Cố Dương bỗng nhiên bị giữ mặt, bị ép đối mặt Lục Ngôn lạnh như Axit Axetic, vội hoàn hồn, nguy rồi.
Ở chung cùng Lục Ngôn nhiều năm như vậy, đương nhiên cậu biết rõ Lục Ngôn ghen lên thì có bao nhiêu đáng sợ. Nhưng... một nhân vật điện ảnh thôi cũng ghen sao?
Cố Dương vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, vội vã vuốt lông, còn sợ hắn nhất thời kích động không để ý đang ở nơi công cộng mà hôn cậu, Cố Dương cũng không muốn bị dòm ngó, vì vậy tay mắt lanh lẹ, lấy một nắm bỏng ngô, nhét vào miệng Lục Ngôn, ngăn chặn cái miệng của hắn.
Lục Ngôn không hề phòng bị, trong miệng tràn đầy vị ngọt mật ong, trong lúc vô tình chạm môi, càng ngọt đến nỗi khiến lòng người ngứa ngáy, muốn ăn hết toàn bộ.
Lục Ngôn nhai bỏng, ánh mắt lại không hề rời khỏi Cố Dương, yên lặng nhìn. Cố Dương bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, thật giống như Lục Ngôn không phải đang nhai bỏng ngô trong miệng.
Dưới tình huống như thế, Cố Dương nào còn dám nhìn lên màn hình, tầm mắt nóng rực bên cạnh hoàn toàn không thể lơ là, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, cũng cầm vài hạt bỏng ngô nhét vào trong miệng, dời đi lực chú ý, bình tĩnh một chút.
Lục Ngôn nhai xong bỏng ngô trong miệng, còn đang ngó chừng cậu.
Cố Dương len lén liếc liếc mắt một cái, thầm suy nghĩ một chút, nhìn bỏng ngô trong tay, rồi lại nhìn Lục Ngôn. Lẽ nào hắn đang ám chỉ muốn mình đút cho hắn ăn?
Cố Dương chột dạ liếc chung quanh, xem có người chú ý đến bọn họ không, hầu như đều cúi đầu chơi điện thoại di động? Cố Dương nhân cơ hội nhanh chóng nhét vào một nắm bỏng vào miệng Lục Ngôn, cậu rụt tay về rất nhanh, dù chỉ là lướt qua, vẫn cảm giác hơi ướt át.
Lưu manh này! Tuyệt đối là cố ý!
Cố Dương quyết định nhét túi bỏng ngô vào ngực Lục Ngôn, tức giận thấp giọng nói: "Ăn! Tất cả đều cho anh ăn hết!"
Tâm tình Lục Ngôn rất tốt, cười híp mắt lấy vài hạt bỏng ngô, đưa tới bên miệng Cố Dương.
Cố Dương hừ nhẹ, nghiêng đầu từ chối không ăn, nhưng bỏng ngô lướt qua môi cậu. Lục Ngôn bị cự tuyệt, cũng không mất hứng, mà xoay tay một cái, bỏ bỏng ngô vào trong miệng mình, còn thấp giọng nói một cách đầy ý vị: "Dương Dương thật ngọt."
Câu này, cũng không biết chỉ bỏng ngô, hay là Cố Dương.
Lỗ tai Cố Dương đỏ lên, chỗ này là nơi công cộng, cũng chỉ lườm hắn một cái. Nếu như ở nhà, cậu đã sớm nháo loạn.
Có thông báo, nhắc nhở khán giả vào phòng.
Cố Dương và Lục Ngôn cũng cầm bỏng ngô đi vào.
Vừa nãy lúc Cố Dương đút Lục Ngôn ăn bỏng ngô, cố ý liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không phải không ai thấy. Hai người bọn họ có ngoại hình nổi bật, mặc đồ cũng tương tự nhau, lơ đãng lộ ra chút cử chỉ thân mật tự nhiên, đương nhiên làm người khác chú ý.
Cô nàng rất hiếm khi gặp được mấy chàng đẹp trai, muốn chia sẻ với bạn thân, hưng phấn lấy cùi chỏ chọc chọc bạn mình, cho bạm nhìn sang bên kia, hai người không dám nhìn trắng trợn, chỉ âm thầm thảo luận, nhìn thấy động tác Cố Dương dỗ dành Lục Ngôn ghen tuông còn đút nhau ăn, trái tim thiếu nữ như muốn nhảy ra ngoài!
Khi đó bạn thân còn rất tinh mắt, phát hiện môi Cố Dương bị rách.
Mẹ ơi!
Con gặp được CP ngoài đời thật, mà còn là cực phẩm.
Hạnh phúc đến muốn ngất đi thôi.
Trong khoảng thời gian ba tiếng xem phim, Lục Ngôn miễn cưỡng vẫn tính là an phận, chỉ là lúc Cố Dương chuyên chú xem phim, nắm chặt tay cậu, nghịch một chút. Lúc cậu khóc, đưa giấy cho cậu.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, khóe mắt Cố Dương còn ửng hồng, hầu hết người xem bộ phim này đều như vậy.
Lục Ngôn sờ sờ mặt cậu, nói: "Được rồi, Dương Dương, chúng ta đi shopping, nếu em khóc nữa, tôi sẽ không nhịn được làm cho em khóc nhiều hơn."
Cố Dương ngẩng đầu nhìn hắn ghen tuông, biết hắn không phải đang nói đùa, lập tức điều chỉnh tâm tình của mình, khịt khịt mũi, ủy khuất trừng mắt nhìn Lục Ngôn.
Lục Ngôn cười híp mắt, ôn nhu nói: "Dương Dương, đừng trừng tôi nữa, em sẽ hối hận."
Cố Dương bị ngữ khí của hắn sợ đến nỗi run lên một cái, hơi sợ nhưng vẫn tức, lúc nào cũng vậy, trên mặt luôn đàng hoàng trịnh trọng, lời nói lại không đứng đắn chút nào, mình bị dáng vẻ ôn nhu nhã nhặn lừa rồi!
Cố Dương sợ hắn nửa đường phát điên, không nghĩ đến bộ phim nữa, chuyên tâm cùng hắn đi shopping.
Lầu ba là khu quần áo.
Lục Ngôn giúp Cố Dương chọn vài bộ quần áo, cầm lấy một cái, tầm mắt xẹt qua trên người Cố Dương, đánh giá từ trên xuống dưới, tựa như đang suy nghĩ có hợp hay không, ánh mắt dời đi rất nhanh, nhưng lại khiến Cố Dương có cảm giác không dễ chịu. Vì cậu vừa mới khóc xong, đôi mắt hồng hồng ướt át, mi mắt run rẩy, càng lộ vẻ bất lực đáng thương.
Lục Ngôn giống như không nhìn thấy, đưa quần áo đưa cho cậu, ôn nhu nói: "Dương Dương đi thử một chút?"
Cố Dương biết rõ Lục Ngôn nhìn gì cũng chuẩn, tuy không biết tại sao mỗi lần hắn đều chuẩn xác như thế, nhưng mỗi lần mặc lên trên người, tất cả đều vừa vặn đẹp mắt.
Cố Dương đi vào thử, lúc đi ra, quả nhiên hai mắt sáng lên.
Lục Ngôn chọn một chiếc áo lười màu hồng sen, cổ áo rộng rãi lộ ra xương quai xanh tinh xảo, càng khiến màu da trắng như tuyết, kết hợp với chiếc quần màu vàng kem, làm cho toàn bộ trở nên mềm mại hơn, như một cây kẹo bông ngọt ngào. Rất ưa nhìn, mang theo khí chất trẻ trung của thiếu niên, cũng sẽ không quá mức mềm yếu.
Coi như Cố Dương cảm thấy một nam nhân mặc áo màu hồng nhạt sẽ rất kỳ quái, đến khi soi gương, cũng không khỏi bội phục mắt nhìn của Lục Ngôn.
Thử mấy bộ, Lục Ngôn và Cố Dương đều rất thích, mua hết.
Cố Dương vào lại phòng thử quần áo, thay bộ bồ của mình. Nhưng không biết tại sao, phec mơ tuya quần cậu tự dưng bị mắc lại, kéo không lên, làm cậu quẫn bách nóng ruột, giục tốc bất đạt, dây kéo bị cậu xé đứt luôn.
Cố Dương khóc không ra nước mắt, sao mình lại xui xẻo đến vậy chứ?
Lục Ngôn chờ bên ngoài hơi lâu, cảm thấy là lạ, đi tới gõ cửa, hỏi cậu có chuyện gì.
Cố Dương ngại ngùng không nói, ấp úng một lúc, Lục Ngôn hỏi: "Để tôi vào giúp em nhé?"
Cố Dương nhỏ giọng hỏi: "Bên ngoài có ai không?"
Tiệm bán quần áo rất lớn, luôn có một nhóm nhân viên cố định, lúc này khách cũng không nhiều. Nhân viên cửa hàng thấy bọn họ không thích người khác quấy rầy, nên đi bắt chuyện những người khác.
Lục Ngôn nói: "Không có."
Vì vậy, một lát sau, cửa chậm rãi hé ra một chút.
Lục Ngôn không chút do dự, chui vào.
Phòng thử quần áo coi như rộng rãi, nhưng hai nam nhân trưởng thành đứng chung một chỗ, khó tránh khỏi có vẻ hơi chật chội.
Cố Dương lúng túng nói: "Em, dây kéo... Hư rồi."
Lục Ngôn liếc mắt nhìn, nói: "Vậy mặc quần áo mới luôn đi, áo len hồng sen với quần vàng kem kia, thế nào?"
Cố Dương quá lúng túng, không muốn nói nhiều, cúi đầu nhìn, sẽ chờ Lục Ngôn đi nói nhân viên cửa hàng mang tới.
Đợi vài giây, không nghe thấy động tĩnh Lục Ngôn đi ra ngoài, ngây người ngẩng đầu lên.
Một giây sau, Lục Ngôn nâng mặt cậu, hôn một cái khóe mắt của cậu, như đang hôn giọt nước mắt của cậu.
Cố Dương bị doạ, còn tưởng mình lúng túng đến nỗi khóc lên, quá mất mặt, vội vã giơ tay lau mắt mình, nhưng lướt qua, mới phát hiện không có nước mắt! Cái tên này đùa giỡn cậu mà!
Cố Dương ngẩng đầu trợn to mắt, có chút tức giận, nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy, nhỏ giọng hung ác nói, "Lục tiên sinh, anh làm gì đấy!"
Lục Ngôn nhìn cậu, liếm liếm khóe môi, cười nói: "Tôi phát hiện, tôi còn rất thích nhìn Dương Dương khóc."
Tim Cố Dương nhảy một cái, khiếp sợ nhìn hắn chằm chằm. Còn tưởng hắn trẻ tuổi hơn đời trước thì không như vậy nữa... Thực tế đều giống nhau! Có người nào nhìn thấy người mình thích khóc mà hưnh phấn?! Biến thái!
Cố Dương thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy hắn đi ra ngoài. Lục Ngôn cũng không phản kháng, lảo đảo bị đuổi ra khỏi phòng thử quần áo, quay người cười đi nói nhân viên cửa hàng đóng gói quần áo, còn mang bộ quần áo mới mua cho Cố Dương mặc.
Quần áo trong tiệm đều được cẩn thận ủi nóng, còn dùng máy giặt khô, rất sạch sẽ, khách hàng trực tiếp mặc vào cũng không có vấn đề gì.
Cố Dương vì lời nói vừa rồi của Lục Ngôn, vẫn còn giận dỗi, cố ý nghiêm mặt không để ý tới hắn. Bọn họ mua mấy bộ quần áo, tiện đường xuống lầu, cũng đi dạo siêu thị một chút.
Lục Ngôn hỏi: "Dương Dương muốn mua gì? Đồ ăn vặt không?"
Cố Dương không nói lời nào, nhưng lúc Lục Ngôn đẩy xe đẩy đến khu đồ ăn vặt khu, cậu không chút khách khí, lấy tất cả ăn đồ ăn vặt mình thích ném vào trong xe đẩy, khí thế vô cùng, dường như muốn đem toàn bộ siêu thị chuyển về nhà.
Lục Ngôn nhìn cậu càn quét tất tần tật, hoàn toàn không ngăn cản, trái lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu, rất năng động, sau lưng như có đuôi nhỏ vô hình kiêu ngạo đang nhếch lên, lúc ẩn lúc hiện.
Mua tràn đầy một xe, Cố Dương mới có hơi chưa hết thòm thèm, cùng Lục Ngôn đến chỗ tính tiền.
Ngày cuối tuần, người xếp hàng rất nhiều, phía trước còn có mấy người.
Cố Dương dựa vào xe đẩy, chậm rì rì đừng bước đi lên phía trước, nhàn rỗi tẻ nhạt, tầm mắt liếc lung tung, thấy bên cạnh bên cạnh quầy tính tiền có một giá kẹo cao su còn có vài hộp nhỏ.
Cố Dương có chút hiếu kì, nhìn vài lần, trong lòng âm thầm cảm khái —— hoá ra còn có nhiều hương khác nhau đến vậy?
Không biết từ lúc nào, Lục Ngôn đứng phía sau cậu, thuận tầm mắt nhìn sang một chỗ, mỉm cười chầm chậm nói: "Dương Dương thích loại nào?"
Cố Dương giật mình nghe hắn đột nhiên lên tiếng, chỉ lo người khác nghe thấy, lập tức dời tầm mắt, cũng nhanh chóng đẩy Lục Ngôn sang chỗ khác, như đang chuyện xấu, nhỏ giọng nói: "Loại nào cũng không thích, đừng nhìn!"
Lục Ngôn lại rất bình tĩnh, "Đây cũng không có gì, mọi người đều là người trưởng thành rồi. Có điều, chỗ này không thích hợp."
Cố Dương sửng sốt, không rõ ràng đây là ý gì, nhưng cũng không muốn hỏi.
Đáng tiếc Lục Ngôn rất muốn cho cậu biết tại sao, cúi người đến gần, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: "Đều hơi nhỏ."
Cố Dương: "..."
Đ**!
Đừng nói với em mấy lời này!
Em không hiểu! Em còn là trẻ con!
Cố Dương hận không thể che lỗ tai, giả vờ như không nghe thấy gì, trốn tránh hiện thực.
Lục Ngôn rũ mắt, nhìn thấy lỗ tai Dương Dương hồng thấu, tâm tình vô cùng tốt, bất giác câu môi, lộ ra nụ cười mê người.
Đến khi cả hai xách túi to túi nhỏ xuống xe, ngồi vào trong, Cố Dương vẫn từ chối nói chuyện với Lục Ngôn, dáng vẻ người lớn như anh quá mức đen tối.
Lục Ngôn nhịn cười, cúi người đến gần, Cố Dương lập tức lui về phía sau như gặp đại địch, gần như cả người hóa thành một miếng bánh dính sát vào cửa xe, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Ngôn.
Lục Ngôn không nhịn được cười, "Dương Dương, tôi chỉ muốn giúp em thắt dây an toàn."
Cố Dương sững sờ, có chút tưởng bở xấu hổ, cúi đầu nói: "Em tự làm."
Lục Ngôn không nghe cậu, đưa tay kéo dây an toàn xuống, giúp cậu thắt lại, còn hôn lên môi cậu một cái, rất ôn nhu kiên trì nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ chờ Dương Dương chuẩn bị kỹ càng."
Cố Dương cúi đầu, cầm lấy dây an toàn không lên tiếng.
Lục Ngôn cho là cậu đang xấu hổ.
Nhưng trên thực tế, Cố Dương đang thầm bĩu môi.
Em tin anh mới lạ.
Anh là lão lưu manh rất giỏi lừa người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...