Doãn Ước đứng lên muốn qua đó, lại bị Từ Tri Hoa kéo về.
– Ngồi xuống, anh ta lớn vậy rồi không cần người khác phải hầu hạ đâu.
Nếu là thường ngày Kỷ Tùy Châu chắc chắn không hòa nhã như vậy, hôm nay có hơi đặc biệt, anh không vì câu nói này mà tức giận, chỉ cười cười lên lầu thay đồ.
Lát sau thay xong đi xuống dưới, anh thông báo với Từ Tri Hoa trước:
– Vụ án nhà bà đã phá rồi.
– Là ai làm?- Doãn Ước hiếu kỳ.
– Bảo vệ, còn có dì giúp việc trong nhà.
– Không thể nào- Từ Tri Hoa hiếm khi lộ vẻ không tin- Dì ấy theo tôi rất lâu rồi.
Kỷ Tùy Châu trả lời bà bằng ánh mắt, ánh mắt kia như đang nói: tin hay không thì tùy.
Từ Tri Hoa im lặng, lát sau bà ngẩng đầu lên:
– Tôi phải về nhà.
– Được chứ, vụ án phá rồi, cảnh sát cũng rút khỏi nhà bà rồi, nhưng mà trong nhà bây giờ lộn xộn lắm, bà phải tự dọn dẹp rồi.
Từ Tri Hoa mím môi im lặng.
Doãn Ước cảm thấy không khí có hơi ngượng ngập, chủ động hòa giải:
– Hay là vầy đi tổng giám đốc Từ, hôm nay bà cứ ở thêm một đêm nữa, ngày mai tìm người về dọn dẹp rồi tính sau. Bây giờ cũng muộn rồi.
Kỷ Tùy Châu ngồi xuống bên cạnh Doãn Ước, cũng không mở miệng đuổi khách. Anh bắt đầu kể lại quá trình phá án và bắt giam. Hôm nay sở dĩ anh về muộn như vậy, chính là bị vụ án này liên lụy. Cảnh sát không liên lạc được với Từ Tri Hoa, liền gọi điện đến chỗ anh.
-… Tên bảo vệ kia là cháu xa của dì giúp việc nhà bà, mê cờ bạc, thua không ít tiền, nhìn thấy trong nhà bà có tiền nên nổi lòng tham. Dì ấy vốn không chịu…
– Vậy sao lại tính kế tôi, tôi đối đãi với dì ấy không tồi mà.
– Đúng là không tồi, nhưng thằng cháu này lại như âm hồn, không lấy được tiền thì cứ đến nhà tìm dì ấy làm phiền. Dì giúp việc nhà bà có một đứa cháu còn rất nhỏ, dì ấy sợ.
Vụ án có thể mau chóng phá được như vậy cũng nhờ có dì ấy giúp đỡ. Ở hiện trường dì ấy nghe cảnh sát nhắc đến vụ án này mất khá nhiều tài sản, đoán là cháu mình sẽ bị phán vài năm tù, vì thế chủ động đi đầu thú, giúp cảnh sát phá án.
Đương nhiên vì để bảo vệ sự an toàn của dì, cảnh sát không tiết lộ công khai chuyện này. Dì ấy có thể phải ngồi tù cũng có thể sẽ được phán hình phạt hoãn thi hành án, nhưng cho dù thế nào dì ấy cũng không định tiếp tục làm cho Từ Tri Hoa nữa, dì ấy chuẩn bị đưa con cháu về quê, cùng con cháu sống những ngày tháng an lành.
Dì ấy làm việc cho Từ Tri Hoa tiết kiệm được không ít, chuẩn bị về hưu hưởng phúc.
Từ Tri Hoa không nói lời nào, sau đó dứt khoát đứng dậy đi về phòng. Tiếng đóng cửa hơi mạnh, Doãn Ước tò mò quay đầu lại nhìn một cái.
– Bà ấy sẽ không sao chứ?
– Bị người tin tưởng phản bội chắc chắn rất khó chịu, nhưng bà ấy không có việc gì đâu, thần kinh bà ấy mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Doãn Ước cảm thấy cũng đúng, chút chuyện nhỏ nhặt này sao có thể đánh sập Từ Tri Hoa.
Hôm sau Từ Tri Hoa về nhà mình, nhà Kỷ Tùy Châu lại khôi phục như bình thường. Doãn Ước học xong thì không về nhà, mà cùng đi ăn cơm với bạn cùng lớp.
Ăn xong có người đề nghị đi hát, còn kéo Doãn Ước đi cùng. Doãn Ước thấy đều là bạn gái không có con trai, nên đồng ý.
Trong nhóm các cô có cô bạn gái gia cảnh không tồi, gia đình cô ấy mở một hội sở tư nhân. Cô bạn ấy liền dẫn bạn bè đến hội sở nhà mình.
– Yên tâm đi, không thu tiền các cậu đâu, đừng gọi rượu quá đắt là được. Ba mình hơi keo kiệt. Chúng ta ca hát ăn uống, toàn bộ đều miễn phí.
Doãn Ước gọi điện cho Kỷ Tùy Châu, anh vẫn còn ở công ty, nhận được điện thoại liền dặn cô chú ý an toàn.
– Có muốn điều xe đến đón em không?
– Ừ, gần về em sẽ gọi cho anh.
Nói thêm hai câu Kỷ Tùy Châu cúp máy, nhìn Từ Tri Hoa ngồi trong văn phòng, ý bảo bà cùng đi với mình.
Từ Tri Hoa sắc mặt vô cùng khó coi, đứng lên gọi anh lại:
– Nói ở đây luôn đi.
– Bà muốn cho mọi người ở bên ngoài văn phòng biết, bà có cấu kết với Liên Chúng à?
Nói xong anh cười lạnh, lập tức ra khỏi văn phòng.
Anh lái xe đưa Từ Tri Hoa đến một hội sở gần đó, vào phòng riêng xong Từ Tri Hoa muốn uống rượu, Kỷ Tùy Châu lại chỉ uống nước. Anh chuẩn bị lát nữa đi đón Doãn Ước.
Trong phòng không khí không được thoải mái, hai người ngồi đối diện nhau. Sau đó Từ Tri Hoa có chút sụp đổ, chủ động nói:
– Giang Thái nói có tin tức của Tiểu Băng.
– Cho nên bà liền bán đứng lợi ích của công ty?
– Anh không hiểu tâm trạng tôi đâu. Nếu Doãn Ước mất tích, đừng nói bán đứng lợi ích công ty, cho dù bắt anh bỏ cả Thịnh Thế, anh nhất định sẽ làm.
– Con người Giang Thái thế nào, hắn nói mà bà cũng tin?
– Tôi tin- Vẻ mặt Từ Tri Hoa nghiêm túc- Hắn cho tôi xem ảnh, là ảnh chụp gần đây.
– Thật sự là Ngải Băng?- Kỷ Tùy Châu nhíu mày.
– Chỉ là bóng lưng, nhưng đặc biệt giống Tiểu Băng, tôi chắc chắn là nó.
– Vạn vật không có tuyệt đối, trên đời này người giống bóng lưng nhau rất nhiều.
– Tôi biết, nhưng tôi muốn cược một ván, con gái tôi mất tích mười một năm rồi, cứ tiếp tục thế này tôi còn mấy năm để tìm nó? Tuổi tác tôi lớn rồi, tiền có nhiều tiêu không hết, hiện tại tôi chỉ muốn nó về bên tôi thôi.
Kỷ Tùy Châu cầm ly nước trước mặt, chậm rãi uống.
– Nhưng mà anh yên tâm, tôi chỉ cho hắn những hạng mục nhỏ, không ảnh hưởng mấy đến gốc rễ của Thịnh Thế, tối đa chỉ lời ít tiền hơn. Chút tiền ấy tôi sẽ bồi thường cho anh.
– Tôi không thiếu tiền.
– Quên đi, xem như tôi nợ anh. Lợi nhuận năm nay tôi không lấy.
Kỷ Tùy Châu nhíu mày nhìn bà chằm chằm, bà này đúng là muốn làm bằng được.
– Hiện tại chỉ là bán đứng giá bỏ thầu, nếu tôi không phát hiện ra, có phải sẽ bán luôn thông tin quan trọng không?
– Không đâu, tôi cũng không ngu như vậy, chỉ là cái bóng lưng thôi mà. Tôi nói với hắn, tôi cần ảnh chụp chính diện, hơn nữa phải nói chuyện điện thoại với Tiểu Băng. Nếu không được, tôi sẽ không cho hắn bất cứ lợi ích nào nữa. Anh vừa mới nói gì, giá bỏ thầu? Thứ này tôi chưa từng cho hắn.
Dừng một chút, như là đang suy nghĩ cẩn thận gì đó, bà khuyên:
– Lão Kỷ, đã đến lúc thanh lý môn hộ rồi. Công ty càng làm càng lớn, người có tâm tư lung lay càng ngày càng nhiều, anh phải cẩn thận hơn mới được.
Kỷ Tùy Châu im lặng không nói. Anh tin tưởng lời này của Từ Tri Hoa. Bà là người thẳng thắn, có làm sẽ nhận, nếu bà thật sự báo giá bỏ thầu ra ngoài, lúc này không cần phải chống chế.
Nói vậy, trong công ty vẫn còn nội gián.
Anh gần đây bận rộn yêu đương với Doãn Ước, quả thật có hơi lơ là.
Từ Tri Hoa nói ra lời trong lòng xong, tinh thần thoải mái liền uống rượu. Hai hôm trước uống chính là rượu sầu, còn hôm nay uống mới chính là rượu vui.
Kỷ Tùy Châu đưa tay ngăn bà lại:
– Uống ít thôi, nghe lời con gái bà đi, uống rượu hại thân.
– Con gái tôi quả thật trước kia từng nói như vậy với tôi, nhưng mà khi nó nó còn…
Nói đoạn, Từ Tri Hoa đột nhiên im lặng, trong phòng rơi vào sự yên lặng chết chóc. Bà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kỷ Tùy Châu, ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
– Lời anh vừa nói có ý gì?- Bà phát hiện giọng và lại hơi run rẩy.
Kỷ Tùy Châu không trả lời câu hỏi của bà, mà hỏi ngược lại:
– Có quen biết người tên Doãn Triệu Cường chứ?
Từ Tri Hoa không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
– Hôm đó sau khi đưa bà về nhà, tôi nhìn thấy có khung hình rơi trên sàn. Là hình lúc trẻ của bà, trong lòng bế hai đứa bé. Ngay từ đầu tôi còn tưởng là Tiểu Băng và một người khác, nhưng sau đó tôi phát hiện không phải. Tôi điều tra quá khứ của bà, phát hiện ra bà từng kết hôn với Doãn Triệu Cường.
Trước kia anh cũng từng điều tra qua Từ Tri Hoa, nhưng không tra được quá khứ giữa bà và ba của Doãn Ước. Bởi vì sau khi ly hôn bà đã đổi tên, thế nên liền đứt manh mối từ đó. Hai người dù sao cũng là đối tác không phải đối thủ cạnh tranh, nên Kỷ Tùy Châu cũng không nghĩ sẽ điều tra tận mười tám đời tổ tiên của người ta.
Nhưng lần này tấm ảnh kia khiến anh sinh lòng nghi ngờ. Hai đứa bé đó xấp xỉ tuổi nhau, một nam một nữ, vừa vặn chính là Doãn Ước và em trai cô, Doãn Hàm.
Xem tuổi tác trên tấm ảnh, hai người lúc đó chưa đến một tuổi. Trên đầu Doãn Hàm lưa thưa tóc, em bé vào tuổi đó đặc biệt đáng yêu.
Khó trách Từ Tri Hoa thấy ai cũng không thuận mắt, lại đối xử không tệ với Doãn Ước.
– Bà không định nhìn nhận cô ấy sao?
– Vẫn là không nhận tốt hơn- Từ Tri Hoa lắc đầu- Anh cảm thấy bây giờ tôi chạy đến nói với nó tôi là mẹ nó, nó sẽ nghĩ thế nào? Sẽ muốn đánh tôi đấy.
Một người mẹ không chịu trách nhiệm, rõ ràng con cái ở ngay trong thành phố này, lại nhiều năm không quan tâm đến nó. Chính cô cũng cảm thấy mình là một con khốn.
– Con người Doãn Ước nhìn như không có nguyên tắc, thật ra lại rất cố chấp. Tôi thà rằng nó xem tôi là trưởng bối, ít nhất còn tôn trọng tôi.
Kỷ Tùy Châu không thích ép buộc, cũng sẽ không ép bà. Quả thật bà nói rất có lý, hiện tại mẹ con nhận nhau, với Doãn Ước chưa hẳn là chuyện tốt.
Hơn nữa anh cũng không muốn có người mẹ vợ như Từ Tri Hoa. Rất nhiêu khê!
Quả nhiên sợ cái gì đến cái đó, vừa nói xong thì Từ Tri Hoa đã bắt đầu thuyết giáo anh:
– Anh đối xử tốt với Doãn Ước một chút, đừng thái quá, chú ý sức khỏe. Thanh niên trai tráng nên lấy sự nghiệp làm trọng, đừng buông thả dục vọng quá độ.
Sắc mặt Kỷ Tùy Châu ngày càng khó coi, cuối cùng còn trừng mắt với Từ Tri Hoa:
– Không liên quan đến bà.
– Nó là con gái tôi, tôi quan tâm đến sức khỏe của nó.
– Đứa con gái mà bà không nuôi được mấy ngày.
Từ Tri Hoa suýt nữa phát tác tính nóng nảy, ngẫm lại bỏ đi, đổi giọng dịu dàng:
– Hôm qua nó đi lại còn khó khăn, anh không đau lòng à?
Cùng mẹ vợ thảo luận loại chuyện này đúng là làm cho người ta xấu hổ. Vì để chặn họng bà, Kỷ Tùy Châu chỉ có thể mất kiên nhẫn ứng phó một câu:
– Được rồi, về sau tôi sẽ tiết chế lại.
Hai người họ không ngừng nói về Doãn Ước, báo hại cô đang cầm micro hát mà sau lưng lại nổi da gà, còn hắt hơi liền ba cái.
Ca hát không nổi nữa, cô chỉ có thể đưa micro cho bạn, để bạn ca giúp.
Ai nhung nhớ cô đến vậy nhỉ!
Dàn âm thành trong hội sở không tệ, cô cảm thấy mình hát ra ca từ lại dễ nghe hơn mấy phần. Chỉ là giờ muộn rồi, cô không muốn tiếp tục nữa, cầm điện thoại ra ngoài hành lành, muốn gọi điện thoại kêu anh đến đón mình.
Đi ra ngoài chưa được mấy bước, phòng VIP ở đầu hàng lang bên kia bật mở, có hai bóng dáng quen thuộc từ trong bước ra.
Kỷ Tùy Châu đỡ Từ Tri Hoa đang say khướt đi ra, hai người dường như đang nói gì đó, chưa nhìn thấy cô.
Doãn Ước không khỏi vui vẻ, bước nhanh lên trước muốn theo chân chào hỏi họ. Ngay khi cách họ khoảng vài mét, Từ Tri Hoa đột nhiên xoay người, lớn giọng nói với Kỷ Tùy Châu:
– Không được nói với Doãn Ước tôi là mẹ nó, có nghe không?
Giọng bà vốn đã lớn, lại uống rượu, một câu nói ra bản thân cũng giật mình. Bởi vì bà đã nhìn thấy Doãn Ước ở cách đó không xa.
Kỷ Tùy Châu bị bà làm cho đau đầu, đang định đáp lấy lệ, nhìn thấy sắc mặt bà đại biến, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Sau đó, anh cũng thấy Doãn Ước.
Anh biết, chuyện muốn giấu, đã bị lộ ra.
Anh buông Từ Tri Hoa ra, đi đến cầm tay Doãn Ước. Còn chưa lên tiếng, đối phương đã mỉm cười với anh:
– Em đang định gọi điện cho anh, nói anh đến đón em. Giờ thật bớt việc.
– Ừ, anh đưa em về.
Doãn Ước khoác tay anh, trực tiếp xoay người đi, không thèm nhìn Từ Tri Hoa lần nào.
Từ Tri Hoa thoáng tỉnh rượu hơn phân nửa, thấy bóng lưng hai người họ rời đi liền muốn đuổi theo, nhưng lại không cất bước nổi.
Kỷ Tùy Châu cùng Doãn Ước quay về phòng cô, chào hỏi bạn bè cô xong liền đưa cô ra về. Trước khi đi còn nghe mấy cô bạn đang thì thầm nói nhỏ.
– Trời ạ, bạn trai của Doãn Ước đẹp trai quá đi.
– Không chỉ đẹp trai, còn trông rất giàu nữa.
– Mình biết anh ấy, anh ấy là chủ tịch của tập đoàn gì đó.
– Oa, vậy mấy bạn nam trong lớp mình hết hy vọng rồi.
Doãn Ước lại làm như không nghe thấy tiếng suýt xoa mê trai của mấy cô bạn, lặng lẽ đi ra ngoài. Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe của Kỷ Tùy Châu, mặt cô vẫn không chút thay đổi.
Kỷ Tùy Châu đưa tay xoa nhẹ trán cô, an ủi nói:
– Nếu em không vui, cứ nói với anh.
– Em không có gì để nói.
Giọng Doãn Ước có hơi lạnh lùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...