Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi! FULL


Hành động lạ thường của cô ta được thực hiện rất thuận lợi, lượng thuốc tiêm vào cũng không khiến cho Diệp Văn có chút thay đổi bất thường nào.

Cùng lúc đó, Mộc Cẩm Dương vẫn đang ngậm ngùi đưa Mai Hương Mỹ về nhà, trên suốt đoạn đường cô luôn rất muốn nói về tình trạng của Diệp Ngọc Y, nhưng cô thật sự rất sợ...!sợ nếu bà ấy biết liệu có quá xúc động dẫn đến ngất đi hay không.

Nhưng nếu cô không nói liệu đó có phải là sự lựa chọn đúng đắn hay không?
"Sao hôm nay bác cứ thấy trong người khó chịu thế nào đấy, mí mắt bác nó cứ giật liên hồi".
Mộc Cẩm Dương như câm nín trước câu nói ấy, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của Mai Hương Mỹ, cô sẽ rất hận bản thân vì không hề biết con gái mình đang gặp nguy hiểm như vậy.
"Bác...."
Cô tấp xe vào lề, giọng nói hơi nghẹn nhìn bà cất tiếng gọi.
"Con sao vậy?"
"Bác...bác bình tĩnh nghe con nói".
Miệng thì khuyên nhủ bà bình tĩnh, nhưng khoé mắt cô đã óng ánh nước.

Mai Hương Mỹ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Mộc Cẩm Dương xoa xoa trấn an.
"Bác ơi...là tại con, là tại con đã xui khiến Y Y đi đến nơi hoang vắng đó, bác ơi...con ngàn lần xin lỗi bác"_cô gục đầu khóc nức nở.

"Cái gì...Cẩm Dương...con vừa nói cái gì vậy?"
"Bác ơi, Y Y mất tích rồi...là cậu ấy đã đuổi theo con đến nghĩa trang, lúc con từ bên trong đi ra...cậu ấy đã bị bắt đi rồi".
Lời tự bạch của Mộc Cẩm Dương còn hơn vạn con dao từng đợt xuyên thẳng qua lồng ngực bà.

Mai Hương Mỹ siết chặt bàn tay, cố rặn hỏi thêm lần nữa và mong đó chỉ là sự nhầm lẫn mà thôi.
"Cẩm Dương, con nói lại một lần nữa cho bác nghe, Ngọc Y nó thế nào?"
"Y Y mất tích rồi!"
Thời gian chợt như ngưng đọng, xung quanh giờ chỉ còn lại tiếng động cơ xe ùng ùng tấp nập, hết chiếc này qua rồi lại đến chiếc khác.
"Mau...mau đến đồn cảnh sát!".
"Không thể đâu bác, phải đợi đến đúng 24h chúng ta mới được đi báo cảnh sát, bác ơi...bác nghe con Y Y chắc chắn không sao, trong tình huống này người cần giữ bình tĩnh nhất vẫn là chúng ta bác à".
Mộc Cẩm Dương nén lại nổi kêu gào trong lòng ngực mình, dùng mọi lời lẽ tốt đẹp nhất an ủi người phụ nữ đã chịu quá nhiều đả kích này.
Họ nhanh chóng về đến nhà, Mai Hương Mỹ liền gọi cho phía Tần Thụy đến.

Không lâu sau, cả ba người Mai Vĩ Hưng, Tần Thụy và cả Vĩ Thành cùng có mặt.
"Em nói cái gì...sao con bé lại...?"
"Nè ông, bình tĩnh đã!"
Mai Vĩ Hưng không thể kiềm chế được cơn lo lắng đó, chuyện thế nào mà Diệp Ngọc Y lại bị bắt đi vô cớ như vậy.
Vĩ Thành đứng ngay bên cạnh, suy nghĩ âu lo một lúc cậu liền mở miệng nói:
"Chúng ta có thể báo cảnh sát mà, hiện trường đã rõ ràng như thế, đừng để mọi chuyện trở nên quá muộn".
"Đúng vậy, Vĩ Thành con mau gọi cho Vĩ Tuấn, bảo nó ở bên cạnh Diệp Văn không được rời đi đâu cả, cả chục năm nay gia đình ta vẫn yên ổn bỗng bất chợt mọi chuyện thắt mối nhau ập đến, e là không đơn thuần"_Mai Vĩ Hưng vẫn là người sâu xa hơn ai hết, ông cũng thừa biết Diệp Văn đã từng có xuất thân thế nào.
Ngồi rầu rĩ ở phòng khách cả mấy tiếng liền, sau khi đã khai báo với cảnh sát qua điện thoại, trên gương mặt ai nấy đều gắn cho mình nhiều nỗi niềm lắng lo, sầu muộn.

Mộc Cẩm Dương nhìn lại thấy thời gian cũng chẳng còn sớm, cô còn phải trở lại MYV để lo liệu công việc còn tồn lại cả hôm nay.

Không có Diệp Ngọc Y ở đây, cô cảm thấy chênh vênh vô cùng.
"Mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi, chúng ta buồn bã như vậy cũng không giúp ích được gì, nhất là bác...bác còn chưa lấy lại sức bao nhiêu, bác nghe lời con đi nghỉ sớm được không?"
"Ừ, con bé nói phải đấy, Hương Mỹ em mau lên ngủ nghỉ chút đi"_Tần Thụy đứng lên đi về phía của Mai Hương Mỹ.

Bà cũng chẳng thể nói thêm lời nào, đôi mắt nặng trĩu nhìn về nơi cánh cửa vẫn chứa chan hình bóng của Diệp Ngọc Y, khoảnh khắc đó khiến tim gan bà như ai cứa ra nhiều mảng, không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ theo đuôi nhau chảy xuống.
Ba giờ sáng, khi tất cả ánh đèn nơi phố đông hào nhoáng kia tắt lịm đi hết, để lại là cả một bầu trời êm đềm nhưng lạnh lẽo.

Nơi thư phòng ấy, bóng dáng người đàn ông cô độc trong chiếc áo sơ mi gài nút hững hờ, trên tay là tấm ảnh cũ in bóng lên hình dáng cô thiếu nữ đang vươn khoé môi dâng nụ cười dịu dàng, đằm thắm.
Lâm Gia Kiệt chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ được cô tha thứ, và cũng chẳng bao giờ nghĩ lại một lần nữa chính vì bản thân mình đã khiến cô đối mặt với nguy hiểm như vậy.
Giá như năm đó, anh đành lòng xem chút tình cảm mới mẻ này chỉ là nhất thời thì có lẽ bao nhiêu năm qua mọi đau khổ đều được lấp đầy bằng sự hạnh phúc.

Anh đã ích kỷ đến mức, từ một câu nói biến cô trở thành của mình, rồi lại tàn nhẫn đến mức từ một tin nhắn khiến cả hai dẫn đến mối quan hệ thảm thương như hiện tại.
Nhưng sẽ chẳng một ai biết, Lâm Gia Kiệt đã yêu Diệp Ngọc Y đến điên cuồng, anh luôn âm thầm phấn đấu để mong một ngày mình có đủ tư cách trở về bên cạnh cô.

Người ta nói, để bắt đầu lại một mối quan hệ đã cũ thật sự rất khó, nhưng nó chỉ khó đối với những người từ lâu đã xem nhau là kẻ xa lạ.
Cuối cùng lại thêm một ngày trôi qua trong sự tẻ nhạt như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Vĩ Tuấn gấp rút rời khỏi bệnh viện để tìm đến biệt thự của Lâm Gia Kiệt ở tận ngoại ô, trước khi đi cậu đã kiểm tra kĩ càng biểu hiện của Diệp Văn, tin tưởng giao lại cho vị bác sĩ trưởng khoa ở đó.

Đến nơi, cậu đỗ xe ở cách đó rất xa, quan sát khuôn viên rộng lớn đang được canh gác sát sao.

Nếu tinh ý có thể nhìn thấy vẫn có thêm phóng viên đang chực chờ bên ngoài.
Cậu không nghĩ ngợi thêm nữa, đành liều mình mở cửa xuống xe từng bước đi đến gần.
"Đứng lại!"_vệ sĩ nhìn thấy Vĩ Tuấn liền giở giọng hình sự nói.

"Tôi muốn tìm Lâm Gia Kiệt".
"Tên của Lâm tổng không phải ai cũng có thể gọi tùy tiện như vậy".
"Thế thì cho tôi gặp em rể tôi đi"_Vĩ Tuấn vẫn không thay đổi thái độ, từ đầu đến cuối đều chỉ là hình sự đối mặt hình sự.

Về hai từ 'em rể' đó, nếu tính theo vai vế thì Diệp Ngọc Y cũng là em của Vĩ Tuấn và Vĩ Thành, từ trước đến nay vì tuổi tác nên họ vẫn giữ cách xưng hô với nhau như chị em.
Nghe vậy, Ân Khải liền ra hiệu cho cấp dưới chạy vào bên trong báo cáo.
"Phiền anh chờ một lát".
Rất nhanh, người được sai đi đã quay trở lại, anh ta bước tới kề sát vào tai của Ân Khải nói nhỏ.
"Được rồi, Lâm tổng đã đồng ý gặp anh, nhưng trước tiên tôi muốn kiểm tra xem trên người anh có mang theo vũ khí hay không?"
Ân Khải không đợi câu trả lời của Vĩ Tuấn, liền bắt cậu dang hai tay để mình thực hiện nghĩa vụ của một vệ sĩ.

Vĩ Tuấn nhíu mày khó chịu trước hành động được xem là lố lăng đó, sợ anh đem theo kéo cắt hết cây cảnh ở đây hay sao vậy?
Việc này cũng không làm mất bao nhiêu lâu thời gian, ở bên trong Lâm Gia Kiệt đã ngồi sẵn ở phòng khách đợi cậu vào, còn có cả Nam Cung Bạch.
______.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui