Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi


"Ra ngoài đi."Trưởng phòng quan hệ công chúng nhặt tài liệu rơi trên mặt đất, hai chân vội vã đi từng bước nhỏ ra khỏi văn phòng.Cửa văn phòng mở ra lại đóng vào, không gian trong văn phòng lại rơi vào yên lặng.Bức tường kính chắn sáng phủ một lớp sương mỏng lên tất cả cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhưng nó vẫn không thể ngăn được bầu không khí tươi trẻ đến bên ngoài cửa sổ phả vào trong.Sở Nhân mặc áo sơ mi và quần bò đơn giản, tay cần một lon nước ngọt có ga, ngửa đầu nốc một hơn, yết hầu đưa lên lại hạ xuống.

Đọc xong lời quảng cáo, hình ảnh dừng trong vài giây, quảng cáo nước giải khát có ga cho mùa hè đầy màu sắc đã được phát chiếu xong, sau đó cắt, chuyển sang phần nội dung tiếp theo.Ánh mắt Hoắc Nghiên Hành nhìn chằm chằm màn hình quảng cáo bên ngoài, có chút trầm tư.Tối qua Tống Vận gọi điện thoại cho anh, nói qua loa không kịp giải thích mọi chuyện rõ ràng.


Sau khi đưa Tang Ngâm về nhà, Tống Vận đã gửi cho anh một đoạn sao từ camera của quán bar.

Từ lúc Tang Ngâm đi từ trong nhà vệ sinh ra vô tình phát hiện Sở Nhân và Triệu Nghệ Nghiên cấu kết làm bậy với nhau đến lúc Tang Ngâm rời đi, anh xem hết không bỏ sót một phút nào.Bấy giờ anh mới biết Tang Ngâm phải chịu bất bình, tủi thân như thế nào.Tính cách của cô luôn mạnh mẽ cứng rắn, gặp chuyện như thế này cũng chỉ biết chạy đến nghĩa trang uống rượu, sáng ra tỉnh dậy lại nổi cáu với anh.Nhớ tối hôm qua Tang Ngâm hỏi anh rằng cô là người cực kỳ kém cỏi khi suy sụp thế này không, Hoắc Nghiên Hành buồn phiền nới lỏng cà vạt.Điện thoại bên cạnh rung lên, là Nghiêm Minh gọi.Anh nhận cuộc gọi: "Thế nào rồi?""Tổng giám đốc Hoắc, cô Tang muốn uống rượu."Nghiêm Minh lời ít ý nhiều truyền đạt lại cho Hoắc Nghiên Hành.

Tang Ngâm bất mãn hét lên rồi nắm chặt điện thoại: "Nghiêm Minh, sao anh lại chơi trò mách lẻo thế kia!"Có tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia, giọng nói của Tang Ngâm sau đó trở nên rõ ràng hơn, có lẽ cô đã cướp điện thoại của Nghiêm Minh."Tôi nói tôi không muốn gặp anh rồi, anh còn sai trợ lý của anh đến trông chừng tôi." Tang Ngâm giống như một quả pháo đã được châm ngòi nhưng nổ không được: "Gia đình tôi phá sản còn dính dáng đến cả tội phạm kinh tế, sao anh vẫn bảo vệ tôi?"Nghiêm Minh không đành lòng nhìn sếp mình bị hiểu lầm, giải thích: "Cô Tang, tổng giám đốc Hoắc bảo tôi tới đưa đồ cho cô.""Cậu câm miệng!" Tang Ngâm liếc xéo anh ấy một cái, nói chắc nịch: "Đừng cho là tôi không biết cậu là người do Hoắc Nghiên Hành sai tới ngụy trang thành đưa đồ để giám sát tôi."Nghiêm Minh: "..."Thật sự oan cho tổng giám đốc Hoắc quá.Hoắc Nghiên Hành nghe giọng cô nạt nộ doạ dẫm lại cảm thấy an tâm hơn một chút: "Tang Tang.""Cái gì?" Tang Ngâm đáp lại rất nhanh, giọng điệu sắc bén: "Đừng gọi tôi thân thiết như vậy, anh mau bảo cậu ta đi mua rượu cho tôi đi.

Nếu không thì giao chìa khoá tủ rượu của anh ra đưa cho tôi, nếu vẫn không tôi sẽ đi."Nói xong, cô cũng không định chờ Hoắc Nghiên Hành đáp lại, trả điện thoại cho Nghiêm Minh, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, tức giận trừng mắt theo dõi điện thoại của Nghiêm Minh.",,," Nghiên Minh yên lặng quay lưng, áp điện thoại lên tai: "Tổng giám đốc Hoắc."Hoắc Nghiên Hành sắp xếp mọi việc: "Mua cho cô ấy ít rượu, mua xong trở về.""Vâng.""Khi đi nhớ khoá cửa kỹ.""Tôi hiểu rồi."Dặn dò hai ba câu rồi tắt máy, Hoắc Nghiên Hành đứng dậy đi đến trước cửa sổ.Càng gần giữa trưa, mặt trời càng chói mắt, kính của tòa nhà thương mại đối diện phản chiếu những chùm ánh sáng lấp lánh.Hoắc Nghiên Hành nheo mắt lại, trầm tư hồi lâu, sau đó anh tìm số điện thoại của Tang Bá Viễn, chờ vài giây để điện thoại kết nối, anh thẳng thắn đưa ra ý kiến: "Bác Tang, con có việc muốn thương lượng với bác."Hoa Thần luôn chủ trương lấy con người làm gốc, ủng hộ quan điểm phát triển lành mạnh, không áp bức bóc lột nhân viên.


Tuy nhiên sống trong thời đại mà con người phụ thuộc vào môi trường xung quanh là chủ yếu thì ai cũng không dám thả lỏng.

Mặc dù đã tới giờ tan làm, nhưng phần lớn nhân viên vẫn đang tiếp tục công việc của mình.


Tiếng lật tài liệu, lật giấy tờ và tiếng bấm chuột, đánh máy vang lên không dứt.Từ khi sang thu tới nay, bầu trời ngày càng tối sớm hơn.

Đèn điện dần được bật lên trong các văn phòng làm việc khiến cả tòa nhà sáng trưng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận