Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi


Đứa trẻ thay đổi rất nhan chóng, dường như mỗi một ngày trôi qua lại có sự khác biệt.

Tang gia đương nhiên cũng không thiếu tiền nên chăm sóc cô bé rất chu đáo, tiểu cô nương như tự nhiên như vậy mà lớn lên ngày một lanh lợi.

Nhưng Tiểu Tang Ngâm là đứa trẻ khá cá tính lại còn nóng tính.

Cô bé nhìn thấy ai cũng không cười, khi ai đó chọc thì liền khóc lớn.

Khi ấy trong bữa tiệc đầy tháng có rất nhiều người, mọi người ai nấy đều tất bật không ngơi nghỉ, Tang Ngâm thấy vậy thì liền cảm thấy bực mình đến mức nghẹn ngào khóc.

Hoắc Nghiên Hành và Trần Dữ Châu cùng với Trần Hòa ngồi bên cạnh mẹ Tang, khuôn mặt không một chút biểu cảm khi nghe thấy âm thanh kỳ bí ấy phát ra bên tai.

Cậu bé hai tuổi Trần Dữ Châu bị tiếng khóc làm cho khó chịu đến mức phải bịt tai lại, cậu nắm lấy tay của Hoắc Nghiên Hành, ra hiệu cho anh pahir nghĩ ra cách gì đó bởi vì trogn mắt của cậu, anh trai mình chính là một người vô cùng vạn năng.


Hoắc Nghiên Hành bất lực, anh có thể làm gì đây chứ, anh cũng đâu thể đi tìm mảnh vải nào đó để bịt miệng cô lại được.

Trần Dữ Châu bĩu môi đầy bất lực, cậu lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút rồi xé ra bỏ vào miệng.

Nhưng còn chưa kịp đưa đến miệng thì giữa chừng đã bị Hoắc Nghiên Hành chặn lại.

Định thần lại một chút thì liền phát hiện cây kẹo đã chuyển đến tay của Tiểu Tang Ngâm.

Hoắc Nghiên Hành vẫn làm ra vẻ mặt ông cụ non ấy nói với Tiểu Tang Ngâm có đôi mắt đen láy như quả nho kia: “Ăn kẹo đi, đừng khóc nữa.

”Giọng điệu vừa có chút nghiêm khắc lại vừa có chút gay gắt.

Nhưng trái lại một đứa trẻ khiến mọi người mãi không thể quản nổi như Tiểu Tang Ngâm vậy mà lại nín khóc.

Cô bé nằm trên vai mẹ Tang, nước mắt nước mũi còn giàn giụa trên mặt nhìn chằm chằm vào Hoắc Nghiên Hành.

Cô bé sụt sùi một hồi rồi đưa tay ra vẫy vẫy nũng nịu đòi anh bế.

Hoắc Nghiên Hành muốn từ chối nhưng Trần Hòa đã ôm Tiểu Tang Ngâm đặt vào lòng anh.

Công chúa nhỏ vừa rồi còn đang khóc khản tiếng thì khi ở trong lòng anh đã biến thành một khuôn mặt khác, nhìn anh toe toét cười.

Lúc đó răng cô còn chưa mọc, chỉ lộ ra một hàng nướu hồng phấn.

Tiểu Tang Ngâm đứng trên chân anh vừa không ngừng nhảy nhót, hai tay còn phối hợp nhịp nhàng theo động tác, cô còn cầm lấy cây keo mút anh giơ lên trước trán anh rồi đập một cái.

Sau đó, cô dường như đã phát hiện ra điều gì đó thú vị nên đã liên tục cầm cây kẹo mút trong tay dập liên hồi vào trán Hoắc Ngạn Hưng hệt như một tiểu hòa thượng đang gõ mõ vậy.


Đau thì cũng không đến mức như vậy, chỉ có điều bị làm phiền nên có chút khó chịu, anh không thể nào nhẫn nhịn chịu đựng được.

Vốn dĩ cho rằng điều tồi tệ nhất một đứa trẻ có thể làm không có gì khác ngoài chuyện như vậy, nhưng khi Hoắc Nghiên Hành nhìn thấy nước mắt và nước mũi lã chã trên mặt cô, anh vừa cảm thấy vô cùng chán ghét, vừa lén rút giấy ra định lau cho cô.

Thì đột nhiên Tang Ngâm tè dầm lên khắp người anh.

Sau khi được Trần Hòa nhắc nhở, khuôn mặt của Hoắc Nghiên Hành lúc đó vừa đỏ lại vừa đen.

Anh lúc ấy chỉ muốn ngay lập tức ném cô xuống nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được, các đường nét trên khuôn mặt của anh dường như trở nên méo xệch.

Cũng bởi vì vậy mà Tang Ngâm luôn cho rằng mối lương duyên giữa cô và Hoắc Nghiên Hành chính là do hành động vô tình vô lo vô nghĩ của cô mà đã định như vậy.

Sau này sau khi biết bao chuyện lớn đã xảy ra hệt như từng lớp tuyết được bồi đắp nên thành một quả cầu tuyết ngày một dày, mỗi khi cô gặp Hoắc Nghiên Hành hai người không lời qua tiếng lại thì sẽ châm chọc đối phương, rất hiếm khi chịu chung sống hòa bình với nhau.

Sau khi thoát khỏi dòng ký ức, Tang Ngâm bắt gặp ánh mắt của Hoắc Nghiên Hành cách đó vài mét.

Không gian tối đen như mực, tĩnh lặng hệt như vực sâu, một vệt sáng kéo dài làm cắt ngang giữa hai ánh mắt đang giao nhau, khiến cho đôi mắt của anh càng tăng thêm phần sâu thẳm, khó mà có thể nhìn thấu.


Cô thấy Hoắc Nghiên Hành hơi nhướn mày, tựa hồ như đang không hiểu tại sao cô lại đứng yên như trời trồng ở đó.

Cô nhanh chóng định thần lại rồi chầm chậm bước tới.

Bây giờ đã là mùa thu, gió ngoài trời thổi mát rượi, nhưng vừa rồi Tang Ngâm đã vội vàng chạy đi chạy lên, người đổ chút mồ hôi nên cô cảm thấy hơi nóng.

Vừa lên xe cô đã yêu cầu tài xế bật điều hòa và giảm nhiệt độ xuống thấp.

“Không cần đâu.

”Tay tài xế vừa chạm vào nút điều khiển thì liền bị Hoắc Nghiên Hành cắt ngang: “Kéo cửa sổ xe lên.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận