Đừng Nên Gặp Lại

Doãn Ước nằm trên chiếc giường của khách sạn, cảm thấy mình có hơi “đưa dê vào miệng cọp”.

Cô đối với chuyện này cũng không bài xích, tình cảm đã đến trình độ nhất định, làm thì làm thôi. Cô và Kỷ Tuỳ Châu, cả hai đều mắc nợ đối phương, giống như cả đời này cứ vậy mà dính với nhau, không tách ra được.

Kết quả cô đang nghĩ vậy, chợt nghe có người gõ cửa đùng đùng, tiếng động vang đến rung chuyển đất trời.

Cô nghĩ người này đúng là một dũng sĩ, quyết tâm chia cắt cô và Kỷ Tuỳ Châu.

Kỷ Tuỳ Châu đang ở đó nhập tâm hôn cô, nghe tiếng động liền nhướng mày, chỉ tạm dừng nửa giây, liền hôn tiếp. Có lẽ anh định giả như không nghe thấy, nhưng động tĩnh của người nọ thật sự quá lớn, thậm chí Doãn Ước hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, cảnh sát sẽ đến đây.

Cô đẩy Kỷ Tuỳ Châu:

– Đi xem đi!

– Không cần- Giọng anh rõ ràng không vui.

– Đi xem đi, ngộ nhỡ có chuyện gấp.

Có thể có chuyện gấp gì, chuyện có gấp cách mấy cũng không gấp bằng chuyện hiện giờ. Bệnh viện đã gọi tới, người bị thương nặng duy nhất cũng thoát khỏi nguy hiểm, lúc này đang tịnh dưỡng.

Ban đêm xung quanh yên tĩnh, người nào dám ở trước cửa phòng anh giở thói ngang ngược.

Chân mày anh càng nhíu càng chặt, nhưng tiếng đập cửa kia lại càng lúc càng lớn. Kỷ Tuỳ Châu có hơi căm tức, đứng lên mở cửa phòng ngủ ra, tiếng động xuyên qua phòng khách lập tức tinh tường chui vào lỗ tai anh.

Bên ngoài là một phụ nữ, đang ở đó la ó, nghe giọng biết ngay là Hạ Tịch. Anh đi đến sô pha lấy điện thoại, định gọi cho Diệp Hải Thần, không biết Doãn Ước đi theo ra từ khi nào, kề sát vào anh nói:

– Là Hạ Tịch à?

– Ừm.

– Có chuyện gì?- Cô vừa nói vừa đi ra mở cửa cho đối phương, tốc độ nhanh đến nỗi Kỷ Tuỳ Châu không kịp ngăn cản.

Cửa vừa mở, cả hai cô gái đều ngạc nhiên. Nhất là Doãn Ước, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hạ Tịch như vậy.

Tóc tai bù xù, lớp trang điểm lem luốc, đang cầm chiếc giày cao gót trong tay, có vẻ như muốn dùng nó đập cửa. Nếu không phải Doãn Ước né nhanh, thì có lẽ trên cổ đã thủng một lỗ rồi.

Kỷ Tuỳ Châu chạy đến kéo Doãn Ước ra, chắn trước cửa đuổi khách:

– Muộn thế này rồi, cô đến làm gì?

– Kỷ Tuỳ Châu…- Hạ Tịch khóc tu tu, không nói gì mà nhào vào lòng anh, đưa tay ôm lấy cổ anh.

Cô ta quấn lấy anh có hơi chặt, Kỷ Tuỳ Châu đen mặt gỡ tay cô xuống, nhưng hai lần đều không gỡ ra được.

Nhưng anh không hề có kiên nhẫn với bất kỳ cô gái nào ngoài Doãn Ước, Hạ Tịch như vậy càng khiến anh cạn lời, anh dùng thêm sức, cuối cùng mới gỡ được miếng da trâu này ra khỏi người.

Hạ Tịch bị anh làm thành như vậy kêu lên oai oái, mở miệng mùi rượu tận trời.


– Kỷ Tuỳ Châu anh nhẹ chút, em đau.

Nếu không tận mắt chừng kiến, nghe thấy câu này, Doãn Ước chắc chắn trăm phần trăm mình sẽ hiểu lầm. Hạ Tịch sao lại chật vật thế này?

Cô nổi lên chút đồng cảm, đi qua chắn giữa hai người họ, mạnh mẽ tách họ ra. Sau đó cô nhìn kỹ Hạ Tịch, bị cô ta làm hết hồn.

Do khóc, mascara của Hạ Tịch trôi hết, trên gương mặt trắng trẻo hiện rõ hai đường đen thui. Lại nhìn lớp phấn, cũng loang lổ không đều, phối với chiếc môi đỏ au, đúng là một nữ quỷ tàn tạ.

Phụ nữ như vậy, làm Doãn Ước không vực dậy nổi chút lòng ghen tị. Cô hỏi Hạ Tịch:

– Cô ổn không?

Hạ Tịch không nhận ra cô, nhưng biết cô là phụ nữ, lập tức khóc rống lên:

– Tên họ Kỷ này, anh rất hư hỏng. Thà gọi thứ bên ngoài cũng không muốn em, em kém cô ta chỗ nào, cô ta ngay cả ngực cũng không có.

Doãn Ước cúi đầu nhìn ngực mình, cảm thấy bị tổn thương.

Ngực lép là lỗi của cô sao, hơn nữa, Hạ Tịch cũng lớn hơn chỗ nào chứ.

Kỷ Tuỳ Châu thấy cô ta nói vậy quả thật hết lời, kéo cô đẩy vào trong phòng:

– Đừng quan tâm bà điên này, ngực có lép hơn thì tôi cũng thích.

Doãn Ước trừng mắt liếc anh, ngay cả anh cũng chê cô ngực nhỏ đúng không?

Cô không muốn vào phòng, mắt thấy ngủ cũng không được, dứt khoát đón Hạ Tịch vào trong ngồi. Cô thật muốn hỏi cho rõ, cô gái này nửa đêm nửa hôm đến gõ cửa phòng Kỷ Tuỳ Châu là muốn làm gì.

Lúc này cô mới có chút ăn giấm, nhất là chiếc ôm vừa rồi, cô ta đã làm dính dấu son môi lên vai Kỷ Tuỳ Châu.

Kỷ Tuỳ Châu lần đầu tiên bị phụ nữ chỉnh đến khó giải quyết, thấy Doãn Ước và Hạ Tịch cùng ngồi xuống phòng khách, bộ dạng chuẩn bị tâm sự với nhau, anh đột nhiên rất muốn ra ngoài hút thuốc để thư giãn một chút.

Nhưng Doãn Ước gọi anh lại:

– Anh rót cho tụi em hai ly nước.

Đây là tiết tấu định tâm sự trắng đêm?

Kỷ Tuỳ Châu không nói gì:

– Doãn Ước em đừng quan tâm cô ta, để anh gọi điện cho Diệp Hải Thần, anh ta sẽ đến dẫn cô ta đi.

– Anh đừng có chuyện gì cũng giao cho thư ký, người ta cũng không phải bảo mẫu của anh, còn phải quản luôn chuyện tình yêu của anh hay sao.

Kỷ Tuỳ Châu day trán, có hơi đau đầu.

Hạ Tịch túm khăn tay ngồi đó khóc thút thít, vừa khóc vừa oán:


– Kỷ Tuỳ Châu, con người anh thật độc ác, lại có thể để một mình em đến đồn cảnh sát. Một đống người như vậy vây quanh tấn công em, thẩm vấn em, làm em sợ, em sắp bị hù chết rồi.

– Cô hai à, cô cho đồn cảnh sát là nơi nào, muốn đi là đi?

Vả lại anh dựa vào cái gì phải đi cùng Hạ Tịch, người nên đi cùng không phải là anh.

– Vậy anh cũng nên tìm một luật sư cho em mà.

– Đoàn luật sư nhà cô giỏi như vậy, tôi không hiểu cô đang sợ cái gì?

– Em sợ ngồi tù. Cũng không phải do em bảo họ ăn xén ăn bớt vật liệu, em cũng không giục họ đẩy nhanh tiến độ, sao xảy ra chuyện lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu em, em oan quá.

Doãn Ước cảm thấy cô ấy cũng thật oan ức, nhưng địa vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng, đây cũng là chuyện không còn cách nào.

Kỷ Tuỳ Châu không chút thương hoa tiếc ngọc, thậm chí không một câu an ủi. Doãn Ước nhìn thấy anh với vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, nhịn không được nhắc nhở:

– Nước, mau đi rót nước đi.

– Cô có thái độ gì vậy!

Hạ Tịch bất mãn khi Doãn Ước sai bảo Kỷ Tuỳ Châu, chuyển hỏa lực về phía cô. Doãn Ước nhủ thầm, cô này đúng là chó đi bắt chuột, xen vào chuyện người khác, phụ nữ quả nhiên là sinh vật khó hiểu nhất quả đất.

Kỷ Tuỳ Châu đau lòng cho Doãn Ước, đi đến kéo cô đứng lên khỏi sô pha:

– Quay về phòng ngủ, chỗ này giao cho anh.

– Anh được không đó?

– Yên tâm.

Doãn Ước hơi lo lắng, nhích từng bước một, đến cửa rồi vẫn không nhịn được, hỏi đối phương:

– Anh sẽ không nhất thời mềm lòng, phát sinh chuyện gì đó với cô ta chứ?

– Khả năng anh giết cô ta còn lớn hơn chuyện đó- Kỷ Tuỳ Châu ánh mắt sa sầm.

– Khó làm được lắm!

– Kỷ Tuỳ Châu!- Bên kia Hạ Tịch gọi to- Nếu anh không trả lời, cẩn thận em gọi điện cho Doãn Ước, nói với cô ấy anh ở đây ăn hoang ăn bậy, ở sau lưng cô ấy tìm phụ nữ khác.

Doãn Ước đầu đầy vạch đen, xem ra Hạ Tịch say không nhẹ nha.

Kỷ Tuỳ Châu không thèm để ý đến cô ta, vẫn đứng đó xoa đầu Doãn Ước:


– Em ngủ trước đi, anh vào ngay.

– Vậy anh nói chuyện từ tốn với cô ấy thôi, đừng nổi giận.

– Biết rồi.

Câu “biết rồi” này có hơi qua quýt. Doãn Ước nhìn ra được anh không mấy kiên nhẫn.

Bên kia Hạ Tịch còn đang không ngừng gọi tên Kỷ Tuỳ Châu, làm người khác đau đầu. Kỷ Tuỳ Châu làm như không nghe thấy, nhìn theo Doãn Ước vào phòng, lại đóng cửa giúp cô, lúc này mới mặt lạnh quay người lại.

Anh đi đến bên cạnh Hạ Tịch, thấp giọng nói:

– Gì?

Anh đột nhiên thay đổi thái độ làm đối phương giật mình, Hạ Tịch nhất thời ngừng khóc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh. Kỷ Tuỳ Châu không thích cô thế này, mất kiên nhẫn quay đầu sang hướng khác.

– Lau khô mặt, tôi đi gọi điện cho Diệp Hải Thần.

Nói xong cũng không quan tâm đối phương chịu hay không, đi sang một bên gọi điện. Gọi xong, phòng khách rơi vào im lặng, không khí có chút xấu hổ, Kỷ Tuỳ Châu liền châm thuốc hút. Hạ Tịch nửa tỉnh nửa say, nhớ đến bộ dạng thất thố vừa rồi của mình, có hơi hối hận.

Hai hôm nay, áp lực tâm lý của cô rất lớn, bất cẩn uống nhiều rượu, kết quả tối thế này còn chạy đến phòng Kỷ Tuỳ Châu mượn rượu làm càn. Anh nếu không phải nể mặt giữa họ có hợp tác, lúc này đã ném cô ra ngoài rồi.

Nghĩ đến đây, Hạ Tịch lại tỉnh rượu hơn phân nửa.

Cô bắt đầu giả tội nghiệp, lí nhí xin lỗi Kỷ Tuỳ Châu. Kỷ Tuỳ Châu không quan tâm cô, cầm đồng hồ đếm thời gian. Khoảng tám phút sau, Diệp Hải Thần vội chạy đến, liên tục nói xin lỗi Kỷ Tuỳ Châu.

Sau đó anh ta đỡ Hạ Tịch đi. Lúc đến cửa, Kỷ Tuỳ Châu gọi anh lại, ở trước mặt Hạ Tịch nói:

– Hải Thần, cậu phải nghĩ thật kỹ.

Người phụ nữ như vậy có đáng để anh ta hao tốn tâm tư không.

Diệp Hải Thần quay đầu lại mỉm cười với anh:

– Cám ơn anh.

Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Kỷ Tuỳ Châu dúi tàn thuốc đi vào trong tìm Doãn Ước. Cô gái nhỏ này có lẽ mệt mỏi, lại không đợi anh, thật sự đi ngủ trước.

Anh nói khách sáo một câu với cô, cô lại xem là thật sao.

Thầy Kỷ nhớ đến lớp học còn chưa mở, cởi hết đồ chui lên giường.

Doãn Ước ngủ mơ màng, mùi thuốc lá nhẹ nhàng xông đến, không khỏi ghét bỏ nhíu mày:

– Kỷ Tuỳ Châu, anh lại hút thuốc.

– Chỉ hút nửa điếu.

– Nửa điếu cũng là hút, hôi muốn chết, anh đừng chạm vào em… ái da.

Trên lưng bị người nào đó nhéo một cái, Doãn Ước vừa nhột vừa ngứa.

– Tên họ Kỷ kia anh xuống mau, đánh răng đi.

– Mùi thuốc lá không chết người được.


– Em không thích.

Nói xong cô kéo chăn trùm kín đầu, còn không quên cách cái chăn tung một cước đạp anh.

Kỷ Tuỳ Châu bật cười, ở đó suy nghĩ, cuối cùng quyết định đứng lên đi đánh răng. Trên người anh không mặc gì, lúc đi qua đầu giường đúng lúc Doãn Ước mở mắt, vì thế liền nhìn thấy nơi nào đó tinh tráng ở giữa, xẹt qua trước mắt cô.

Cơ thể hoàn mỹ, làm Doãn Ước thèm nhỏ dãi. Cứ tiếp tục thế này cô cách nữ ma đầu háo sắc không xa đâu.

Cô muốn chờ Kỷ Tuỳ Châu đi ra, nhưng không biết đối phương làm gì trong toilet, cả buổi cũng không có động tĩnh gì. Doãn Ước chờ một hồi sắp không chờ nổi nữa, sau lại nghe tiếng mở nước tắm rửa.

Tiếng nước đó rất có quy luật, vô cùng có tác dụng thôi miên, mí mắt cô không ngăn được chùn xuống, cuối cùng không chống đỡ nổi, mơ hồ ngủ thiếp.

Sáng hôm sau thức dậy mò mẫm sang bên cạnh, Kỷ Tuỳ Châu còn đang ngủ. Doãn Ước xốc chăn lên nhìn, phát hiện anh quần áo đầy đủ. Điều này làm cô có hơi hồ đồ, nghĩ không ra cơ thể tối qua nhìn thấy là sự thật hay là trong mơ.

Cô nắm chăn hồi tưởng lại cảnh đó, nghĩ một hồi mặt liền đỏ lự.

Lúc Kỷ Tuỳ Châu thức dậy, phát hiện cô gái bên cạnh mặt đỏ hệt như trứng tôm, anh chồm đến hỏi cô:

– Nghĩ gì vậy?

– Nghĩ về anh đó.

Nói xong cô ngượng ngùng, vừa định che mặt lại.

Kỷ Tuỳ Châu nhanh tay lẹ mắt, giữ chăn:

– Nghĩ về anh rất tốt mà, cớ gì lại trốn.

Doãn Ước nghẹn lời, không thể nói với anh cô là đang nhớ đến cơ thể trần trụi của anh, có ý tưởng về phương diện kia với anh.

– Không có gì, tối qua Hạ Tịch ổn chứ?

– Doãn Ước- Giọng Kỷ Tuỳ Châu làm người ta ngứa ngáy, anh đưa tay nắm cằm Doãn Ước- Đừng nói sang chuyện khác.

– Chúng ta… có thể nói về cái gì?… Tay anh, đừng sờ mó lung tung.

Phía dưới chăn, Kỷ Tuỳ Châu bắt đầu sờ loạn lên người Doãn Ước. Bởi vì nhìn không thấy, mò mẫm càng thêm không kiêng nể gì, Doãn Ước bị anh sờ đến run rẩy, nhịn không được co rúm người lại.

Kỷ Tuỳ Châu rất hài lòng với phản ứng này của cô:

– Xem ra quả thật đang nghĩ tới anh.

Anh xoay người đè lên Doãn Ước, bắt đầu cởi nút thắt áo ngủ của cô.

Buổi sáng tinh mơ…

Doãn Ước trợn tròn mắt.

– Chúng ta có phải nên ăn sáng trước không?

– Ừ, phải ăn- Kỷ Tuỳ Châu nhấm nháp vành tai vô- Vậy ăn em trước xem như món khai vị.

Doãn Ước không nói gì, ban ngày ban mặt làm điều xằng bậy gì đó, một chút tâm lý chuẩn bị cô cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui