Trịnh Đạc phát hiện Kỷ Tùy Châu đang nhìn mình, vì thế nhìn anh gật đầu một cái, xem như chào hỏi.
Kỷ Tùy Châu biểu hiện ra bất mãn trong lòng, nói với Doãn Ước:
– Liệu mà cẩn thận một chút đấy.
– Biết rồi.
Bùi Nam có hơi đau đầu, quay qua một bên không biết có nghe được chuyện của họ không. Doãn Ước nhìn anh ta như vậy có hơi bấy đắc dĩ, dặn dò Kỷ Tùy Châu:
– Anh đưa anh ta về trước đi, tôi không sao đâu.
Hai người cứ vậy tách ra. Hôm nay Doãn Ước nghỉ, chờ Trịnh Đạc tan ca thì ngồi xe anh về nhà. Đến cửa không khỏi khách sáo xã giao vài câu mời anh vào nhà ngồi, đến khi Trịnh Đạc đặt một chân vào cửa nhà, những chuyện tiếp sau đó luôn không nằm trong sự không chế của cô.
Ông nội có ở nhà, vừa thấy Trịnh Đạc không giữ anh lại ăn cơm chiều thì không được.
– Lần trước ăn không thành, vội vội vàng vàng chạy đi. Hôm nay nhất định phải ở lại ăn cơm. Cứ coi như nhà mình, đừng khách sáo.
Doãn Ước biết kết quả chắc chắn sẽ như vậy, cũng không nói gì, đi vào bếp rót nước cho Trịnh Đạc.
Khi đi ra, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Ông Doãn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình cảnh trong nhà không khỏi ngạc nhiên. Ông đương nhiên biết Trịnh Đạc, lại vô cùng kinh ngạc khi bất giác con gái ông và anh đã nói đến chuyện yêu đương.
Doãn Ước vừa nhìn thấy ánh mắt ông liền hiểu được, đợi đến khi chỉ có hai người liền giải thích với ông. Nhưng ba cô hoàn toàn không tin, con gái ông không phải dạng người tùy tiện dẫn đàn ông về nhà.
– Quen bạn trai ba không phản đối, chỉ cần cẩn thận là được. Bác sĩ Trịnh là người tốt, lại từng chữa khỏi mắt cho con, con giao du với cậu ta ba rất yên tâm.
Doãn Ước nói với ông không được, dứt khoát im luôn.
– Sao hôm nay ba lại đến?
– Mang cho con ít trái cây, mận mới vừa chuyển đến, ba thấy còn tươi, con nên ăn nhiều một chút. Ba thấy dạo này con gầy lắm.
Doãn Ước không gầy, chỉ là trước kia ông Doãn luôn bận rộn công việc, không tiếp xúc nhiều với con gái. Gần đây bởi vì ba ông bị thương, hai cha con mới gần gũi hơn, lúc này hơi thân thiết một chút.
Ông nhớ đến Ngụy Tuyết ở nhà sống không bằng chết, vô cùng thấy may mắn vì Doãn Ước an toàn nguyên vẹn đứng trước mặt mình. Cái gì cũng không sao, cho dù mắt cô không hồi phục thị lực, chỉ cần người còn là được.
Chứ giống như Triệu Sương, đúng là dùng dao cắt thịt, y như hành hạ người sống đến chết.
Nghĩ vậy, lúc ăn cơm ông đặc biệt quan tâm con gái hơn, không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn khuyên cô:
– Ăn nhiều mập hơn một chút, sức khỏe mới tốt được. Giống dì con, ngày nào cũng ăn ít, mỗi ngày không phải đau chỗ này cũng nhức chỗ kia, ba thấy mà khó chịu.
– Dì có tâm bệnh mà. Một ngày Triệu Sương không quay về, bệnh của dì sẽ không khỏi được.
Cô vừa nói xong, chợt nghe ông nội và ba cô đồng loạt khụ một tiếng. Doãn Ước nghe hiểu, họ kiêng kị có người ngoài ở đây, sợ Trịnh Đạc biết được chuyện Triệu Sương mất tích.
Dù sao cũng là chuyện gia đình.
Nhưng chuyện của Triệu Sương, Trịnh Đạc đã biết được từ lâu. Khi đó anh từng tìm cô hỏi:
– Thành Tựu nói em gái em mất tích, cảnh sát đến bệnh viện tìm cậu ta hỏi qua, thật sự có chuyện này à?
Lúc này Doãn Ước mới nhớ đến, trước khi Triệu Sương gặp chuyện không lâu từng nhập viện, cảnh sát chắc chắn sẽ đến đó điều tra. Lúc ấy Phương Thành Tựu từng giúp đỡ, chắc chắn cũng sẽ bị tra hỏi.
Miệng người là thứ nhanh nhất, thường xuyên qua lại, Trịnh Đạc cũng không thể không biết hết mọi chuyện. Chỉ là khi đó Doãn Ước còn chưa đi gặp Từ Tri Hoa, không biết chuyện Triệu Sương từng ngồi xe của Trịnh Đạc.
Cô dùng đuôi mắt liếc nhìn Trịnh Đạc, muốn nhìn anh có biểu cảm gì. Nhưng anh vẫn cúi đầu ăn cơm, hình như thờ ơ với những lời mọi người nói.
Là cô suy nghĩ nhiều quá sao?
Đang nghĩ ngợi, Trịnh Đạc đột nhiên nói với Doãn Ước:
– Tâm bệnh của dì em có lẽ nên đi khám, giải quyết triệt để sẽ tốt hơn.
Ông Doãn nghe xong có hơi do dự:
– Bà ấy chắc không tình nguyện đi gặp bác sĩ tâm lý đâu.
– Vậy tìm một bác sĩ đến nhà nói chuyện với dì. Có vài người sẵn lòng chia sẻ trong môi trường quen thuộc của mình, nếu không biết đối phương là bác sĩ, chỉ cho là bạn thì tốt. Đáng tiếc gần đây Thành Tựu gặp phải chút rắc rối, nếu không cháu nhất định sẽ tìm cậu ta đến hỗ trợ.
Doãn Ước có hơi khó hiểu:
– Người anh nói là Phương Thành Tựu?
– Ừ, cậu ta có học vị tâm lý học, chắc em không biết chuyện này. Cậu ta là nghiên cứu sinh chuyên tu ngành này, là học trò của bác sĩ Dương Tiến Đức của Đại Học Y Dược. Anh cũng học được đôi chút từ cậu ấy, quả thật rất có công dụng. Đôi khi bị áp lực lớn, cũng dùng để trấn an bản thân.
Doãn Ước không ngờ Phương Thành Tựu thoạt nhìn chất phát ngây khờ, lại có thể chuyên nhiều như vậy. Giáo sư Dương nghe có hơi quen, có lẽ thật sự là người có tiếng tăm trong ngành này.
Ông Doãn thức thời, lập tức thương lương với Trịnh Đạc:
– Hay là cháu đến nhà xem cho bác gái một chút, chủ yếu là bác lo lắng, suốt ngày bà ấy cứ ở trong phòng con gái dọn dẹp hoài. Bác từng nói bà ấy đừng dọn, mà bà ấy không nghe bác, hành động cứ như bị điên ấy. Bác hơi sợ, sợ ngày nào đó bà ấy sẽ đổ bệnh.
– Bác trai coi trọng cháu rồi, cháu không phải chuyên gia ở phương diện này.
– Thì xem như đến nhà chơi, cùng bà ấy trò chuyện chút. Trước kia bác có nghe Doãn Ước nhà bác nhắc qua, lúc trước mắt nó không thấy, đến tìm cháu nói chuyện một lát thì tâm trạng sẽ tốt hơn. Bác sĩ Trịnh, cháu ra tay chắc chắn có thể được.
Ông Doãn nhờ vả như vậy, Trịnh Đạc hình như không tiện chối từ, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Ăn cơm xong, Doãn Ước tiễn anh về, vì chuyện này mà nói áy náy với anh.
Trịnh Đạc lại nói:
– Không sao, anh cũng rất muốn làm gì đó cho em.
– Em lại nợ anh một ân tình rồi.
– Không sao, nợ càng nhiều càng tốt. Đó gọi là nợ nhiều không lo, em cũng không cần để ở trong lòng.
Nói là nói vậy, nhưng sao có thể không để trong lòng được. Doãn Ước là người có qua có lại, Trịnh Đạc giúp cô như vậy, cô tất nhiên phải hao tổn tâm tư, nghĩ phải đền ơn cho anh như thế nào.
Hai người đi dạo vài vòng quanh bãi cỏ trong khu chung cư, hẹn ngày mốt Trịnh Đạc được nghỉ sẽ đến nhà xem bệnh cho Ngụy Tuyết. Ngày hôm sau, Doãn Ước đi làm muốn hỏi Kỷ Tùy Châu một chút tình hình của Bùi Nam, kết quả hai người này không ở công ty. Đến chiều ngày thứ ba, cô làm xong công việc thật tốt, chỉ chờ tan ca là Trịnh Đạc đến đón cô.
Lúc Trịnh Đạc chuẩn bị xuất phát liền gọi điện thoại cho cô, lúc ấy cô đang đứng trước cửa sổ ở hành lang, nhẹ giọng nói chuyện với anh. Đến khi cúp máy quay lại, phát hiện Kỷ Tùy Châu đang đứng sau lưng nhìn cô chằm chằm.
Hệt như làm sai bị người ta bắt gặp, Doãn Ước biến sắc.
Kỷ Tùy Châu không nhắc đến chuyện điện thoại, chỉ hỏi cô:
– Tan ca có rãnh không?
– Có chuyện gì?
– Thăm Bạch Lục- Anh tùy tiện tìm một cái cớ, sau đó âm thầm cười nhạo chính mình. Từ khi nào anh hẹn Doãn Ước ăn cơm, còn phải tìm cái cớ rách nát này?
Doãn Ước không nể mặt, trực tiếp từ chối:
– Tối nay bận rồi, không đi được.
– Hẹn Trịnh Đạc?
– Ừ, anh ấy đến nhà tôi.
Doãn Ước nghĩ có nên nói kỹ càng hơn với anh không, cô nghĩ nếu anh hỏi thì cô sẽ nói. Nhưng con người Kỷ Tùy Châu lại kiêu hãnh, nghe nói vậy liền quay đầu bỏ đi, ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói.
Bóng lưng anh cao ngất, gót giày nện lên sàn phát ra tiếng bước chân nặng nề. Cho đến khi hoàn toàn đi khuất, Doãn Ước mới lấy lại tinh thần. Cô căng thẳng đến độ lòng bàn tay toàn là mồ hôi, không biết Kỷ Tùy Châu là đang ghen, hay là đánh hơi được gì.
Nếu anh đến chất vấn cô, một chút vốn liếng để giải thích cô cũng không có.
Buổi chiều năm giờ rưỡi, Trịnh Đạc đúng giờ đến dưới lầu công ty, đón Doãn Ước về nhà cô. Ông Doãn sáng sớm đã căn dặn người trong nhà chuẩn bị thức ăn đãi khách, Ngụy Tuyết dường như cũng xốc lại tinh thần, mặc quần áo mới đi ra gặp khách.
Bà và Trịnh Đạc không quen, chỉ biết anh là bác sĩ mắt của Doãn Ước. Hôm nay chồng bà mời anh ta đến nhà, có phải để cám ơn anh ta lần trước đã phẫu thuật cho Doãn Ước không?
Đã qua lâu như vậy rồi, hiện tại mới cảm ơn có phải đã muộn rồi không?
Bữa cơm này ăn trong yên lặng, ai cũng không nói nhiều. Đa số thời điểm điều là người khách như Trịnh Đạc nói, Doãn Ước và ba cô phụ hoạ theo, nói xong còn âm thầm đánh giá Ngụy Tuyết.
Bầu không khí như vậy thật khiến người ta khó chịu.
Doãn Ước ăn cơm xong chủ động đề nghị muốn rửa chén, trốn vào nhà bếp cho thoáng khí. Trên người Ngụy Tuyết phát ra mùi tuyệt vọng, ép đến cô không thở nổi. Cô buộc phải có kế hoạch thoát thân, ném củ khoai lang phỏng tay đó cho Trịnh Đạc.
Rửa chén xong cô pha cho mỗi người một ly trà, lúc bưng lên phòng khách thì thấy chỉ có một mình ba cô ở đó, cô hỏi:
– Hai người họ đâu rồi?
Ba cô chỉ ra ban công:
– Ở đằng kia nói chuyện. Chúng ta đừng quấy rầy họ. Ba thấy bác sĩ Trịnh rất tài giỏi, dì con nghe cậu ta.
Doãn Ước thở phào nhẹ nhõm, đặt trà lên bàn rồi quay vào nhà bếp gọt hoa quả. Đến khi cô trở ra lại, cuộc nói chuyện của Trịnh Đạc và Ngụy Tuyết cũng kết thúc.
Hai người một trước một sau đi vào, trên mặt Ngụy Tuyết không nhìn ra có biến hóa nào, nhưng ánh mắt rõ ràng đã có thần hơn rất nhiều. Đó là vẻ mặt tràn ngập hy vọng, Doãn Ước hiếu kỳ không biết Trịnh Đạc khuyên bà thế nào, có thể khuyên một bãi nước phẳng lặng thành sống.
Không khí trong nhà nhất thời sinh động hơn, bốn người ngồi đó xem ti vi ăn trái cây, không khí gia đình trầm lặng đã lâu, nay lại có sức sống.
Khi Doãn Ước tiễn Trịnh Đạc ra ngoài, đứng trước cửa cười với anh:
– Rốt cuộc anh đã nói gì với dì em vậy?
– Bí mật.
– Ngay cả em cũng không thể nói?
– Thật sự cũng không nói gì, chỉ là phân tích một chút chuyện em gái em, cho dì ấy có chút hi vọng để sống tiếp mà thôi. Đôi khi chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉ có thiếu chút hy vọng đó thôi. Cho dù chỉ có một chút, một khi nắm bắt được, cũng đã đủ rồi.
Anh nói thật bí hiểm, Doãn Ước cái hiểu cái không. Lúc sắp ra về, Trịnh Đạc kéo tay cô, nhẹ nhàng vỗ lên đó hai cái:
– Em yên tâm, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì đâu.
Doãn Ước nhẹ nhàng giẫy ra như không thể, chỉ có thể để anh nắm. Trịnh Đạc là người quân tử, không nhân cơ hội lợi dụng, chúc cô ngủ ngon xong liền lái xe đi.
Nhìn theo xe anh chạy xa, Doãn Ước lúc này mới thở phào. Cô đang chuẩn bị quay trở vào nhà, điện thoại đột nhiên reo. Cô nhận máy, là Kỷ Tùy Châu.
Đối phương hình như không vui:
– Lại đây, có chuyện cần nói với em.
Doãn Ước tò mò anh đang ở đâu, liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen không bật đèn đỗ bên cạnh bồn hoa. Cô đi thẳng đến đó lên xe, Kỷ Tùy Châu ngồi bên trong, đang hút thuốc và nhìn cô chằm chằm.
– Sao anh lại đến đây?- Doãn Ước ngồi vào ghế phụ lái xong, quay kính xe xuống.
Mùi thuốc lá quá nồng, cô không thích.
Kỷ Tùy Châu dập tắt thuốc, quay đầu nhìn cô trân trối. Ánh mắt anh như con mãnh thú đi săn mồi, làm tim Doãn Ước không ngừng đập loạn.
Anh chưa từng nhìn cô thế này, hôm nay làm sao vậy, là đã nhìn thấy vừa rồi Trịnh Đạc kéo tay cô, nên không vui?
– Doãn Ước- Kỷ Tùy Châu mở miệng gọi cô, giọng lạnh như băng vỡ.
– Chuyện gì.
– Em biết chuyện gì mà.
– Tôi không biết- Doãn Ước lắc đầu.
– Còn không biết?
Kỷ Tùy Châu đột nhiên chồm đến, mang theo mùi thuốc lá ôm chầm lấy Doãn Ước. Anh dùng lực quá mạnh, ôm đến xương cốt toàn thân Doãn Ước đều đau nhức.
– Anh nhẹ một chút, đau quá.
– Biết đau là được- Kỷ Tùy Châu không có ý buông cô ra, ngược lại càng ôm càng chặt- Lúc em chết, so với cái ôm này sẽ còn đau hơn. Em có muốn thử không?
– Anh nói vậy là sao?
– Em hiểu ý tôi mà. Tôi đã từng nói với em, đừng đến trêu chọc Trịnh Đạc. Em muốn làm gì, bằng bản lĩnh của em tra ra Trịnh Đạc có phải là hung thủ giết chết Triệu Sương hay là Hà Mỹ Hi không à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...