Đúng Mực


Lâm Thanh Hòa cảm thấy cực kỳ ấm ức, cô không phải không muốn thể hiện, mà là thật sự rất sợ.

Không thể trông mong gì vào giáo viên chủ nhiệm, Lâm Thanh Hòa đành đặt hy vọng vào hiệu trưởng.

Cô không chỉ suốt cả học kỳ không qua nổi môn toán, lần kiểm tra tháng này thậm chí còn kéo tụt điểm trung bình của cả lớp thực nghiệm xuống.

Một người như cô sao có thể đón tiếp lãnh đạo chứ? Dù có đón tiếp cũng không thể đứng đầu tiên, đây là lãnh đạo lớn mà! Chắc chắn sẽ quan tâm đến vấn đề học tập! Hiệu trưởng kỷ luật nghiêm minh, chắc chắn sẽ e ngại về thành tích học tập của cô!

Không ngờ hiệu trưởng lại sờ cằm, gật đầu: “Cũng được, để em ấy đi.”

Ông đưa chiếc băng tay màu đỏ cho Lâm Thanh Hòa: “Thể hiện cho tốt nhé.”

Lâm Thanh Hòa im lặng một lúc, nuốt khan, không muốn đưa tay ra nhận.

Giáo viên chủ nhiệm vỗ vào lưng cô, thúc giục: “Em còn chờ gì nữa?”

Dưới sự uy hiếp của giáo viên chủ nhiệm, Lâm Thanh Hòa đành phải nhận lấy băng tay đỏ, trái tim như thể đã chết, từ từ đeo vào.

"..."

Diêm Vương đã gọi cô chết lúc nửa đêm, ai dám giữ cô đến rạng sáng chứ.

***


Sau khi hoàn thành bài tập buổi trưa, tất cả các lớp đều quay trở lại lớp học, chỉ có lớp thực nghiệm đi về phía cổng trường.

Gió lạnh buốt rít qua, những bông tuyết từng mảng từng mảng rơi từ trên trời xuống.

Lâm Thanh Hòa hít mũi, cảm thấy thời tiết này thật đúng lúc.

Gió lạnh như rắn hàn chui vào trong đồng phục của mọi người.

Lâm Thanh Hòa dựng hết cả lông tơ, lạnh đến mức răng cũng đập vào nhau.

Cô nghe thấy trên lầu có tiếng người, không kìm được ngước lên nhìn, quả nhiên thấy trong hành lang tụ tập rất nhiều học sinh.

Bọn họ khoác áo phao dày cộp, tay cầm túi sưởi, có vẻ như họ cũng rất quan tâm đến Trần Tích Mặc.

"..."

Chẳng mấy chốc, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng.

Vai và lông mi của họ cũng kết một lớp tuyết sương.

Giám thị nghiêm lệnh, tất cả mọi người không được tùy tiện cử động, thậm chí gãi ngứa cũng phải báo cáo.


Lâm Thanh Hòa cảm giác như mình trở lại thời kỳ huấn luyện quân sự, chỉ có điều lần này đứng trong mùa đông lạnh giá chứ không phải lúc nắng gắt.

Đứng thêm một lúc nữa, cuối cùng Lâm Thanh Hòa không chịu nổi, lạnh đến mức hắt xì một cái.

m thanh không lớn nhưng vẫn khiến giám thị chú ý.

Giám thị nhanh chóng đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Sao không báo cáo?"

Lâm Thanh Hòa sợ bị thầy mắng, cúi đầu nhỏ giọng trả lời: "...!Báo cáo."

"Lần sau nói sớm." Giọng giám thị cực kỳ nghiêm khắc: "Có thể nhịn thì nhịn!"

Lâm Thanh Hòa có chút ấm ức.

Hắt xì là phản xạ sinh lý, cô không phải là lính đặc nhiệm, chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, sao có thể nhịn được.

Hơn nữa thời tiết âm 15 độ C, còn không cho mặc áo khoác xuống, ai mà chịu nổi?

Lâm Thanh Hòa thầm oán trách trong lòng nhưng vẫn cố gắng hết sức nín thở.

Gió lạnh thê lương, mỗi giây đều rất khó chịu, mọi người dần dần không thể kiên trì được nữa.

Cuối cùng Lâm Thanh Hòa không chịu nổi nữa, giơ cao tay, háo hức.

Giám thị nhíu mày, muốn giả vờ không nhìn thấy.

Lâm Thanh Hòa nhảy lên hai lần, giơ tay cao hơn, giám thị mới buộc phải bước tới, không kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì? Nói."

"Em hơi lạnh, thầy ạ, em chỉ mặc một cái áo len và một cái đồng phục, như vậy em sẽ bị cảm mất." Lâm Thanh Hòa chân thành kéo khóa áo đồng phục ra, vừa nói vừa chỉ: "Thầy xem, áo len của em cũng rất mỏng, gió có thể lùa vào...!Chúng em có thể mặc áo phao rồi xuống không?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận