Đã gần ba tháng trôi qua. Mọi việc đều diễn ra hết sức bình thường, công việc của Thành cũng khá thuận lợi. Những bệnh nhân được Thành điều trị đã có những tiến triển rõ rệt. Ngoài ra anh cùng các y bác sĩ khác cũng xuống tận bản làng khám và vận động bà con đưa người nhà vào bệnh viện chữa trị, mỗi bệnh nhân được Thành điều trị đều có dấu hiệu hồi phục tốt...
Đang thảo luận với các bác sĩ trong phòng thì một nhóm khoảng 7, 8 người nét mặt tươi cười nhưng có vẻ ngập ngừng bước vào phòng.
- Thưa bác sĩ Thành, đây là những bệnh nhân và người nhà của họ, hôm nay được bác sĩ chỉ định cho xuất viện nên họ muốn vào chào và cảm ơn ạ!
Thành khẽ gật đầu đáp lại sau câu nói của cô y tá.
Tiếng một người phụ nữ nói tiếng kinh chưa sõi, nhìn Thành đầy phấn khởi:
- Gia đình có chút măng rừng biếu cán bộ...!
Thấy thái độ của họ thật thà và nhiệt tình, Thành vui mừng đón lấy túi quà của rồi dặn dò:
- Hôm nay khoa chúng ta có 4 bệnh nhân được xuất viện. Tình trạng có thể gọi là ổn định, tuy nhiên vẫn cần gia đình phải theo dõi thêm và tiếp tục dùng thuốc theo chỉ định nhé. Nên cố gắng giữ tinh thần thoải mái, tránh xúc động mạnh và tuyệt đối không được tìm đến các thầy cúng để chữa, nếu không bệnh tình ngày càng nặng thêm. Các anh, chị cũng cố gắng tuyên truyền cho bà con được biết và khuyên họ nên tìm đến y bác sĩ chúng tôi để kịp thời điều trị.
Đội ngũ y bác sĩ ai nấy đều hài lòng và vui mừng trước sự tiến triển trong công tác điều trị bệnh nhân tại khoa, người nhà cũng như người bệnh đã đặt nhiều niềm tin vào bác sĩ hơn từ khi có Thành về công tác.
Thành giở hồ sơ bệnh án đọc tên từng bệnh nhân rồi nói:
- Những bệnh nhân này khoảng 7 ngày nữa có thể cho họ về nhà tự theo dõi được rồi. Tránh tình trạng quá tải giường bệnh, về nhà uống thuốc theo chỉ định sẽ làm tinh thần họ thoải mái và bình phục nhanh hơn. Thời gian công tác của tôi tại đây cũng sắp hết, những phác đồ điều trị riêng cho từng nhóm bệnh nhân tôi cũng đã truyền đạt và bàn giao cụ thể cho bác sĩ Loan, hi vọng các anh chị tiếp tục áp dụng và phát triển nó tốt hơn...
Mọi người đang hoan hỉ vỗ tay thì cô y tá chạy vào nói:
- Thưa bác sĩ, người nhà của bệnh nhân Lương Văn Niêng đòi đưa bệnh nhân về nhà ạ. Chúng tôi đã khuyên răn nhưng không được, họ đã dọn đồ ra đến cổng rồi...
Thành vội vàng bỏ giấy bút xuống chạy theo...
Ông Niêng ngồi trên xe ngựa, vừa nhìn thấy Thành, ông vội quay người lại, mắt ông vẫn nhìn anh tuyệt vọng như muốn nói điều gì đó. Thành gọi to nhưng họ không dừng xe lại...
Ông Sáng thở dài tiến tới an ủi Thành:
- Họ không đồng ý phối hợp với chúng ta điều trị nữa thì mình không làm gì được đâu bác sĩ ạ. Người dân ở đây họ như thế đấy, giữ lại họ còn đập phá hoặc có những hành động nguy hiểm hơn...
Thành cười buồn:
- Hôm nay cũng có một bệnh nhân giống tình trạng của ông Niêng đã ra viện về nhà tự điều trị theo thuốc, cùng thể trạng bệnh mà một người thì thuyên giảm, một người thì không...
Ông Sáng khoác vai Thành từ từ đi vào khoa:
- Có thể trước đây ông Niêng là thầy cúng, ông ta chuyên dùng bùa ngải nên sau khi phát điên, niềm tin vào y học hiện đại lại không có nên bệnh tình càng nặng thêm. Giờ đến người nhà, anh em mà ông ta còn không nhận ra, cứ liên tục cho rằng mình bị dính bùa ngải...Thôi bác sĩ đừng buồn, bác sĩ tận tâm với nghề thế nào thì ai cũng hiểu mà.
Thành khẽ gật đầu cảm ơn ông Sáng nhưng trong lòng vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt của ông Niêng, nó như có ẩn chứa nhiều điều muốn nói mà không thể thốt ra thành lời được với anh...
Dù thời gian công tác ở đây không lâu nhưng với nhóm bệnh nhân này Thành đã điều trị và có nhiều kết quả rất khả quan, coi như đó cũng là niềm an ủi cho anh được phần nào...
Thành lững thững bước chậm dọc con đường quen thuộc nơi mà anh đã gần bó với nó gần 3 tháng qua. Khung cảnh miền núi rừng nơi đây đã dần trở nên thân thuộc với tự lúc nào, mấy ngày nữa kết thúc chuyến công tác, anh sẽ trở về lại thành phố ồn ào, tấp nập. Thành ngồi xuống một bãi cỏ dại ven đường, trong lòng có chút vương vấn khi sắp phải xa nơi đây...
- Bác sĩ Thành! Tôi vào khoa tìm bác sĩ nhưng không thấy...
Nhìn thấy Nhung đã bước tới gần mình, Thành vội đứng dậy:
- Có chuyện gì vậy? tôi đi dạo một lúc cho đỡ căng thẳng...
Nhung ngập ngừng:
- Tôi...tôi muốn nhờ bác sĩ chút việc có được không?
Lần này không thấy Nhung nhìn thẳng vào mắt mình như mọi khi. Thành khẽ gật đầu rồi đáp:
- Nếu khả năng tôi giúp được, tôi sẽ làm ngay. Việc gì vậy cô?
Nhung lúng túng như có vẻ chưa biết bắt đầu từ đâu, cô nói nhỏ:
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được chứ?
Thành gật đầu. Hai người chậm rãi từng bước hướng về phía ngọn đồi trước mặt.
Đi được một đoạn đường, Nhung mới nói:
- Tôi muốn nhờ bác sĩ đến khám cho một người bệnh được không? Chỉ cần bác sĩ đừng hỏi tôi và họ quan hệ thế nào và cũng đừng nói cho ai biết tôi nhờ bác sĩ đến khám cho cậu trai đó là được...
Thành ngạc nhiên:
- Sao cô không bảo họ đưa bệnh nhân đến bệnh viện chúng ta, như vậy sẽ tiện hơn cho việc khám và điều trị chứ.
Nhung có vẻ bối rối:
- Trường hợp này đặc biệt...
Thấy nét mặt Thành vẫn ngạc nhiên, Nhung từ từ giải thích nhưng mắt cô không nhìn về phía Thành:
- Cậu trai này 27 tuổi, người Tày Đăm, một lần đi hái thuốc lạc vào vùng cấm trên núi nên bị thần rắn cắn...
Vừa nghe Nhung nói, Thành chợt nghĩ đến bộ quần áo dân tộc mà Nhung đã mặc và lén lút xách cái túi đen vào đêm lần trước. Thành đang định hỏi thì nhớ ra Nhung đã dặn là đừng hỏi mối quan hệ của họ...
Thành bật cười:
- Nghe cách cô nói thì cô cũng có vẻ tin vào những chuyện ma quỷ nhỉ?
Nhung chợt quay lại nhìn Thành, mắt cô mở to:
- Tin chứ! À...đó cũng là nét văn hóa của... nơi đây...
Thấy thái độ của cô ta, Thành không dám nhắc đến chuyện mê tín dị đoan, anh hỏi:
- Cô biết loại rắn gì cắn không?
- Thần Hổ mang...
Thành sửng sốt:
- Vậy phải đưa ngay vào bệnh viện cấp cứu! nếu không thì có thể nguy hiểm đến tính mạng...
Nhung vẫn bình thản:
- Đã 5 tháng rồi...
Thành ngạc nhiên:
- 5 tháng? Vậy thì...
Thành lẩm bẩm tính toán gì đó rồi nói tiếp:
- Theo suy luận của tôi, sau khi bị rắn độc cắn người bệnh sẽ bị tê liệt toàn thân, rối loạn đông máu, thậm chí xuất huyết não rồi...rồi chết.
Nhung lạnh lùng:
- Đúng vậy, đã có rất nhiều người dân bị thần rắn cắn rồi chết nhưng người đó... vẫn sống. Đã được chữa bằng thuốc nam và bùa ngải. Chỉ có điều cậu ta đã bị liệt nửa thân dưới.
Thành thở dài:
- Nếu như trường hợp này mà được đưa ngay vào bệnh viện thì cơ hội chữa khỏi hoàn toàn là rất cao. Để lâu quá rồi...Tin vào bùa ngải chỉ làm cậu ta mất cơ hội được cứu chữa thôi...Vậy cô muốn tôi phải làm gì?
Giọng nói của Nhung uể oải:
- Sau khi bị thần rắn cắn, cậu ta bị hoang tưởng, không nhận ra ai cả, thường xuyên sợ hãi. Tôi muốn bác sĩ đến thăm khám và điều trị, biết đâu cậu ta sẽ tỉnh táo trở lại, vậy cũng tốt rồi...
Thành gật gù:
- Ngày kia tôi về dưới xuôi, vậy chỉ còn chiều tối mai thôi. Tuy nhiên phương pháp điều trị cho nhóm bệnh nhân này tôi đã truyền đạt lại cho khoa. Họ sẽ tiếp tục thay tôi thực hiện và phát triển nó tốt hơn. Tôi chỉ lo rằng người nhà bệnh nhân không đồng ý đưa con em mình tới bệnh viện để theo dõi, như vậy sẽ rất khó...
Nhung trấn an:
- Thời gian bác sĩ về đây, ai ai cũng biết tiếng, họ đã tin tưởng nhiều hơn rồi. Chỉ cần bác sĩ đến tận nơi thăm khám là được, tôi nghĩ họ sẽ nghe lời...Bác sĩ đồng ý chứ?
Thành lưỡng lự một lúc rồi gật đầu, anh giơ ngón tay lên lẩm bẩm tính toán:
- Được! chiều tối nay anh Sáng tổ chức liên hoan chia tay mọi người ở bệnh viện, sáng mai tôi thăm khám và kiểm tra lại tình trạng của bệnh nhân, chiều mai bàn giao sổ sách và xem mọi người có cần hỏi gì không, sau đó tôi sẽ cùng cô đến đó thăm bệnh nhân đó. Coi như đây là bệnh nhân cuối cùng tôi khám trước khi về xuôi.
Nhung vui mừng ra mặt:
- Cảm ơn bác sĩ! Chiều tối mai chúng ta sẽ đi xe ngựa xuống bản của họ...
Thành quan sát Nhung rồi thắc mắc:
- Xin lỗi...Cô có phải người Tày Đăm không?
Sở dĩ Thành hỏi vậy vì bộ trang phục dân tộc Nhung mặc rồi xách theo cái túi đen đêm hôm đó làm anh khó hiểu, thậm chí thấy có gì đó mờ ám...
Nhung bỗng ấp úng trước câu hỏi của Thành, giọng cô bối rối:
- À...ừmm! không, không... Tôi cũng là người dưới xuôi, theo gia đình lên đây công tác... rồi định cư, làm việc thôi...
Thành còn định hỏi thăm về bác sĩ Tuấn, người về đây công tác trước anh về những thắc mắc lý do tại sao bác sĩ Tuấn lại hoảng sợ bỏ về và không liên lạc gì nữa, nhưng thấy thái độ của cô gái có vẻ lúng túng nên lại thôi, Thành vội nói:
- Thôi chúng ta quay lại khoa thôi, tôi làm nốt chút việc rồi chuẩn bị chiều liên hoan chia tay cùng mọi người...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...