đâu ăn trộm đột nhập thì đúng là xui tận mạng!
Thân ảnh xuất hiện đằng sau cánh cửa phòng ngủ khiến cô buông bỏ sự phòng bị, nhưng những bất an và lo lắng vẫn không tài nào giảm bớt.
Ám Dạ Minh trở về nhà?
Sao cô không hề nhớ trong nguyên tác có đoạn này nhỉ?!
Ám Dạ Minh lại không hề bất ngờ khi nhìn thấy cô, hắn không bước vào phòng mà đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chặp vào biểu tình liên tục biến đổi của Phùng Nghiên, khuôn mặt đẹp trai nam tính ấy dần hiện lên nét đăm chiêu, mơ hồ giữa ranh giới đánh giá và nghi hoặc, sau đó không đầu không đuôi hỏi:
"Nghe nói cô muốn ly hôn?"
Đối diện với ánh mắt hung hiểm tựa loài lang sói của đối phương, Phùng Nghiên sợ đến quên cả ngáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...