Thời tiết mùa thu, thường trong tháng tám âm lịch, dương lịch là tháng chín, đâu đâu cũng nắng vàng rực rỡ hảo, bởi vậy được gọi là kim thu.
Nhưng ở phía nam, bốn mùa như nhau, cho dù đến tháng mười một, mặt trời vẫn chiếu rọi đến nỗi chảy cả mồ hôi, lá cây cũng chỉ đọng lại màu vàng úa.
Tuy nhiên, xét cho cùng, vẫn mát hơn so với tháng chín, tháng mười, đây là thời gian nhà người tổ chức hội thể thao mùa thu.
Uỷ viên ban thể dục mỗi lớp cố gắng hết sức đăng ký tất cả môn thể thao.
Nhảy cao, nhảy xa, 50 mét, 100 mét, chạy cự li ngắn, vân vân, tất cả mọi người đều tự nguyện đăng ký, nhưng mà chạy đến tận 1500 mét, nghĩ thôi cũng đủ thở không nổi, cuống họng hét ra lửa, ai không biết còn tưởng làm khổ sai.
Không chỉ sau giờ học, ngay cả trong lớp, có lúc các bạn học không nhịn được tò mò, truyền giấy, hỏi bạn mình dự định đăng ký hạng mục nào.
Giáo viên cũng có thể hiểu được sự nhiệt tình của học sinh đối với các hoạt động khác ngoài học tập, nhưng đang trong giờ học vẫn phải rõ ràng. Giáo viên trên bục giảng gõ bàn một cái, khụ một tiếng, học sinh vội nghiêm túc lại.
Nghỉ giữa giờ, ủy viên thể dục đi trước bàn học của Cố Dương, cười hì hì nói: "Hai đại học bá, thành tích học tập đã đứng đầu, trên phương diện vận động không thể thiếu nha, ít nhất phải đăng ký hai hạng mục để làm tấm gương sáng."
Bọn họ là lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, tỉ lệ nam nữ không chênh lệch quá lớn trong lớp, nữ sinh vẫn ít hơn nam sinh một chút, thái độ ủy viên thể dục đối với nữ sinh rất tốt, khuyên các nàng báo danh, còn nam sinh bên này, gần như có thể nói là cưỡng chế viết tên vào hạng mục.
Càng đáng nhắc tới chính là, thành tích của uỷ viên thể dục luôn là từ dưới tính lên, nhà trường tiến hành xếp lớp chuyển đổi, cậu được vào lớp trọng điểm, cũng không có nghĩa là cậu sẽ mãi mãi ở đây, nếu như thành tích bị tụt hạng, rơi vào lớp phổ thông, cũng như học sinh nào đó trong lớp phổ thông được tăng hạng, cũng có thể vào lớp trọng điểm. Phương pháp này tạo áp lực không nhỏ cho học sinh, không để học sinh lơ là học tập, phải không ngừng về phía trước.
Uỷ viên thể dục rất có khả năng sau học kỳ này bị loại khỏi lớp trọng điểm. Ban đầu cũng không có gì, nghiêm túc học tập, nâng cao thành tích, mà tâm thái người này quá tự cao, nghĩ mình vào được lớp trọng điểm thì xem như mình đã giỏi rồi, không ngờ cậu ta lại người kém cỏi nhất trong lớp, giáo viên giảng bài những bạn học khác đều hiểu, còn cậu ta đầu óc mơ hồ, cố tình không muốn mất mặt mũi đi hỏi bài, vì vậy tự mình chạy trong mê cung, tình hình học tập càng ngày càng kém, còn bị giáo viên chủ nhiệm gọi tới văn phòng nói chuyện. Giáo viên chủ nhiệm nói cậu ta có cái gì không hiểu, có thể hỏi Cố Dương và Đào Tử An.
Giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở, còn trong mắt uỷ viên, chính là tát vào mặt cậu ta, lòng tự trọng bị chà đạp.
Cậu ta bất mãn mà nghĩ, không phải chỉ là hai đứa mọt sách học vẹt thôi sao? Cậu ta chơi chơi cũng có thể vào lớp trọng điểm, mỗi ngày bọn họ chỉ chăm chăm học bài, ngoại trừ thi cử ra thì chả biết làm gì. Bây giờ, hội thể thao đến, uỷ viên cảm thấy đây là thời điểm để cậu ta thể hiện bản thân, cậu ta muốn phá kỷ lục, khiến cho tất cả mọi người thấy cậu ta không hề thua kém gì Cố Dương!
Nhưng cậu ta không suy nghĩ một chút, cậu ta ngạo mạn, thái độ lấy lông gà làm mũi tên, hỏi ai sẽ thích cậu ta? Coi như nhận được giải nhất, mọi người cũng chỉ có thể cảm thấy cậu ta giỏi vận động, ý thức làm người vẫn tệ.
Uỷ viên quái gở nói: "Đào Tử An, Cố Dương, các ông nhận được giải vàng giải bạc trong lần thi toán học toàn quốc, chắc là vận động vẫn rất khá chứ? Thẳng thắn báo danh chạy 1,500 mét, giúp lớp chúng ta vẻ vang."
Nói xong, không chờ Cố Dương đồng ý đã viết tên cậu vào. Cậu ta nhìn vào dáng vẻ tiểu bạch kiểm của Cố Dương, chân tay vừa trắng vừa thon, hiển nhiên không thường xuyên tắm nắng, khuyết thiếu rèn luyện, chạy được 1,500 mét hay không còn là vấn đề, chớ nói chi là lấy giải.
Cậu ta viết tên, vì muốn xem Cố Dương xấu mặt, giấy báo danh trên tay cậu ta, Cố Dương nói không muốn tham gia, chỉ còn cách xin cậu ta gạch tên, đương nhiên, cậu ta không thể gạch tên. Còn đường hoàng nói đây là vì vinh dự của lớp.
Cậu ta nghĩ cách vô cùng hoàn hảo, nhưng không may, mọi chuyện không hề đi theo dự liệu của cậu ta.
Đào Tử An kinh ngạc: "Ồ? Sao ông biết tôi định đăng ký 1,500 mét?"
Cố Dương thì lại rất săn sóc nói: "1,500 mét mà còn không ai đăng ký hả? Vậy viết thêm tên của tôi vào đi, tuy tôi không chạy nhanh lắm, nhưng tôi cũng sẽ cố gắng lấy giải."
Sắc mặt uỷ viên trở nên khó coi không ít, khẽ cắn răng, không cam lòng còn nói: "Chỉ đăng ký một hạng mục thì quá ít, thêm một cái đi."
Cậu ta nghĩ, chỉ tham gia chạy 1,500 mét là đã rất mệt rồi, chắc chắn không muốn đăng ký thêm.
Thế nhưng, hai người này gần như không có chút do dự gì, gật gật đầu.
Đào Tử An: "Tôi thêm bóng tạ."
Cố Dương nói: "Vậy tôi nhảy xa đi."
Uỷ viên đang chuẩn bị mỉa mai một phen, toàn bộ lại không có thể nói ra, nghẹn đến mặt tái, cả người cứng đờ nhìn bọn họ viết tên, giống như pho tượng trong trường.
Lúc này, những bạn học khác trong lớp còn xông tới, liếc mắt nhìn giấy báo danh, lớn tiếng thốt lên kinh ngạc —— "Không phải chứ? Các cậu đều đăng ký chạy 1500?! Ngọa tào! Các cậu là thiên thần à?!"
Trước đây, hạng mục này gặp người người chạy giống như gặp quỷ, không ai chịu đăng ký, đến hạn chót giao giấy bao danh, giáo viên chủ nhiệm cưỡng ép hai tên nam sinh tham gia, chỉ là bất đắc dĩ, ban đầu nào có người chủ động đăng ký đâu!
Hơn nữa, nhìn lại hai vị đại học bá da trắng như tuyết, mọi người đều chung một sóng não, chắc chắn không am hiểu thể dục thể thao, không am hiểu mà còn nguyện ý hi sinh vì tập thể, điều này khiến người khác cảm động quá đi!
Có mấy nam sinh thiếu chút nữa khóc vì cảm động, dùng sức vỗ vỗ vai Cố Dương, "Đại thần, là tôi ích kỷ lòng dạ hẹp hòi, ông làm vậy mang lại cảm giác vinh dự cho cả tập thể, so với ông, tôi quả thực là tên cặn bã! Ngày ấy, tôi nhất định sẽ cổ vũ cho ông từ đầu đến cuối!"
Cố Dương bị nhiệt huyết của bọn họ lây nhiễm, cũng nắm tay thành nắm đấm, dùng sức gật đầu, "Được, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình, vì lớp mà đoạt giải!"
Uỷ viên bị đẩy ra bên ngoài, không một ai để ý đến cậu ta, mặt cậu ta đen như đáy nồi, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này, còn khiến Cố Dương càng được hoan nghênh hơn, nữ sinh bên kia cũng đang thảo luận về Cố Dương, nói cái gì lớn lên đẹp trai thành tích tốt, còn có lòng trách nhiệm.
Hoa khôi uỷ viên thầm mến còn nhìn Cố Dương đỏ mặt!
Uỷ viên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía Cố Dương tràn đầy u ám. Mày cứ cười đi, xem mày đến khi đó còn có thể cười tươi vậy không!
Thời gian trôi qua rất nhanh, dường như trong chớp mắt, hội thể thao đã tới rồi.
Ban đầu, lễ khai mạc đương nhiên náo nhiệt đến cực điểm.
Trên đài, một nam một nữ dẫn chương trình, âm thanh trầm bổng du dương, tình cảm no đủ.
"Mọi người phía dưới đang vô cùng hăng hái, lớp 11 (5) ý chí chiến đấu sục sôi cao nhất, đây là một chi đội đoàn kết hữu ái, có quyết tâm phấn đấu, không ngừng tiến thủ, nhất định sẽ cho chúng ta thấy phong thái mạnh mẽ! Sáng lập thành tích huy hoàng!"
"Còn bên này, những con người dẻo dai khoẻ mạnh; nhìn đi, khẩu hiệu to rõ, lớp 11 (6) tràn đầy tin thần thể thao, ngày hôm nay, bọn họ là bạo chúa, tràn ngập tự tin, cực kỳ toả sáng..."
...
Thanh âm này cảm xúc mãnh liệt khiến ai nấy đều nổi da gà, âm nhạc phối hợp vang dội, trên sân đều là những nhóm thiếu nam thiếu nữ tuổi trẻ, tràn đầy hơi thở thanh xuân, sức sống bừng bừng.
Lễ khai mạc kết thúc, hạng mục đã được sắp xếp tự bắt đầu triển khai.
Cố Dương và Đào Tử An giúp đối phương dán số báo danh vào trên lưng nhau, bọn họ tham gia nhảy xa và bóng tạ, thời gian không gấp, cho nên bọn họ hẹn nhau xem đối phương thi đấu, góp phần trợ uy.
Đào Tử An thi đấu sớm hơn một chút, Cố Dương đi xem, không ngờ nhìn y con nít, khí lực lại rất lớn, thậm chí y còn đoạt giải nhất, bằng điểm nam sinh khoa thể dục, phá kỷ lục năm ngoái.
Cố Dương cùng những bạn học khác trong đến đều cao hứng không chịu được, Đào Tử An lại rất bình tĩnh muốn ăn đòn mà nói câu: "Xem tôi là ai, dị thế chi vương, mấy chuyện nhỏ nhặt này, tôi còn chưa kịp dùng sức."
Nam sinh khoa thể dục đồng giải nhất với Đào Tử An, tình cờ nghe được câu nói này, biểu tình dần sụp đổ, như đang nghĩ —— thắng mình lại là một tên trung nhị?! Đầu óc có vấn đề?
Tiếp đến không bao lâu, đến Cố Dương nhảy xa.
Lúc xếp hàng báo danh, thỉnh thoảng cậu nhìn xung quanh khán đài.
Đào Tử An chú ý tới, hỏi: "Bạn thân, ông đang tìm ai?"
Cố Dương chột dạ, lỗ tai hơi đỏ lên, lắc lắc đầu, nói không tìm ai, quay mặt đi, làm bộ nhìn về phía trước, mà tầm mắt vẫn lén lút nhìn về phía khán đài.
Cậu đang tìm thân ảnh Lục Ngôn. Trường học mở hội thể thao, Lục Ngôn cũng biết, Cố Dương nói không muốn hắn đến, để hắn chuyên tâm làm việc, mà ngoài miệng thì nói như vậy, nói trong lòng không mong đợi thì là giả.
Lần trước biểu diễn văn nghệ cũng giống vậy, Cố Dương mong đợi cha mẹ Cố đến trường học, ngồi dưới khán đài xem mình biểu diễn, mà mẹ Cố bị Cố Hưng Huy gọi đi, lật quạt ra, vừa quay người nhìn lại, đối mặt với tầm mắt Lục Ngôn, trong nháy mắt đó, dường như hết thảy buồn tủi đều phai mờ, âm thanh biến mất, trong mắt cậu chỉ có Lục Ngôn, tâm tình phức tạp đến nỗi khó có thể dùng lời diễn tả được.
Trước đây, bởi vì công việc cha mẹ Cố đều rất bận rộn, rất nhiều hoạt động trong trường không thể đến, Cố Dương đã quen điều đó, đương nhiên vẫn sẽ thất vọng, nhưng tự nói với mình phải hiểu chuyện, thông cảm cha mẹ. Nhưng khi người đó là Lục Ngôn, ý nghĩ của cậu cũng thay đổi, có lẽ bởi vì Lục Ngôn luôn luôn dung túng sủng nịch cậu, gần như không cần thời gian nào, đều sẽ đến bên cạnh cậu, làm cho cậu bất tri bất giác bị mê hoặc ỷ lại, luôn cảm thấy, Lục Ngôn nhất định sẽ tới.
Lục Ngôn có lẽ sẽ vì công việc mà đến muộn, không màng thế nào, cuối cùng nhất định sẽ đến.
Đến phiên Cố Dương nhảy xa, giáo viên thể dục tuýt còi, cậu lại như một mũi tên xông ra ngoài, một đường chạy thật nhanh, mãi đến tận vạch trắng phía trước, cả người nhảy lên, đạp vào không khí, cơ thể dang ra một độ cong đẹp đẽ, vạt áo theo gió vung lên, lộ ra một đoạn eo gầy cứng cáp, dưới ánh mặt trời trắng đến chói mắt. Một hồi lâu, cậu mới đáp xuống hố cát, hai dấu chân đạp thật sâu.
Thầy giáo lập tức tiến lên đánh dấu, cười cao giọng nói: "Năm mét năm!"
Còn hai lần, Cố Dương muốn điểm cao hơn, tiếp tục nhảy. Giữa đường, một nam sinh cùng lớp kích động vỗ tay, gọi thẳng: "Đỉnh! Trâu bò!"
Vừa nãy bọn họ nghe nói, kỷ lục cao nhất năm ngoái là năm mét năm bảy, không chênh lệch nhiều lắm, rất hi vọng lấy giải thưởng, cộng điểm phụ!
Lần thứ hai, Cố Dương nhảy được năm mét bốn tám, còn không bằng lần thứ nhất, thầy giáo rất bình tĩnh, bình thường, thường thường lần thứ nhất đều là thành tích tốt nhất
Ngay sau đó, lần thứ ba, Cố Dương nhảy một cái.
"Năm mét năm chín! Phá kỷ lục rồi!"
Bạn học cùng lớp cao hứng hét lên!
Những nam sinh khác nhảy xong, Cố Dương vẫn duy trì thành tích nhất như cũ, hoàn toàn xứng đáng đoạt giải nhất. Phát thanh viên hô tên Cố Dương, bạn bè thân thiết nhào đến vây quanh Cố Dương chúc mừng.
Buổi chiều, hạng mục chạy 1,500 mét nam.
Một tốp nam sinh nói được là làm được, ai rảnh cũng chạy theo, đi bên cạnh Cố Dương, đang chạy trên sân cỏ có hơn mười người, có thể nói là phô trương rất lớn. Trong đó còn có một nữ sinh chạy theo, giọng nói ngọt ngào hét lớn: "Cố Dương cố lên!"
Tuy nhiên, hoa khôi lớp căng thẳng, quan tâm quá mức bình thường. Bạn thân nàng đương nhiên biết nàng thích Cố Dương, nghĩ cách cho nàng, nói Cố Dương chạy xong chắc chắn rất mệt, lúc đó chạy tới bên cạnh cậu, đưa nước đưa khăn.
Lúc này, trong tay hoa khôi lớp đang cầm một bình nước khoáng, mặt đỏ hồng.
Chạy cự li dài gần tới vòng thứ tư, không quan tâm ban đầu tinh thần phấn khởi cỡ nào, chạy đến cuối cùng đều sẽ như một con chó chết, sắc mặt trắng bệch, tay chân như nhũn ra, nặng như đeo chì, gần như không nhấc lên nổi, mỗi một lần thở ra hít vào cũng giống như bị hỏa thiêu, lồng ngực ngộp vừa đau, đầu óc ong ong, mồ hôi chảy xuống đau cả mắt, phía sau lưng cũng ướt đẫm.
Nửa vòng cuối cùng, hoàn toàn dựa vào ý chí mà chạy.
Cố Dương lao tới vạch đích, được bạn học trong lớp đỡ lấy, giáo viên đứng bên cạnh căn dặn: "Không thể ngồi, không được ngồi, đi bộ một lúc, rồi lại đây uống nước."
Cố Dương cảm giác mắt mình nổ đom đóm, làm sao còn nhớ được mình hạng mấy.
Vài người bạn vây lại, hoa khôi lớp cũng đến, Cố Dương không để ý, tưởng bạn học phụ trách hậu cần.
Đi một hồi, Cố Dương mới dừng lại, bị mồ hôi chảy xuống làm nheo mắt lại, nói: "Cám ơn các cậu, tôi đi rửa mặt trước đã, mồ hôi vào trong mắt rồi."
Bạn học gật đầu, "Có muốn tôi cùng không?"
Cố Dương nói: "Không cần."
Nói xong, cậu từ từ đi về hướng phòng vệ sinh, sau lưng cậu, hoa khôi lớp còn chưa kịp đưa nước, có chút luống cuống, bạn thân vội đẩy nàng một cái, "Đi đi!"
Hoa khôi lớp bị đẩy một cái, tựa như lấy được vài phần dũng khí, thật sự đuổi theo sau lưng Cố Dương.
Lúc đi qua cầu thang, phía trên chỗ rẽ có mấy nam sinh vừa đùa giỡn vừa xuống lầu, đột nhiên, một nam sinh trong đó giẫm hụt bậc thang, còn kém bốn, năm bậc, té xuống, Cố Dương đứng dưới cậu ta, mới vừa chạy cự li dài xong, cả người uể oải, tránh cũng không kịp tránh, cứ như vậy bị đập thẳng vào mặt, thành chịu tội thay. Thực sự là tai bay vạ gió.
Cố Dương cảm giác mắt tối sầm lại, thân thể đều đau nhức. Chờ mấy nam sinh kia lấy lại tinh thần, đỡ cậu lên, Cố Dương phát hiện mình vừa định đứng thẳng, mắt cá chân lại đau không thôi, nhất thời mất đi trọng tâm mà ngã xuống.
Mấy nam sinh phát hiện mình đã gây họa, ảo não chột dạ, sợ cậu gãy xương, vội vã đỡ cậu ngồi xuống bậc cầu thang.
Hoa khôi lớp thấy cảnh này, lo lắng đến độ vành mắt đỏ lên, khóc nức nở nói: "Cố Dương! Cậu không sao chứ?"
Cố Dương đau không chịu được, cũng không đoái hoài tới nói chuyện.
Hoa khôi lớp càng nhìn càng đau lòng hơn, tức giận mắng mấy kẻ cầm đầu kia, "Đang đi trên cầu thang mà còn giỡn?! Không biết làm như vậy rất nguy hiểm hả?!"
Mấy nam sinh vội cúi đầu nhận sai, "Cậu là bạn gái của cậu ấy hả? Thật sự xin lỗi, nếu không trước hết chúng ta dìu cậu ấy đến phòng y tế đã? Hoặc là gọi thầy y tế đến."
Lục Ngôn nhanh chân chạy tới, nghe được câu nói bạn gái của Cố Dương, ban đầu nhìn thấy Cố Dương bị ngã đã tức giận, nóng lòng ném xe lăn qua một bên để xông thẳng đến, bây giờ cơn giận càng dữ dội hơn.
Giọng nói lạnh băng, không khách khí nói: "Cút ngay!"
Bỗng dưng xuất hiện một nam nhân cao lớn, sắc mặt tối sầm, cường thế khủng bố, hoa khôi lớp cùng mấy nam sinh bị doạ không nói ra được một chữ, theo bản năng lui về phía sau, trong lòng sợ sệt.
Sau đó, bọn họ thấy nam nhân này cúi người xuống, cẩn thận ôm ngang Cố Dương lên, tựa như đang nâng niu một bảo bối dễ vỡ.
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tổng: Tức điên! Tức đến nỗi bay màu! Mất lý trí! Tức đến mức chân cũng khỏi ngay lập tức!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...