"Kiệt! Ba hoàn toàn yên tâm khi giao phó hạnh phúc của Ngọc Y cho con, ba chỉ mong muốn ở con một điều rằng...con sẽ luôn đồng hành cùng con gái của ba dù sau này có bao điều khó khăn.
Đừng làm con bé phải khóc vì chính ba còn không nở làm như thế, nếu con có bất cứ bất mãn nào đối với con bé, hãy đến đây và chia sẻ với ba, đừng làm con gái của ba phải buồn, con nhé!"
Lâm Gia Kiệt chăm chú lắng nghe những lời ông nói, anh chắc chắn rằng dù không có ba Diệp căn dặn, thì những điều đó sẽ không bao giờ xảy đến với Ngọc Y của anh.
"Được, thưa ba, xin ba hãy tin tưởng ở con!"
Diệp Văn gật đầu mãn nguyện, ông hôn lên trán cô rồi ngoảnh mặt rời đi.
Diệp Ngọc Y vẫn đưa mắt nhìn theo cho đến khi ông bước xuống đứng hoàn toàn an phận bên cạnh mẹ cô, cả hai người họ đều hạnh phúc nhoẻn miệng cười nhìn về phía cô như cổ vũ.
Trên này, Lâm Gia Kiệt cưng chiều cố tình đứng sát vào người cô hỏi han.
"Có mệt không?"
Xem ra Tiểu Lâm nhỏ trong bụng cũng rất hiểu chuyện, biết hôm nay là ngày vui của ba mẹ nên cũng không quấy rầy nhiều, nếu không thì lúc này cô đang ôm ngực mà nôn oẹ cũng nên.
Diệp Ngọc Y khẽ mỉm cười lắc đầu.
Cùng lúc này Giang Từ Uyển với vai trò là cô dâu phụ đồng hành với Nam Cung Bạch, chú rể phụ trong lời đồn mang nhẫn cưới lên.
Cha Sứ đứng đối diện chứng kiến, cha dịu dàng từ tốn cất tiếng nói:
"Lâm Gia Kiệt, con có một lòng một dạ nguyện một đời ở bên cạnh Diệp Ngọc Y dù có đau ốm hay bệnh tật, dù có nghèo khó hay bần hèn hay không?"
Anh dùng đôi mắt ôn nhu nhất nhìn cô: "Con đồng ý!"
Nghe được lời này, cha Sứ hài lòng nhìn về phía cô cũng với câu hỏi ấy.
Chỉ là trước khi cha kịp mở lời, Diệp Ngọc Y đã vội vàng trả lời khiến cả căn phòng đang trong không khí tập trung cao độ cũng phải nán lại để bật cười.
"Con vô cùng đồng ý!!"
"Được, kể từ bây giờ hai con đã chính thức trở thành vợ chồng của nhau!"
Giai điệu ngọt ngào của bài hát quen thuộc vang lên, Lâm Gia Kiệt nâng nhẹ bàn tay của cô, chạm rãi hôn lên nó rồi đeo chiếc nhẫn cưới vào.
Đến lượt của Diệp Ngọc Y cô cũng làm những hành động mà anh đã làm cho cô không khác một li.
"Hôn đi!!! Hôn đi!!!"
Bị cuốn theo lời hò hét bên dưới, anh kéo cô vào nụ hôn sâu.
Đến khi dứt ra cũng là lúc cô cần bình trợ thở nhất.
Lâm Gia Kiệt cúi đầu kê trán lên mái tóc cô thỏ thẻ: "Anh yêu em!"
Ngược lại với khung cảnh ngọt như mía lùi trên sân khấu, Nguyễn Trần Minh và Bevis đứng bên dưới lại xúc động đến nổi rơi nước mắt.
Hình ảnh hai người đàn ông phó mặc sự đời ôm lấy nhau vừa khóc lại vừa cười, tạo nên một tình cảnh vô cùng hài hước.
Giang Từ Uyển đứng phía sau đợi mãi nhưng hai nhân vật chính kia vẫn cứ dính chặt bên nhau không chịu rời nên mới vội vội vàng vàng bước lên khéo léo nhắc nhở.
"Ngọc Y, đến lúc ném hoa cưới rồi!"
Nhắc đến ném hoa cưới, trong lòng Diệp Ngọc Y lại man mác buồn, bó hoa này cô muốn người nhận nó là Mộc Cẩm Dương nhưng lại tiếc thật, cô ấy không có mặt ở đây.
Lâm Gia Kiệt an ủi cô bằng cái chớp mắt nhẹ, anh nắm lấy tay cô từ từ xoay người lại.
Ở bên dưới những ai còn trong giai đoạn có thể nhận hoa cưới đều đã tập trung đông đủ cả rồi, tất nhiên không thể nào thiếu Lâm Vy Lam của chúng ta được.
Nguyễn Trần Minh và Bevis cũng lẽo đẽo chen vô đứng ở trung tâm nhưng liền bị đẩy ra ngoài.
3...2..1!!!
"Tôi ném đấy nhé!"
Bó hoa giờ đây bị ném lên lơ lửng trên không trung, chẳng biết nó sẽ rơi vào tay ai đây, người may mắn nhất hôm nay.
Một tiếng "ồ" vang lên rõ lớn của mọi người, bó hoa cưới đã rơi trúng vào cô gái đứng ngoài cùng.
Nhưng người chụp được nó không phải là cô ấy mà là một anh chàng khác, anh ta đứng che chắn để bó hoa không phải rơi trúng vào đầu cô gái của mình.
Đám đông rất nhanh đã dạt ra hai bên thảm đỏ nhường đường lại cho cặp đôi may mắn này.
Diệp Ngọc Y đột nhiên bất ngờ mở tròn xoe mắt nhìn sang Lâm Gia Kiệt.
Anh chỉ yêu chiều nhìn cô mỉm cười như thể chính anh đã biết trước mọi chuyện vậy.
Cặp đôi kia chập chờn ngại ngùng từng bước đi lên.
"Dương Dương à, mình nhớ cậu chết mất!!"
Diệp Ngọc Y buông bàn tay đang nắm lấy anh chạy đến ôm cô gái kia vào lòng.
Đúng vậy! Người đã đón được bó hoa cưới chính là Mộc Cẩm Dương và...Đỗ Nam.
Đỗ Nam đứng im lặng bên cạnh, anh ta đưa đôi mắt chúc phúc nhìn về Lâm Gia Kiệt.
Đó không phải kiểu ánh mắt tiếc nuối khi thấy người mình yêu đi lấy "vợ" đâu, mà đó chính là một mớ cảm xúc hỗn loạn được kiếm nén lại gói ghém thành những lời nói không thể bộc bạch.
Có thể Đỗ Nam có chút ghen tị với Lâm Gia Kiệt, hay cũng có thể nói anh ta đang cố gồng mình lên để tỏ ra bản thân vô cùng ổn ngay lúc này.
Những biểu hiện đó thể hiện rõ ràng như thế cũng khó tránh Mộc Cẩm Dương không bắt gặp.
Nụ cười trên môi cô đang tươi rói như thế đột nhiên sượng lại, nhưng cô cũng cố gắng không để Diệp Ngọc Y nhìn thấy, cô tiếp tục cái ôm nũng nịu với Diệp Ngọc Y.
"Y Y bé bỏng của mình à, cậu phải thật hạnh phúc đấy, tên họ Lâm đó nếu có ức hiếp gì cậu thì hãy báo cho mình biết ngay đấy, mình sẽ dùng kinh nghiệm bao nhiêu năm học võ của mình để dạy dỗ cậu ta giúp cậu, Y Y à...trăm năm hạnh phúc!".
Sau màn hội ngộ tràn đầy sự bất ngờ và mãn nguyện.
Đôi trẻ của hôm nay lại tiếp tục với chuyên mục cắt bánh cưới.
Trên môi ai cũng nở rộ ra nụ cười vui vẻ và một tinh thần sẵn sàng cho cuộc chơi hôm nay.
Lâm Gia Kiệt Và Diệp Ngọc Y nắm lấy tay nhau đứng lùi lại, cùng đưa mắt nhìn về màn ảnh lớn phía trước mặt, nó như một cuốn băng thời gian tua về quá khứ, hình ảnh gương mặt tươi tắn và nụ cười trong sáng của cô nữ sinh năm nào được tái hiện rõ rệt trước mắt.
Trong lòng Diệp Ngọc Y không thể tránh khỏi sự nghẹn ngào.
Biết bao lần cô nhớ về quá khứ với một tâm trạng không tốt đẹp mấy, nhưng hôm nay...những hình ảnh này trong mắt cô lại trở thành một kỉ niệm rất đáng để có, và rất đáng để nhìn lại.
Nếu hỏi, ai thương tôi nhất thì tôi sẽ trả lời là ba mẹ tôi, còn hỏi ai yêu tôi nhất thì tôi sẽ trả lời là Lâm Gia Kiệt, nhưng....nếu hỏi ai hiểu tôi nhất thì câu trả lời có lẽ sẽ không ai khác ngoài Mộc Cẩm Dương được cả.
Cô bạn thân lúc nào cũng kề vai sát cánh bên cạnh tôi, người đầu tiên lắng nghe được những tâm sự của tôi, người cùng tôi uống đến say khướt, người cùng tôi khóc cùng tôi cười mỗi khi có chuyện không vui.
Đến chuyện tình cảm cũng làm tôi đau khổ nhưng đều có Mộc Cẩm Dương bên cạnh, cô ấy chứng kiến tất cả, cô ấy thấy được tình yêu của chúng tôi đã phải trải qua những gì.
Để đi đến được ngày hôm nay, tôi đã phải gục trên vai cô ấy khóc không biết bao nhiêu lần.
Dù là trong lòng đã trót ghi bóng một người nhưng cô ấy vẫn không dám thổ lộ ra bên ngoài, có lẽ cô ấy luôn nghĩ miễn là tôi hạnh phúc thì cô ấy cũng hạnh phúc.
Còn chồng tôi, Lâm Gia Kiệt! Cậu ấy là mối tình đầu, là người mà trái tim tôi không thể nào không xao xuyến mỗi lần nhắc đến.
Tôi hiện giờ có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất, tôi được ở bên cạnh người mình yêu và người ấy cũng vô cùng yêu tôi.
Chúng tôi hiện tại đã có với nhau một tiểu bảo bảo đáng yêu vẫn còn đang từng ngày lớn lên bên trong tình yêu thương ấm áp này.
Đứa trẻ này là sự kết tinh của một tình yêu vô cùng mãn nguyện, khi nó chào đời, tôi sẽ tự mình kể lại cho nó nghe hành trình đầy gian truân để ba mẹ nó có thể đến được với nhau, để sau này nó có thể yêu thương ba mẹ nó hơn và đồng thời trân trọng luôn người con gái yêu nó.
[HOÀN] -Thứ 6, ngày 4 tháng 3 năm 2022.
Phiên Ngoại 1: Cuộc Sống Viên Mãn Của Gia Kiệt : Ngọc Y
"Aaa em đau quá! Ông xã...em đau quá!"
Tiếng kêu gào giữa đêm của Diệp Ngọc Y làm Lâm Gia Kiệt mắt nhắm mắt mở bò dậy.
Anh cuống cuồng hết cả lên vì biết cô sắp sinh rồi, cô quơ tay quơ chân nắm lấy tóc anh, Lâm Gia Kiệt cắn răng nuốt cơn đau đớn vào trong để bảo tài xế chuẩn bị xe đưa cô đến viện.
Ba mẹ Diệp cũng tỉnh giấc để chuẩn bị hành lý đi theo sau.
Vừa đến, cô được đặt lên băng ca đẩy vào căn phòng phụ sản, bác sĩ đến khám bảo là đã nở được kha khá rồi, nhưng cũng chưa thể sinh ngay được.
Thấy lúc nào cô cũng nhăn nhó mặt mày kêu đau, trái tim của Lâm Gia Kiệt như bị ai bóp nát từng hồi, anh hối hận vô cùng, anh ước mình có thể chịu hết những cơn đau đấy thay cô.
Mắt anh đỏ hoe, đôi tay run run vén mái tóc cô lên, rồi anh nhẹ nhàng hôn lên vần trán đã thấm đẫm mồ hôi hột.
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi!"
Giọng nói anh khe khẽ vang vọng bên tai cô, nhờ có lời nói này, cô cảm thấy bản thân mình dường như được tăng thêm nhiều phần sức mạnh.
Hai bàn tay kia đã đan vào nhau nắm chặt từ khi nào.
Rất nhanh đã có rất nhiều y tá và bác sĩ đi vào, họ chỉnh lại tư thế cho cô rồi bảo anh xoay mặt đi để cô còn thay quần áo để nằm lên bàn sinh.
Lâm Gia Kiệt chần chừ không muốn quay đi, anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt mình một giây phút nào cả, nhưng khi nhìn lại vẻ đau đớn đến nằm còn khó khăn của cô, anh lại cần phải khẩn trương, chỉ có như vậy cô mới mau hết đau được.
Toàn bộ quá trình sinh nở đầy gian nan của Diệp Ngọc Y, Lâm Gia Kiệt đều tận mắt chứng kiến.
Kết quả của trận lâm bồn đó là cặp song sinh 1 trai 1 gái, trên dưới trong dòng họ Lâm khi nghe tin đều mừng rỡ không thôi.
Sau khi cho 2 đứa trẻ được da kề da với mẹ xong thì liền được y tá đưa ra ngoài phòng, Lâm Gia Kiệt từ đầu chí cuối chỉ lo lắng cho mỗi mình Ngọc Y, dù cho bác sĩ có kêu anh lại nhìn mặt 2 đứa con thì anh vẫn cặm cụi đứng đó lau mồ hôi cho cô, vừa lau vừa dùng những lời lẽ ngọt ngào nhất nói cho cô nghe.
5 năm sau...
"Y Tịch, con đừng đưa tay vào kẻo bị thương đấy, cứ để mẹ với vú làm là được rồi!"
"Vâng ạ!"
Diệp Ngọc Y yêu chiều nhìn cô con gái nhỏ, Y Tịch lại là đứa trẻ rất hiểu chuyện, trên môi cô bé vươn lên nụ cười xinh xắn cùng hai gò má phúng phính đỏ hồng chạy nhanh ra phòng khách.
"Baba, con muốn ăn bánh hamburger!"
"Em lại đòi ăn rồi, ăn nhiều sẽ béo lắm, lại còn xấu nữa".
Gia Quân ngồi bệch dưới chân ghế lắp ráp chiếc mô hình Tháp Eiffel liền ngẩn đầu giọng trong trẻo, dịu dàng nói với Y Tịch.
Thật ra dáng một anh trai biết yêu thương em gái rồi.
"Vậy sao? Vậy con không ăn nữa đâu! Nếu con xấu, Nam Viễn sẽ không thèm chơi với con nữa".
Y Tịch ngồi trong lòng Lâm Gia Kiệt, miệng nói luyên thuyên như chú chim sẻ.
Anh cúi xuống hôn lên má con gái rồi nhẹ nhàng giải thích:
"Con gái của ba sao lại xấu được chứ, con bây giờ vẫn còn nhỏ lắm, nên tập trung ăn uống nhiều vào, có vậy mới mau lớn.
Nghe ba nói này, con gái mũm mĩm một chút mới dễ thương, biết không?"
Cậu bé Nam Viễn mà Y Tịch vừa nhắc đến chính là con trai của Nam Cung Bạch, anh ta đã từ bỏ giới xã hội đen đầy nguy hiểm để xây dựng một gia đình của riêng mình, đứa con đầu lòng của anh ta ra đời sau Y Tịch và Gia Quân 1 năm.
Từ khi gặp Y Tịch lần đầu, Nam Cung Bạch đã nhất quyết muốn kết sui gia với Lâm Gia Kiệt, vì vậy cũng tạo ra nhiều kha khá cơ hội cho 2 đứa trẻ gặp mặt chơi cùng nhau.
Tối nay là giao thừa đón năm mới, nên Lâm Gia Kiệt với Diệp Ngọc Y có tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Muốn đoàn tụ bạn bè một hôm, cũng đã hơn mấy năm trời cô chưa gặp lại Cẩm Dương.
Gần 19 giờ tối, trong khi Ngọc Y và bà vú còn đang bận rộn trong bếp.
Bên ngoài phòng khách đột nhiên rộn rã tiếng cười nói, Diệp Ngọc Y phỏng đoán thôi cũng biết họ đã đến rồi.
Nam Cung Bạch thì dắt tay vợ và bồng đứa con trai quý tử đi vào.
Còn Nguyễn Trần Minh thì cũng rất ra dáng một ông bố chững chạc, anh ta dắt theo cô con gái nhỏ năm nay gần 3 tuổi chập chững như cún con đi theo sau gia đình nhà Nam Cung.
Vừa vào đến nhà, Nam Viễn đã tuột xuống chạy đến chơi cùng với 2 anh em Gia Quân.
Tụi nhỏ cứ nói nói cười cười khúc kha khúc khích, làm tụi người lớn bên này cũng vui vẻ lây theo.
Có mỗi Vũ Ái, con của Trần Minh là hơi nhút nhát một chút, cô bé chỉ nắp trong lòng ba không dám rời.
Ngọc Y rửa sạch tay rồi bê theo đĩa trái cây đi ra.
Cô cất tiếng mừng rỡ mọi người rồi ghé qua nựng má Vũ Ái.
"A Ái Ái qua mẹ Diệp bế nào!"
Trần Minh thả lỏng tay để cho Diệp Ngọc Y bế Vũ Ái, ánh mắt anh ta kể cả cách cư xử dường như cũng điềm đạm hơn rất nhiều.
Có lẽ, sau bao nhiêu ngày tháng đó, người mà vẫn còn day dứt và trải qua một cú sốc khó quên lại chính là Trần Minh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...