Trong thang máy, đặc trợ của Lục Ngôn cũng nhìn thấy màn này, biểu tình có chút phức tạp, mới vừa rồi lão bản bọn họ vô tình đụng phải thiếu niên kia sao? Ngây thơ như vậy?
Đặc trợ yên lặng, vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Thang máy đến, Cố Dương lập tức thuận theo dòng người đi ra ngoài, nhìn giống như chạy trốn.
Lục Ngôn ngược lại chậm rãi, nhếch miệng lên thành một đường độ cong, không phải nụ cười khách khí ứng phó khách hàng mà là xuất phát từ nội tâm sung sướng.
Đặc trợ có chút buồn bực, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Ông chủ, bây giờ đi đâu?"
Lục Ngôn: "Không phải có một cuộc họp sao? Về công ty."
Đặc trợ...ngài cũng nhớ còn phải họp à.
Với thân phận người như Lục Ngôn, đến bệnh viện đều có chuyên gia phụ trách, không cần xếp hàng chờ, khám xong liền có thể rời đi, chỉ là không biết tại sao Lục tổng lại nán lại, bây giờ chạy về công ty cũng chỉ vì vừa vặn có cuộc họp mà thôi.
Lục Ngôn lại không gấp chút nào, hắn lười biếng nâng cằm, nghĩ đến mấy người không an phận trong ban giám đốc kia, không khỏi cười lạnh. Người nên gấp là bọn họ.
Một bên khác. Cố Dương bước nhanh đi tới phòng bệnh của cha mẹ Cố, chuẩn bị thay bọn họ thu dọn đồ đạc, làm thủ tục xuất viện.
Chỉ có điều, vừa mới đến gần phòng bệnh, còn chưa đi vào, cậu đã nghe thấy một giọng nói mang theo chán ghét rất rõ ràng.
"Xem đi, hai người đều nằm viện, thằng nhóc kia ở đâu? Không biết ơn, thực sự nuôi phải bạch nhãn lang."
Giọng nói cha Cố lập tức vang lên, không tán thành, "Anh, đừng nói quá đáng thế, đứa nhỏ không cần phải học sao? Hôm nay nó có kỳ thi cuối kỳ, hôm qua vừa nhận được điện thoại nó đã vội chạy tới, còn chăm sóc em cả một buổi tối."
"Đó là việc nó phải làm, hai người tốt bụng nuôi nó lớn như vậy, nếu là anh, anh sẽ không đối với người ngoài tốt như vậy. Hơn nữa, bây giờ đã là lúc nào, kỳ thi đã xong chưa? Phải có tâm, sớm nên đến. Đừng chê anh nói quá nhiều, thân là anh thì có thể hại em à? Nó đã lớn rồi, tâm nhãn khẳng định không ít, hai người luôn đối tốt với nó, nó còn cảm thấy là chuyện đương nhiên, còn tưởng rằng hai người nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền đều nên cho nó, vậy thì đau lòng rồi."
Lời như vậy, Cố Dương đã nghe nhiều, bây giờ tiếp tục nghe thấy, cậu có hơi choáng.
Mặt cậu mới vừa rồi còn hơi hồng lên nhưng bây giờ từ từ tản đi, đôi môi hơi trắng bệch, như mảnh gỗ cứng ngắc tại chỗ.
Bác vẫn luôn chán ghét cậu như vậy, cũng là bởi vì —— cậu là đứa được nhận nuôi, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với bọn họ.
Mười bảy năm trước, mẹ Cố sinh ra một đứa con trai, nhưng bởi vì tình trạng kinh tế trong nhà quá kém, còn phải gánh vác món nợ, thực sự khó có thể nuôi con. Mà chị dâu của cha Cố lại không thể sinh con, cứ như vậy đề nghị cho làm con nuôi. Nói cái gì đều là Cố gia, ai nuôi cũng giống nhau, hơn nữa còn có thể bất cứ lúc nào cũng có thể gặp con, sau đó không nỡ đón về.
Cha mẹ Cố dưới tình hình khó khăn, do dự hồi lâu rồi cũng đồng ý, sau đó lại nhớ đến, thật sự cảm thấy dại dột. Đứa nhỏ ở cùng bác rất lâu, dĩ nhiên là đã nhận bác làm cha mẹ, nào còn có thể nhận ra bọn họ. Chờ đến khi cha mẹ Cố có cơ hội làm ăn mở xưởng, trả hết nợ nần, khổ cực kiếm tiền, điều kiện gia đình chuyển biến tốt, đứa nhỏ sớm đã là người nhà của bác. Bọn họ mặt dày mở miệng, đứa nhỏ cũng không chịu về với bọn họ.
Nói như vậy, bọn họ có thể sinh thêm một đứa khác, nhưng vô tình, mẹ Cố trong mấy năm một lòng nghĩ kiếm tiền, vất vả quá độ, thân thể không được khoẻ, đã không thể mang thai được nữa. Cuối cùng, bọn họ quyết định nhận nuôi một đứa nhỏ.
Đứa nhỏ được nhận nuôi kia, chính là Cố Dương.
Không biết nên nói là may mắn hay là đúng dịp, bọn họ xếp hàng không tới một năm, liền nhận nuôi được một đứa nhỏ thân thể khỏe mạnh, hơn nữa còn cùng năm sinh với đứa nhỏ mà bọn họ sinh ra.
Trước đây, Cố Dương không hiểu, tại sao bác lại chán ghét cậu đến vậy. Anh họ cậu nghịch ngợm rớt bể đồ của bác, bác không trách cứ, chỉ quan tâm anh họ có bị thương không, nhưng còn cậu mặc dù không hề làm gì cả, bác vẫn lạnh mặt nhìn cậu. Cậu và anh họ cùng nhau chơi trong phòng khách, cậu đang đọc sách, anh họ chạy lung tung vật lộn, bác cũng mắng cậu không lương tâm, có phải ước gì anh họ bị thương hay không.
Cố Dương vẫn luôn nghĩ không thông, tại sao bác lại đối với cậu như vậy. Nhưng sau đó, cậu biết mình là đứa trẻ được nhận nuôi nên cái gì cũng đều hiểu.
Bởi vì, cậu chỉ một thay thế phẩm, tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm đoạt vị trí nên có của anh họ, hưởng thụ tất cả của anh.
Cố Dương đứng ngoài cửa phòng bệnh, tự cho mình một phút bình tĩnh, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà đẩy cửa vào.
Sự xuất hiện của cậu khiến phòng bệnh lâm vào yên tĩnh.
Là anh họ Cố Hưng Huy phá vỡ yên tĩnh, nhìn cậu trào phúng cười nói: "Đại thiếu gia rốt cuộc cũng biết tới rồi."
Đại thiếu gia, đây là thói quen xưng hô của bác với cậu, nghe cũng làm người ta cảm thấy rất không thoải mái. Bác cho là cha mẹ Cố nuôi Cố Dương hoàn toàn phí tiền, như cung cấp cho một Đại thiếu gia, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Con trai ruột của cha mẹ Cố, Cố Hưng Huy, đương nhiên cũng rất ghét cậu. Cố Dương được nhận nuôi không bao lâu, bác đã nói cho Cố Hưng Huy sự thực, làm cho gã phải đề phòng người ngoài này, đây là cha mẹ Cố hồ đồ, mang vào nhà một con sói, sớm muộn sẽ cướp hết thứ vốn thuộc về gã.
Bác và anh họ là người cùng một chiến tuyến, Cố Dương trực tiếp bị phân chia thành phía đối lập, cha mẹ Cố ở chính giữa bị làm khó rất nhiều năm. Dù sao, môi hở răng lạnh, hơn nữa Cố Hưng Huy là con ruột máu mủ tình thâm, cha mẹ Cố luôn cảm thấy thua thiệt, theo bản năng lấy lòng, chỉ lo Cố Hưng Huy không thích bọn họ.
Giống như hiện tại, Cố Hưng Huy trào phúng Cố Dương, mẹ Cố nghe xong cũng lúng túng, vội vàng nói: "Hưng Huy, đó là em trai của con."
Cố Dương hơi cười, cũng không để ý, quay đầu liền nói: "Con đi làm thủ tục."
Cậu đang muốn lấy tờ khai dưới ngăn kéo, bác liền nói: "Bác gái cậu đã đi xuống làm rồi, chờ cậu đến thì trời tối rồi."
Cố Dương nhìn lướt qua mặt trời sáng choang bên ngoài, khóe miệng giật giật, xoay người đi thu dọn đồ đạc.
Bác theo chủ nghĩa nam quyền, đương nhiên sẽ không nguyện ý thu dọn giúp, cái túi hành lý trên giường kia là bác gái đã thu dọn một nửa, quần áo đã sắp xếp gọn, chỉ còn lại một ít đồ vật linh tinh. Cố Dương cầm từng cái cất vào trong túi.
Cố Hưng Huy nhìn dáng dấp của cậu, chỉ cảm thấy cậu giả vờ giả vịt ngoan ngoãn, ác tâm đòi mạng. Nhưng nếu như Cố Dương không làm điều này, Cố Hưng Huy lại càng thêm khó chịu, ăn của bọn họ ở chỗ bọn họ, chẳng lẽ không cần ôm đồm hết thảy việc vặt vãnh trong nhà à?
Cố Dương muốn cất túi hoa quả, Cố Hưng Huy nói: "Tôi đói."
Mẹ Cố: "Bây giờ sẽ đi ăn cơm, nếu không con ăn chút gì lót bụng đi."
Nàng nhìn thấy trên tay Cố Dương đang cầm túi, nói: "Hưng Huy, ăn hoa quả không?"
Cố Hưng Huy bĩu môi, không quá tình nguyện, tuy nhiên không thể ăn cái khác, "Cũng được."
Gật đầu, nhưng gã không nhúc nhích, đây là đang ngồi chờ ăn.
Tay mẹ Cố bị gãy, trên đùi cha Cố cũng có thương tích, hiển nhiên đều không tiện. Bác thì nhất định phải để việc cho bác gái làm. Cho nên chỉ có thể là Cố Dương đi gọt vỏ.
Cậu cầm trái đào lớn đi rửa, động tác gọt vỏ có chút lạng quạng. Đáng ra hẳn là cậu rất nhuần nhuyễn, nhưng cậu không phải Cố Dương chưa tới mười bảy tuổi, cậu sống thêm mười năm, mà trong những năm ấy, cậu được cưng chiều đã rất lâu không chạm vào dao gọt hoa quả, dẫn đến hiện tại động tác gọt vỏ gập ghềnh trắc trở, khống chế lực đạo không đều. Bác thấy được, không nhịn được chà chà: "Gọt lạm quá nhiều thịt, lãng phí."
Ngoài miệng ghét bỏ, nhưng sau khi Cố Dương gọt xong, ông ngược lại không khách khí chút nào.
Lúc Cố Hưng Huy nhận lấy, nói Cố Dương cắt thành hai nửa, sau đó đưa một nửa trong tay cho mẹ Cố. Mẹ Cố nhận lấy, khắp khuôn mặt đầy đều là nét cười không che giấu được.
Trong phòng bệnh, mấy người cùng nhau ăn quả đào, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Còn Cố Dương thân ở trong đó, lại có cảm giác xa lạ ngăn cách, tựa như niềm vui này không liên quan gì đến cậu.
Cậu đứng dậy, đi ra phòng rửa tay rửa dao gọt hoa quả, trên đầu ngón tay còn lưu lại chút nước đào.
Cậu liếc mắt nhìn, đưa ngón tay đưa tới bên môi, mút một chút.
—— chua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...