Đừng Nảy Sinh Ý Đồ Với Tôi


Ngay sau đó, tiếng hét giận dữ của ông lão hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô: "Thằng nhóc khốn nạn đó! Nó có miệng mà không biết nói.


Kệ nó đi, cháu cứ về nhà ăn cơm, khỏi cần nhà sắc mặt nó làm gì"Tang Ngâm chống khuỷu tay lên đầu gối, đặt lòng bàn tay lên trán, khóe miệng nở một nụ cười đắc thắng: “Dạ thưa ông nội, ngày mai cháu còn có một buổi tuyển chọn nữa, ngày kia cháu sẽ sang nhà ăn cơm với ông, cháu có mua nhiều đặc sản của Tây Bắc cho ông với chú, dì lắm ạ.Ông lão Hoắc đã lớn tuổi, đọc không rõ chữ nên chỉ có thể trò chuyện bằng giọng nói, ông liên tiếp trả lời "được" mấy lần.Vừa thuận lợi vu cáo anh một trận nên tâm trạng của Tang Ngâm tốt hơn hẳn, cô ngâm nga bài hát và tiếp tục xem video thử vai của ngày hôm nay.Về phần Hoắc Nghiên Hành, ai muốn đón thì tới mà đón.Cô không tin cô không đón anh, anh còn có thể ngủ ngoài đường sao?Vừa bắt đầu làm việc, Tang Ngâm đã quên mất thời gian trôi qua, xem được một nửa video thử vai thì điện thoại của cô lại reo lên.Một cuộc gọi tới từ Nghiêm Minh.Với chiếc nắp bút đang ngậm trên miệng, câu “alo” của Tang Ngâm trở nên mập mờ không rõ ràng.Giọng điệu của Nghiêm Minh có phần lo lắng: "Cô Tang, cô có đi đón tổng giám đốc Hoắc không vậy?”"Không, tại sao tôi phải đón anh ta?"Nghiên Minh dừng một chút: "Vậy tôi đi đón tổng giám đốc Hoắc đây, muộn như vậy còn làm phiền cô.”“Khoan, anh đợi một chút.” Tang Ngâm gọi với lại anh ấy: “Anh ta vẫn chưa về à?”"Chắc là vậy.

bữa tiệc tối nay có mấy vị lãnh đạo chuẩn bị lên máy bay, tôi và chú Lý đều bị tổng giám đốc Hoắc gọi đi tiễn bọn họ.

Tổng giám đốc Hoắc bảo sẽ gọi cô đến đón, thành ra tôi cũng không quan tâm tới nữa." Nghiêm Minh kể lại từ đầu tới cuối: "Vừa rồi tôi có gọi cho tổng giám đốc Hoắc mà không liên lạc được.


Sau đó, lễ tân của Lai Cảnh gọi cho tôi và nói rằng hình như cô ấy có nhìn thấy tổng giám đốc Hoắc, nhưng cô ấy không chắc chắn lắm."Tang Ngâm chỉ ra những gì cô ấy không hiểu: "Không chắc?"Nghiên Minh trầm mặc: "Tôi cũng không biết có chuyện gì, bây giờ tôi đi đón tổng giám đốc Hoắc đây, nhưng mà nhà tôi ở xa, tổng giám đốc Hoắc phải chờ khá lâu đấy.""Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi.

Tôi…" Tang Ngâm thở dài một hơi, từ trên sô pha đứng dậy, vừa đi tới cửa vừa nói với Nghiêm Minh: "Chỗ tôi gần đó hơn."Cô xỏ đại chân vào đôi giày Cavans, lấy chìa khóa xe rồi mở cửa đi xuống nhà.Thủ đô luôn được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ, dù là nửa đêm vẫn sáng trưng ánh đèn, dăm ba nhóm người vừa mới chơi vui vẻ trong hộp đêm đang khoác vai nhau đi ra, âm thanh vui đùa không rõ ràng truyền vào trong xe qua khung cửa sổ được hạ xuống một nửa.Đường xá thông thoáng, cô không gặp đèn đỏ, lái xe một mạch đến khách sạn Lai Cảnh.


Vòng qua đài phun nước trước cổng, khi ánh đèn pha lướt qua, Tang Ngâm nhìn thấy một người ngồi trên ghế đá trước cổng khách sạn.Tư thế ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, đầu hơi cúi, không biết đang suy nghĩ cái gì.Ánh đèn vàng rực rỡ trong đại sảnh khách sạn từ phía sau chiếu tới bao trùm lấy anh, khiến anh có phần cô đơn vô cớ.Rốt cuộc Tang Ngâm cũng hiểu tại sao lễ tân khách sạn không thể xác nhận danh tính của Hoắc Nghiên Hành.Người ngồi trên tảng đá hoàn toàn rơi vào trạng thái cô đơn tịch mịch, điều này hoàn toàn không giống với tính cách thường ngày của anh.Cô đạp ga, chiếc xe vừa khéo dừng lại bên cạnh anh.Hoắc Nghiên Hành vẫn thờ ơ như cũ.Tang Ngâm đẩy cửa xe xuống, đi tới trước mặt hắn, vươn ngón trỏ thăm dò chọc vào vai hắn: “Anh bạn, anh có ổn không đó?"Men rượu khiến cho phản ứng của Hoắc Nghiên Hành chậm hơn một chút, anh từ từ mở mí mắt ra, đôi mắt sau tròng kính đã mất đi sự khôn khéo thường ngày.Anh ngẩng đầu lên và nhìn về phía Tang Ngâm.Anh không nói gì, cũng chẳng cử động, chỉ lặng lẽ nhìn cô.Tang Ngâm không hiểu, chớp mắt một cái: "Gì vậy?"Hoắc Nghiên Hành vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn cô.Tang Ngâm chợt cảm thấy áy náy, sờ sờ mũi mình: "Tôi không nói nhất định sẽ đón anh, hơn nữa tôi cũng không phải tài xế của anh, cho nên không có nghĩa vụ phải tới đón anh…”Anh ngắt lời: "Cô đến trễ một tiếng."“Cô tới trễ một tiếng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận