Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi


Nước canh giải rượu có màu nâu được đựng trong bát sứ màu trắng khẽ lay động, lê tuyết và táo nổi lên trên mặt nước, mùi hương nhàn nhạt ngọt ngào bay vào xoang mũi.Cô bưng khay lên lầu, dứt khoát trở về lại căn phòng của mình, nhẹ nhàng ngồi trên ô cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng ngoài khung cửa, chậm rãi uống canh.Cái bụng trống rỗng đã được lấp đầy một chút, không còn ầm ĩ nữa, sau khi ăn hết miếng ttáo cuối cùng, Tang Ngâm chép miệng chậc lưỡi, xỏ vào đôi dép lê, cầm lấy cái chén cùng cái khay trống rỗng đi sang phòng bên cạnh.Vừa dựa vào định gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong, cô bất chợt mất đi trọng tâm và ngã vào bên trong.Cô kêu lên một tiếng, cái khay trên tay cũng rung lên.Một giây sau, khuỷu tay được ai đó đỡ một cách vững vàng, cái trán cô tê rần, có vẻ đã đụng phải thứ gì đó rắn chắc.Cô cau mày và ngẩng đầu lên.Chóp mũi lướt qua cằm của Hoắc Nghiên Hành, đụng phải đôi mắt đen láy của anh.Các bậc trưởng bối ở tầng hai, còn tầng ba là nơi tụ họp của các tiểu bối.Bây giờ trong nhà không có khách, phòng của Trần Tự Chu đã bị bỏ trống một khoảng thời gian rất dài, Tang Ngâm và Hoắc Nghiên Hành ở tầng ba.Bầu không khí xung quanh yên ắng.


Ánh sáng của đèn ngủ lấp đầy hành lang, vách tường nhuộm màu cam ấm áp.

Một cơn gió thoáng bay qua, cây tú cầu gỗ ngoài sân khẽ xào xạc.Hai bóng người một cao một thấp lồng vào nhau, chỉ cách nhau một khoảng vô cùng nhỏ.Hoắc Nghiên Hành mặc áo ngủ màu tối, cổ áo hình chữ V để lộ ra xương quai xanh, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Anh vừa bị Tang Ngâm đụng trúng đầu.Anh cúi đầu nhìn con người bất thình lình xâm nhập lãnh thổ của mình, không biết nên nói gì.Người đàn ông vừa tắm xong, hơi nóng còn phảng phất quanh người.


Tang Ngâm ôm lấy trán, lùi về sau hai bước: "Anh định làm gì?""?" Tuy Hoắc Nghiên Hành đã quen với sự chống đối ngang ngược của cô, nhưng nghe rồi vẫn không nhịn được cảm giác buồn cười: "Cô vào phòng tôi hỏi tôi làm gì?""....." Tang Ngâm dừng lại một chút, chớp mắt hai cái, liếm môi, đưa cho anh một cái mâm: "Tôi tới đưa anh cái này."Hoắc Nghiên Hành nhìn cái bát trống không đặt trên mâm, nhướng mày: "Đây là cái gì?""Canh giải rượu." Tang Ngâm giải thích rõ ràng."Nên là..." Hoắc Nghiên Hành hất cằm chỉ cái bát: "Canh đâu?"Tang Ngâm hợp tình hợp lý nói: "Trong bụng tôi."".....""Tại tôi đói." Tang Ngâm thấy anh không nhận, trực tiếp nhét cái mâm vào trong tay anh: "Tối nay tôi đón anh, xong lại đưa cho anh cái nạng nên đói bụng, mới uống của anh có bát canh giải rượu thì làm sao?"Cởi bộ vest xong nghiêm túc chỉn chu ra, mái tóc ướt sũng rối bời, đôi mắt trên sống mũi nhắm lại.

Có hơi men trong người, Hoắc Nghiên Hành tản ra hơi thở rất nặng nề: "Tôi nói cái gì rồi?""Anh chưa nói gì cả." Tang Ngâm vô thức tiến lên một bước, nghiêng nửa thân trên về phía trước, vờ chọc vào mặt anh: "Nhưng anh viết hết lên trên mặt rồi."Hoắc Nghiên Hành không trả lời cô.


Lúc đi ngang qua cô, anh dùng một tay đẩy trán cô ra bên ngoài.Tang Ngâm bị anh đẩy lùi về phía sau hai bước, kêu "a a" hất tay anh ra.Hoắc Nghiên Hành cầm mâm đi về phía cầu thang, thấy phía sau không có động tĩnh bèn quay đầu gọi: "Ra đây.""Ra đấy làm gì?" Tang Ngâm vẫn còn nhớ những chuyện xấu xa anh làm trước đó, cẩn thận lùi về sau hai bước."Cô đói bụng mà đúng không?" Hoắc Nghiên Hành hỏi cô: "Mì sợi, ăn không?""Mì? Mì gì?" Tang Ngâm vừa nghe thấy đồ ăn, vui vẻ theo sau anh: "Tôi muốn ăn mì trộn dầu hành, mì trộn dầu cũng được, nếu không thì ăn cơm trộn? Tôi cũng không muốn ăn mì lắm."Hoắc Nghiên hành đi phía trước, gạt đi: "Tiện tay nấu cho cô thôi, đừng kén chọn.""...."Tang Ngâm dừng lại, tức giận tặng cho bóng lưng anh mấy đường quyền.Chưa kịp rút tay về, Hoắc Nghiên Hành đột nhiên đứng lại khiến Tang Ngâm luống cuống, suýt nữa đứng không vững mà ngã xuống cầu thang.Cô chống vào tường đứng vững lại, ra vẻ như không có việc gì, còn hỏi anh: "Anh dừng lại làm gì?'"Thích dừng thì dừng thôi."Nói xong lại nhấc chân đi tiếp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận