Lần lượt từng chiếc xe một lăn bánh rời đi, chiếc dẫn đường đầu tiên tất nhiên là xe của cô dâu chú rể.
Đến nơi, đội ngũ trang điểm cho Diệp Ngọc Y đã có mặt rất lâu, họ đứng xếp hàng ở trước sảnh chờ cô đến để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.
Lâm Gia Kiệt dắt tay cô xuống trao lại cho Phúc Doãn, thợ trang điểm nổi tiếng ở đây.
Cô được dàn hậu cung chất lượng dẫn lối đến căn phòng riêng, nơi đó có đầy đủ các tiện nghi.
Vừa bước vào cô đã bắt gặp mẹ và mẹ chồng đang ngồi tám chuyện bên bàn trang điểm.
Cô vui vẻ bước tới:
"Aaa...con bắt tại trận rồi nha, hai người bỏ rơi con để đến đây trước để tán gẫu có phải không?"
Lý Thuý Anh vừa nhìn thấy cô con dâu nhỏ của mình xuất hiện thì liền đứng lên ôm cô vào lòng hôn hít, cưng nựng không khác gì con gái ruột.
"Cũng tại thằng con trời đánh của ta nhất quyết không cho ta ở gần con mà cản trở nó đấy!"
Khi nghe bà nhắc đến Lâm Gia Kiệt bằng biệt danh thằng con trời đánh thì Mai Hương Mỹ lại bật cười ngay ngất, bà cũng từ tốn đi tới nắm lấy bàn tay Diệp Ngọc Y mà vỗ về.
"Ngọc Y của mẹ, có phải con đang rất hồi hộp không?"
Đúng là cô rất hồi hộp, nhưng hết Lâm Gia Kiệt rồi đến mẹ chồng, ai cũng tạo cho cô bầu không khí vô cùng thoải mái nên điều đó dường như cô đã quên đi mất.
Tối qua, lúc Lâm Gia Kiệt không có ở nhà, cô đã nũng nịu ở bên mẹ suốt một buổi, dù sao ba mẹ cũng chỉ có cô là con một, lại còn là con gái, nên việc gả đi là không thể nào tránh khỏi.
Cô chỉ sợ họ sẽ cô đơn khi không có cô thường xuyên bên cạnh, ba mẹ rồi sẽ già đi, rồi cô cũng sẽ có một tổ ấm riêng của mình, cô chỉ cảm thấy mình quá bất hiếu vì khiến ba mẹ phải hiu quạnh tuổi già như vậy.
"Mẹ à, con.....!"
Diệp Ngọc Y nghẹn ngào không nói thành lời, bà Mai dịu hiền ôm con gái vào lòng, bà nâng niu vuốt lấy mái tóc mà lúc nhỏ không lúc nào cô không nhờ bà thắt bím.
Ngỡ như mới hôm qua cô còn xà vào cánh tay bà mà vừa khóc vừa mách lẽo vì bị tranh quà, nhớ mới hôm qua chính tay bà dắt tay cô đến trường ngày đầu tiên, cũng chính tay bà đã ngày ngày nuôi nấn, từng đêm vỗ về để cho cô giấc ngủ ngon.
Ấy vậy mà chỉ vài giờ nữa thôi, khi cô cất bước đi trên lễ đường kia rồi, Diệp Ngọc Y sẽ trở thành người nhà của gia đình khác.
Vì đã hứa với Lâm Gia Kiệt sẽ giữa chuyện tổ chức lễ cưới thành bí mật nên đêm qua bà chỉ biết âm thầm khóc nghẹn ngào, khi cô đi rồi bà sẽ nhớ cô biết bao nhiêu.
Bà khóc không phải không vui cho cô, mà bà đã vui đến mức bật khóc.
"Nào, không được khóc đâu nhé! Hôm nay con gái của mẹ là xinh đẹp nhất, con gái của mẹ là tuyệt vời nhất, sau này con sẽ không phải rơi một giọt nước mắt nào nữa, mẹ rất yên tâm vì nửa kia của con là thằng bé Gia Kiệt, mẹ vô cùng mãn nguyện vì con gái mẹ bây giờ đã tìm được một bến bờ hạnh phúc.
Y Y à, mẹ yêu con, con gái của mẹ!"
"Mẹ...!"
Cô choàng tay ôm chầm lấy bà, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Lý Thuý Anh cũng không thể kiềm chế được cảm xúc mà thút thít khóc theo, rồi bà cũng sẽ giống như Mai Hương Mỹ, Lâm Vy Lam rồi cũng sẽ có một mái nhà mới, có một tình yêu đủ lớn để che chở, yêu thương nó, vì vậy bà rất đồng cảm với Mai Hương Mỹ lúc này.
Kiềm nén lại sự xúc động, Mai Hương Mỹ bảo cô cứ hãy yên tâm ở bên trong này để thợ trang điểm làm cho rồi bà cùng với Lý Thuý Anh lặng lẽ đi ra ngoài.
Từng giây từng phút quý giá cứ vậy trôi qua, đến khi chiếc vương miện từ tay của Phúc Doãn gắn lên mái tóc cô, cũng là lúc giờ lành đến.
Diệp Ngọc Y chầm chậm đứng lên ngắm nhìn mình trong gương.
Người con gái đó hôm nay phải thật hạnh phúc nhé!
Người ta đang cảm động muốn khóc như thế mà bất thình lình từ đâu Lâm Gia Kiệt tung cửa chạy vào.
Phúc Doãn và trợ lý của cô ấy giấu lại nụ cười cúi đầu lui ra ngoài, để lại hai cặp mắt đang tròn xoe nhìn nhau.
Diệp Ngọc Y của anh đúng là xinh đẹp nhất!
Thấy anh cứ đứng sừng sững ở đó mà nhìn mình miết nên cô có chút ngại ngùng, buột miệng hỏi:
"Đến...đến giờ rồi sao?"
"Ừm..ờ...ờ đúng...đúng vậy, anh...anh dắt em ra ngoài!"
Sao đột nhiên hôm nay anh lại bị nói lấp thế này? Anh bị lúng túng trước dáng vẻ hút hồn của cô bây giờ chăng?
Hai người nắm tay nhau từng bước tiến về nơi có cha Sứ và mọi người, đứng trước hai cánh cửa cao lớn, sang trọng.
Lâm Gia Kiệt nhường lại cô cho ba Diệp sẽ là người dắt tay cô vào.
Anh lưu luyến nhìn cô rồi đi hướng khác để vào bên trong trước.
Diệp Văn âu yếm nắm giữ lấy tay con gái, từ từ hai cánh cửa mở ra với nguồn ánh sáng trắng chiếu rọi.
Ông vừa đi vừa thì thầm nói:
"Con gái yêu của ba...con đừng lo lắng, ba sẽ đồng hành cùng con cho đến khi bàn tay con được đặt lên tay Gia Kiệt với lời dặn dò của ba.
Hãy nhớ sau này khi có uất ức, hay bất cứ điều gì khiến con không vui, hãy chạy về nhà tâm sự với ba, ba luôn luôn chờ đón con về!"
Đến khi những lời lẽ của ông vừa kết thúc, Diệp Ngọc Y lúc này chỉ muốn bật khóc mà thôi.
Tai cô bây giờ bị lấn át đi bởi những tràn vỗ tay chúc phúc của mọi người xung quanh.
Lâm Gia Kiệt đã đứng chờ sẵn ở phía trước rồi, chỉ còn vài ba bước chân nữa, cô sẽ chính thức trở thành vợ của anh rồi.
Đôi mắt Diệp Văn bây giờ đã đỏ hoe, ông dịu dàng ôm chặt cô vào lòng một cái.
Ông khom người cầm tay Lâm Gia Kiệt, tay còn lại ông cầm lấy tay Diệp Ngọc Y, bàn tay cô được đặt trọn trong lòng bàn tay anh cùng lời nói của ba Diệp đồng thời cất lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...