Cố Dương sửng sốt, không ngờ Lục Ngôn lại đột ngột hỏi vấn đề này, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không hề chuẩn bị.
Đúng rồi, cậu chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, làm sao có khả năng biết dùng súng.
Lục Ngôn hỏi cậu. Không thể nói là Lục Ngôn tương lai dạy được.
Cố Dương ngồi thẳng lên, chột dạ không dám tiếp tục dựa vào hắn, ngón tay bám vào quần áo hắn cũng buông lỏng, sau đó càng thêm dùng sức mà co chặt.
Lục Ngôn cụp mắt liếc nhìn.
Cố Dương nhất thời căng thẳng, dùng thuyết pháp trung nhị của Đào Tử An, khô khan giải thích: "Nếu, nếu như em nói, Cố Dương em có hai bản thể, anh tin không?"
Lục Ngôn nhướn mày, nghĩa là không cần nói cũng biết.
Cố Dương: "Thực ra có một sức mạnh thần bí bị phong ấn dưới cánh tay em, lúc nguy hiểm sẽ bạo phát..."
Lục Ngôn nhìn chăm chú, Cố Dương nói không được nữa, lực áp bức quá mạnh mẽ, lời nói dối cũng không có chỗ che thân.
Cố Dương cúi đầu, như đang trốn tránh nhìn góc áo Lục Ngôn, rất nhỏ giọng mà nói: "Em muốn nói là, em sống lại, anh tin không?"
Âm thanh rất nhỏ, không lắng nghe sẽ không nghe thấy. Nhưng thính lực Lục Ngôn rất nhạy cảm, lực chú ý lại vẫn luôn đặt trên người Cố Dương, nghe rất rõ ràng.
Vừa hay lúc này, bọn họ đến khách sạn.
Thần sắc Lục Ngôn bất biến, "Nói tiếp."
Cố Dương nhìn ra, e là Lục Ngôn đã có nghi ngờ từ trước, mình cũng không phải giỏi che giấu, huống chi cực kỳ quen biết Lục Ngôn trước mặt, thẳng thắn lành làm gáo vỡ làm muôi, đàng hoàng nói ra tất cả.
Sau khi nói xong, nhìn Lục Ngôn, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, rất sợ hắn không tin mình, hoặc là không chấp nhận chuyện quái dị như thế.
Nhưng trọng tâm của Lục Ngôn lại nằm ngoài dự liệu của cậu.
Lục Ngôn hỏi cậu: "Vậy em yêu tôi hay là Lục Ngôn tương lai kia?"
Cố Dương bối rối, đặc biệt mờ mịt, trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng mình nghe lầm, "Này, cũng đều là anh cả mà? Khác nhau chỗ nào?"
Thần sắc Lục Ngôn cũng rất kiên định, ánh mắt thâm sâu, "Đương nhiên khác nhau, người trải qua những chuyện trong ký ức của em không phải là tôi, tôi là Lục Ngôn hiện tại, không có bất cứ quan hệ gì với hắn, tôi cũng không kết hôn với em, càng không làm những chuyện thân mật khác."
Cố Dương bị giọng điệu bình tĩnh của hắn làm cho lung lay, bất giác thật sự đang nghĩ, không phải một người sao? Linh hồn cũng giống nhau mà? Khác nhau ở chỗ nào, ký ức? Từng trải? Nếu nói vậy, cậu là Cố Dương hiện tại, hay là Cố Dương tương lai?
Cố Dương bị hồ đồ rồi, nhưng đối diện với tầm mắt Lục Ngôn, giật mình một cái, khát khao được sống mãnh liệt làm cho cậu dùng sức gật đầu, "Ừ, không giống nhau, anh tốt hơn, em yêu anh bây giờ."
Lục Ngôn nghe xong quả nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, băng sương trên mặt từ từ tản đi, giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Cố Dương, nói: "Dương Dương, sau này đừng mãi đắm chìm nhớ đến quá khứ được không? Đó là một người khác, tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, em nói những chuyện tôi không biết, tôi sẽ cảm thấy bị em bỏ rơi, sẽ rất cô đơn. Hiện tại, trước mắt em chính là tôi, quên hắn, có được không?"
Lục Ngôn trong lòng điên cuồng ghen tuông, vốn định cưỡng ép Cố Dương quên cái tên Lục Ngôn kia, nhưng lời nói vừa đến bên mép, bỗng nhiên sửa lại, hắn rõ ràng tính cách Cố Dương, thích mềm không thích cứng, khi yếu thế, ngay lập tức Cố Dương sẽ quan tâm hắn.
Cố Dương bị hắn ôm vào trong ngực, nghe giọng nói khàn khàn buồn bã của Lục Ngôn, quả nhiên đau lòng, dỗ dành vỗ lưng hắn, không chút do dự gật đầu nói được.
Đáy mắt Lục Ngôn chợt lóe một tia hắc ám, tham lam, cố chấp, tối tăm, không cho phép bất luận người nào tranh đoạt vị trí của hắn trong tim Cố Dương, cho dù đó là "bản thân" tương lai.
Qua nửa ngày, Lục Ngôn buông tay, khôi phục dáng dấp thường ngày, lịch thiệp ôn nhuận, quân tử khiêm tốn.
Hắn xoa tóc Cố Dương, ôn thanh nói: "Dương Dương, có muốn đi biển chơi không? Nước biển ở đây trong suốt, phong cảnh cũng rất đẹp."
Hơn nữa, đời trước Lục Ngôn cũng chưa từng đi cùng Cố Dương ra biển.
Cố Dương có chút khó khăn. Mặc dù cậu là người phía Nam, nhưng thật ra cậu là vịt trên cạn. Trước đây vì Lục Ngôn là ân nhân, tuy nói có thiện cảm yêu thích hắn, nhưng vẫn tôn kính câu nệ như đối với trưởng bối, sợ nước cũng không dám nói.
Bây giờ, quan hệ của cậu và Lục Ngôn đã khác, cậu với Lục Ngôn chung đụng một thời gian càng thêm thân mật tự nhiên, có lúc còn có thể làm nũng hay phát cáu, mới vừa rồi còn nói ra bí mật lớn nhất trong lòng, không có bất kỳ gánh nặng nào, vô cùng thoải mái.
Cố Dương ngượng ngùng xoa xoa má mình, "Em, thực ra không biết bơi..."
Lục Ngôn mỉm cười: "Không sao, tôi có thể dạy Dương Dương. Đúng rồi, tôi sẽ nói trợ lý mua phao bơi."
Cố Dương vừa nghĩ, lúc đó mọi người trên biển đều biết bơi, còn cậu cầm một phao giống như đứa trẻ lên ba, quá mất mặt, mở miệng, đã muốn từ chối.
Lục Ngôn rất săn sóc nói: "Dương Dương không cần lo lắng, tôi có nhà riêng ở đây, có bể bơi, tôi sẽ dạy em trước, sau đó ra biển chơi."
Cố Dương vừa nghĩ, không ai nhìn thấy, vậy thì không sao, không hề phòng bị gật gật đầu, lại không nghĩ tới, chỉ có hai người bọn họ, tay dẫn tay dạy bơi, làm sao có khả năng đơn thuần chỉ học bơi.
Nếu như cho Cố Dương một chút thời gian một mình suy nghĩ xong xuôi, cậu còn không đến mức hoàn toàn bị nắm mũi dẫn đi, nhưng buổi chiều mới vừa trải qua vụ nổ súng nguy hiểm, vừa nãy lại còn thẳng thắn kể chuyện mình trọng sinh, trong khoảng thời gian ngắn quá nhiều chuyện xảy ra, làm cho cậu ỷ lại Lục Ngôn, không được tỉnh táo cho lắm, càng quên mất bản thân đang tránh né chuyện gì.
Lục Ngôn quyết định, ngày hôm sau dẫn Cố Dương đến nhà riêng ở thành phố lân cận, một biệt thự ba tầng có bể bơi, theo nét đặc trưng phong cách châu Âu, mang theo không khí nông thôn, hương hoa cỏ ngoài sân khiến người vô thức thả lỏng.
Hai người đến đây, phòng ốc đã gọn gàng sạch sẽ, nước trong bể bơi hiển nhiên vừa mới thay, cực kỳ trong suốt. Lục Ngôn ở trong nước, nơi này vẫn có người quét tước còn miễn cưỡng nghe được, mà bể bơi? Rõ ràng người nào đó sớm có âm mưu, quyết định lừa người đến đây.
Nhưng vị kia bị thành công lừa đến đây, còn hào hứng đi vào biệt thự, tham quan khắp nơi, vui vẻ đến nỗi mặt mày cong cong, hoàn toàn không biết mình chủ động dâng mình vào hang sói, còn bị xem là con mồi ngon miệng.
Diện tích căn biệt thự không tính là lớn, chỉ có bốn trăm mét vuông, nhưng bể bơi trong biệt thự rất rộng rãi, thừa sức cho người mới học bơi như Cố Dương.
Bể bơi nằm trong hoa viên lầu một.
Dưới ánh mặt trời, nước bể bơi trong suốt thấy đáy, sóng nước lấp loáng, phản chiếu bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây trắng mềm mại, bơi trong bể bơi này, như đang thả mình giữa bầu trời kia.
Lục Ngôn giúp cậu chuẩn bị quần bơi, cả phao bơi cũng có, nhưng cơ bản chưa dùng tới, bởi vì Lục Ngôn ở bên cạnh một dạy một, phao bơi rất vướng víu, vả lại Cố Dương cảm thấy hơi trẻ con chút, cũng không muốn dùng.
Thay quần bơi, đương nhiên phải bôi kem chống nắng, nếu không bơi lội mấy tiếng đồng hồ dưới ánh mặt trời, cũng có khi bị đỏ lên.
Cố Dương từng qua lần quân huấn bị bỏng nắng, nên không cứng đầu về phương diện này nữa, rất nghe lời bôi kem chống nắng, chỉ là Lục Ngôn chủ động muốn giúp đỡ, bị cậu dứt khoát từ chối.
Đến lúc bước xuống nước, lạnh lẽo, thật thoải mái khi được ngâm mình trong nước với cái nắng mùa hè. Có điều, sức nước nổi lên khiến người nhẹ nhàng chập chờn, cảm giác chân đạp không tới, có chút không an toàn. Cố Dương cũng vì như vậy mới sợ nước.
Độ sâu bể bơi này là một mét tám, Cố Dương thật sự không giẫm được, cả người như bị chìm nghỉm dưới nước. Mới vừa xuống, cậu theo bản năng tìm tay Lục Ngôn, vừa vặn lúc này, Lục Ngôn cũng đến dắt cậu, hai người thuận lợi nắm tay nhau.
Bơi lội, đương nhiên chỉ mặc một cái quần bơi.
Lục Ngôn để trần nửa người trên, lộ ra đường nét bắp thịt rắn chắc, lồng ngực dính nước gợi cảm dưới ánh mặt trời...
Cố Dương nhìn vẻ đẹp trước mắt, tim đập nhanh hơn, cảm thấy quá kích thích, muốn lảng tránh, nhưng mà học bơi, căn bản không có cách nào tránh né, hơn nữa tay cậu còn bị bàn tay rộng lớn của Lục Ngôn nắm chặt, lui về phía sau một bước cũng không làm được.
Cố Dương không chịu nổi cảnh sắc trước mắt, Lục Ngôn cũng không khác là bao.
Mái tóc mềm mại màu vàng nhạt, dính chút nước, thuận theo kề sát vào trán, còn ít nước theo gò má chảy tới cằm, nhỏ xuống bể bơi. Lục Ngôn muốn giúp cậu hôn lên giọt nước chảy xuống cằm kia. Ngũ quan tinh xảo, làm da trắng mịn như muốn phát sáng, nửa người lộ ra bên ngoài, cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh đẹp đẽ...
Quả nhiên, dạy cậu bơi là lựa chọn cực tốt.
Lục Ngôn hơi nheo mắt, bất động thanh sắc, che đi sự tham lam nóng nảy cố chấp dưới đáy lòng, lặng lẽ khắc chế bản thân. Không thể gấp, đây vẫn chỉ là món ăn khai vị.
Sau khi dạy hít thở, Lục Ngôn bắt đầu dạy cậu tư thế bơi lội.
Lục Ngôn nắm tay cậu, nói cậu đạp chân trong nước, nhìn một hồi, không khỏi cau mày, nói: "Không đúng lắm."
Lục Ngôn muốn buông tay cậu ra, Cố Dương giật mình, vô thức nắm thật chặt, cậu là vịt trên cạn, không ai giữ lại thì một giây sau có thể chìm xuống như quả cân.
Lục Ngôn bật cười, ôm cậu lại, "Đừng lo, tôi sẽ giữ Dương Dương."
Nói xong, hắn đến gần Cố Dương hơn, bàn tay đặt dưới nước, nâng eo cậu, làm cho cậu bơi như vừa nãy. Nhìn một hồi, Lục Ngôn duỗi tay nắm chặt cẳng chân Cố Dương, nghiêm túc nói: "Thả lỏng, đừng căng thẳng."
Cố Dương bị bắt cẳng chân, mà ở trong nước, ướt nhẹp, sợ hết hồn, "Ai! Anh tự dưng nắm chân em, lát nữa em bị chuột rút thì làm sao?"
Lục Ngôn: "Đâu dễ bị chuột rút, vậy tôi làm gì sẽ nói trước với em một tiếng?"
Cố Dương còn thật thà gật đầu.
Một giây sau, Lục Ngôn liền nói: "Đừng căng lưng ra."
Lúc nói chuyện, đầu ngón tay cũng nhấn nhấn lưng cậu ra hiệu.
Cố Dương khẽ run lên, không biết làm sao, cảm giác có gì đó chút không đúng lắm, nhưng thái độ của Lục Ngôn nghiêm túc đứng đắn như vậy, thật giống chỉ đang chuyên tâm dạy cậu bơi lội, là cậu nghĩ quá nhiều mà thôi.
Trên thực tế, trong mắt Lục Ngôn, chỉ có thể nhìn thấy Cố Dương dùng sức nhô xương cánh bướm, lưng cong mềm mại, eo thon mông mẩy, làm cho hắn không thể nào bình tĩnh được. Cũng nên vui mừng vì Cố Dương học rất nghiêm túc, không nhìn ra tình trạng của hắn.
Theo thời gian trôi qua, học từ từ, cuối cùng Cố Dương cũng ngây ngốc phát hiện bầu không khí sai sai, có loại cảm giác nguy hiểm từ đáy lòng bốc lên.
Cố Dương bất an chớp mắt, quay đầu lại nhìn về phía Lục Ngôn, khô khan nói: "Không, không học nữa? Hôm nay học vậy được rồi..."
Giọng nói Lục Ngôn trầm thấp từ tính chậm rãi nói: "Dương Dương muốn bỏ dở nửa chừng?"
Cố Dương vuốt nước trên mặt, "Chuyện này không tính, cũng không thể yêu cầu em học một tí đã biết bơi được, ngày mai tiếp tục được không?"
Lục Ngôn bắt được cánh tay của cậu, nhẹ nhàng kéo một cái, rất dễ dàng ôm người vào trong lồng ngực, gật đầu dung túng nói: "Cũng được, Dương Dương bảo hôm nay không học, vậy thì nghỉ ở đây đi, chúng ta đi làm chuyện khác."
Cố Dương tê cả da đầu, cảm thấy trong lời nói của hắn luôn ám chỉ, cái ôm này cũng nóng đến đáng sợ.
"Lục, Lục tiên sinh, anh muốn làm gì?" Cố Dương lúng túng, giãy giụa muốn lên bờ.
Lục Ngôn nhìn cậu như bị bắt nạt, không khỏi bật cười, tâm tình rất tốt mà hôn lên đôi môi hồng hồng của cậu một cái, nói: "Yên tâm, coi như tôi phải làm gì, cũng không phải ở đây."
Cố Dương nghe vậy, hơi khẽ thở ra một hơi, sau đó bị Lục Ngôn bế lên, từng bước một đi vào biệt thự.
Cố Dương nói: "Lục tiên sinh, thả em xuống, em muốn đi tắm."
Lục Ngôn lại không nghe lời cậu, không cho chống cự, ném người lên trên giường.
Cố Dương trợn to mắt, trong nháy mắt nhớ tới lần trước Lục Ngôn nói một cơ hội cuối cùng, vậy chứng minh, lần này đến thật rồi. Cậu sợ đến độ nhắm mắt co về sau, quay người còn muốn nhảy xuống giường chạy trốn.
Nhưng không may, đã bị Lục Ngôn dễ dàng bắt được.
Cố Dương vừa tức vừa sợ, còn không nỡ đánh Lục Ngôn, hơn nữa nói không chừng hắn còn nghĩ mình đang câu dẫn hắn. Cậu trốn về phía sau, dữ dằn nói: "Không cho phép anh làm bậy, nếu không, nếu không em... Cắn chết anh!"
Lục Ngôn nghe, bật cười.
Đây rốt cuộc là uy hiếp, hay là đang mê hoặc?
Thật là đáng yêu.
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu khả ái
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...