Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi


Vứt điếu thuốc trên tay, tiến lên từng bước một, anh ta còn chưa kịp làm gì thì một đám vệ sĩ vạm vỡ mặc vest đen từ đâu lao tới đứng quanh ghế dài.Tống Vân búng tay, hướng bên cạnh vẫy vẫy tay: "Xin mời?"Người đàn ông ra vẻ mạnh mẽ, gặp Tống Vận người đông thế mạnh lập tức tắt lửa, nhưng vẫn như trước giữ sĩ diện, bỏ lại một câu vô thưởng vô phạt "ai mà thích đến cái nơi tồi tàn này chứ" rồi rời đi.Anh ta đi cùng đám người Triệu Nghệ Nghiên, do đó anh ta được "mời" ra khỏi quán bar cũng chính là tát vào mặt Triệu Nghệ Nghiên, Tôn Hàm Vi và những người khác cùng nhóm bọn họ.Giận thì giận, nhưng nếu ở lì đó không đi thì người mất mặt lại chính là bọn họ.Tôn Hàm Vi nắm cánh tay của Triệu Nghệ Nghiên, lúc đi ngang qua Tống Vận chế giễu một câu: "Tống Vận, tốt nhất là anh đừng nên hoà lẫn với Tang ngâm, kẻo rước họa vào thân."Tang Ngâm khoanh tay trước ngực, liếc một cái.Khuôn mặt của cô vốn đã có cảm giác anh dũng, khi trầm mặt lại có thêm cảm giác áp bức, lạnh lùng tuyệt đối.Tôn Hàm Vi bị cô liếc một cái theo bản năng tự biết im lặng, mím chặt môi, không nói thêm câu nào nữa.Tống Vận đi được nửa đường rồi, cũng không rõ trước đó bọn họ có xích mích gì với nhau, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh ta bênh vực cô: "Chuyện của tôi không làm phiền Tôn tiểu thư quan tâm, thong thả không tiễn."Triệu Nghệ Nghiên không nói lời nào từ nãy đến giờ đưa mắt nhìn Tang Ngâm rồi mới rời đi.Tang Ngâm rũ mắt xuống, tháo vòng tay đôi với Sở Nhân ra, nhẹ nhàng ném xuống đất: "Sở Nhân, chúng ta chia tay."Sở Nhân mấp máy môi, muốn nói gì đó.

Tang Ngâm đã đưa tay chặn cậu ấy lại.Cô nhìn chằm chằm vào mắt Sở Nhân, gằn từng chữ một: "Nhưng anh nhớ cho kỹ, là tôi đá anh, quản lý cái miệng của anh cho tốt.


Về sau tôi mà nghe thấy ai nói anh tuỳ ý trêu đùa tôi thì sẽ không chỉ là một chai rượu đơn giản như ngày hôm nay đâu."Cô và người yêu cũ từ trước tới nay luôn tuân thủ theo nguyên tắc đến với nhau rồi chia tay trong sự vui vẻ, thích thì tiến tới, mà không thích thì chia tay.

Sở Nhân là người bạn trai mất nhân cách nhất mà cô từng hẹn hò.

Cậu ấy chạm đến nguyên tắc của cô, vì vậy cô không có cách nào chia tay trong vui vẻ với cậu ấy được.Trò vui kết thúc.

Phục vụ mang chổi và hót rác đến quét dọn những mảnh vụn thuỷ tinh trên mặt đất.Sàn nhà lênh láng rượu khiến bàn chân trơn trượt, một phục vụ không cẩn thận đụng phải Tang Ngâm."Thực xin cô, tôi không nhìn cẩn thận."Tang Ngâm đứng tại chỗ, yên lặng hồi lâu không trả lời.Tống Vận thấy vậy cảm thấy có gì đó không đúng.


Anh ta cẩn thận chọc vai cô: "Tang Tang?""Ừ?" Tang Ngâm giật mình hoàn hồn, hai tay khoanh trước ngực buông xuống, vẻ mặt bình thường nói: "Tôi có việc phải về trước, anh nhớ đưa Sài Khinh Nguyệt về đến nhà."Bỏ lại một câu như vậy rồi lướt qua Tống Vận rời đi.Cô đi nhanh đến nỗi Tống Vận không kịp ngăn cô lại.

Người trong quán bar rất nhiều, chỉ lát sau đã không thấy bóng dáng của cô đâu.


Đợi đến khi Tống Vận trở lại quầy bar thì chiếc túi của Tang Ngâm đã biến mất.Anh ta "xì" một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho Tang Ngâm, người kia không bắt máy cho đến khi anh ta tự động cúp máy.Anh ta lướt danh bạ, gọi điện cho người khác.Câu lạc bộ Phúc Di Viên, phòng bao “Thanh phong tiểu trúc”, trong phòng được trang trí bởi một tấm bình phong được chạm khắc tinh xảo, hai con bạch hạc trạm trổ trên tấm bình phong dưới ánh đèn ấm áp trong phòng bao càng hiện lên sống động.Một làn khói nhàn nhạt chầm chậm tỏa ra từ đằng sau chiếc bình phong, trong làn khói còn vương vấn hương trà ngào ngạt.Hoắc Nghiên Hành và Tống Thế Sâm hai người ngồi ở hai bên chiếc bàn gỗ lim, Hoắc Nghiên Hành đang chú tâm vào bộ trà cụ trước mặt, ngón tay thon dài cầm chiếc kẹp cọ rửa sạch sẽ từng ly trà một.Ngược lại với anh, Tống Thế Sâm lại có vẻ khá rảnh rỗi, hai cúc áo sơ mi được mở ra, tay cầm điếu thuốc, làn khói trắng xanh bao trùm lấy khuôn mày và đôi mắt trầm ngâm của anh ta.Ngón trỏ của anh ta khẽ chạm nhẹ vào thân điếu thuốc hai lần, tàn thuốc liền cứ thế mà rơi xuống.Hoắc Nghiên Hành đặt tách trà đến bên cạnh tay anh ta, Tống Thế Sâm bèn nhấc lên nhấp một ngụm rồi nói: “Quả đúng là trà ngon, có điều tay nghề pha trà thì chẳng ra làm sao cả.”Hoắc Nghiên Hành không hề thấy khó chịu mà nhẹ giọng đáp: “Vậy thì cậu làm đi.”“Bỏ đi.” Tống Thế Sâm ngả người ra phía sau: “Tôi lười.”Hoắc Nghiên Hành chỉ nhìn anh ta một cái.Tống Thế Sâm cười cười rồi đặt tách trà xuống: “Đúng rồi, đợt trước tôi ở nước ngoài nên không thể tham dự sinh nhật của Tang Ngâm.

Hôm nay nhân tiện đây gặp cậu, cậu mang giúp tôi món quà này đưa cho cô ấy đi.”“Ừm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận