Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Không muốn đợi ở bệnh viện, dù đêm đã khuya lắm rồi nhưng Lộ Cẩn vẫn định về nhà.

Cô đứng dậy tháo đầu kim ra khỏi tay, vì nằm lâu nên chân hơi bị tê, vừa mới đặt chân xuống đất đã ngã huỵch xuống.

Mộ Trạch vừa đi tới cạnh cửa đã nghe thấy tiếng Lộ Cẩn kêu đau, anh vội vàng đẩy cửa ra thấy cô ngã trên nền đất, sắc mặt thay đổi, bước nhanh về phía trước ôm lấy cô.

Lộ Cẩn ngạc nhiên, sao anh lại quay về?

Mộ Trạch nhìn cô, sâu trong ánh mắt ấy là biết bao lửa giận.

“Bệnh còn chưa khỏi, em đã muốn đi đâu?”

Lộ Cẩn không đủ sức nói: “Em ổn rồi.”

Mộ Trạch bế cô lên giường bệnh, kéo chăn qua đắp kín cho cô, động tác kiên quyết không hề dịu dàng chút nào.

Anh nhìn cô, một ngọn lửa vô danh cứ hừng hực trong lòng anh: “Còn chưa hết ốm thì không cho phép em đi đâu cả!”

Lộ Cẩn nhíu mày: “Em không muốn ở đây.”

Cô định xuống giường nhưng Mộ Trạch đã đè cô lại: “Lộ Cẩn, em muốn chết à?”

Giọng anh lạnh lùng khiến Lộ Cẩn co rúm người lại nhưng vẫn ngước mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt quật cường.

Lộ Cẩn lúc này khiến anh hận đến ngứa răng, Mộ Trạch nhìn cô chằm chằm một lúc rồi bấm chuông đầu giường: “Phòng bệnh 201, phiền y tá đến đây một chút.”

Y tá chạy đến rất nhanh, nhìn thấy cảnh này mà sững sờ, hai người cãi nhau à?

Y tá đi đến đầu giường, Mộ Trạch mới né người để cô ấy tiến vào nhưng anh vẫn không buông tay vẫn nắm chặt cánh tay phải truyền nước của Lộ Cẩn, sắc mặt âm trầm.

Y tá có lẽ đã đoán ra được chuyện gì, vừa cắm kim truyền nước cho Lộ Cẩn vừa nói: “Chị Lộ, bạn trai chị cũng vì sức khỏe của chị thôi, yêu nhau thì cãi nhau là chuyện bình thường, càng cãi nhau càng thân thiết, rồi lại tốt đẹp ngay thôi.”

Lộ Cẩn khẽ cau mày, kim xuyên vào da thịt nhói đau.

Cô động đậy tay một chút nhưng Mộ Trạch lại càng nắm chặt hơn.


Thấy hai người không lên tiếng, cô y tá lại nói tiếp: “Tay đã sưng như thế này, xin chị đừng tự tiện rút đầu kim ra nữa nhé.”

Mộ Trạch nhìn mu bàn tay vừa đỏ vừa sưng của cô mà nhíu chặt mày, anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cô ấy thiếu đòn lắm rồi!”

Lộ Cẩn không nói gì.

Cô y tá mặt tái mét nhìn Mộ Trạch, như thể sợ rằng anh sẽ đánh Lộ Cẩn thật nên vội vã nói: “Không được bạo lực gia đình, cứ từ từ nói chuyện với nhau rồi sẽ giải quyết được vấn đề.”

Thấy Lộ Cẩn đã đàng hoàng hơn, Mộ Trạch mới chịu buông tay cô ra, quay đầu nói với y tá: “Làm phiền cô rồi.”

Cô y tá trẻ cười cười, xua tay lia lịa, nói: “Không phiền gì cả, đây là công việc của tôi.”

Cô ấy nhìn Lộ Cẩn rồi nói tiếp: “Anh chăm sóc chị Lộ cẩn thận, tôi đi sang phòng bệnh khác.”

Lộ Cẩn co mình thành quả bóng vùi xuống giường, xem ra chuyện cô muốn về không thể thành hiện thực.

Mộ Trạch giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm rồi.

Anh tắt đèn, cởi áo vest rồi vén chăn nằm lên giường.

Cảm nhận được giường hơi lún xuống, một cơ thể lạnh như băng đang đến gần mình khiến Lộ Cẩn giật mình phải ngồi dậy, nhưng mà chớp mắt một cái đã có vòng tay ôm cô vào lòng, sau đó đôi chân dài kia còn mạnh mẽ đè cô xuống làm cô không thể động đậy.

Lộ Cẩn vô cùng tức giận: “Anh làm gì thế?!”

“Đừng động!”

Lộ Cẩn không nghe mà giùng giằng: “Đang ở bệnh viện đấy!”

Chẳng lẽ cô không biết càng động thủ thì càng dễ lên à?

Mộ Trạch cắn bờ vai mượt mà của cô qua lớp quần áo đầy hung hãn, đầy mạnh mẽ.

Lộ Cẩn đau muốn tránh mà chẳng thể tránh được.


Anh thả ra mà vẫn còn cố ý hà hơi vào cổ áo cô: “Em tưởng anh định làm gì?”

Lộ Cẩn bị anh làm cho nghẹn lời, thì ra ý anh bảo cô suy nghĩ không trong sáng chứ gì.

Rõ ràng nơi đó của anh đã…

Cảm nhận được sự khẩn trương của cô, anh không cười cô nữa mà tiến tới nói bên tai cô: “Đừng nghĩ bậy, em nghỉ ngơi cho khỏe, anh không khốn nạn đến vậy.”

Lộ Cẩn hiểu ý anh nói nhưng trước kia đã quen ngủ một mình, giờ lại có một người đàn ông nằm cạnh mình, sao cô có thể ngủ được?

Hai người sát cạnh nhau, chóp mũi cô tràn ngập mùi hương dễ chịu từ cơ thể anh, còn ngửi thấy cả mùi thuốc lá thoang thoảng.

Lộ Cẩn nhíu mày, anh hút thuốc sao?

Từ sáng đến giờ Mộ Trạch chưa phút nào được chợp mắt nên anh khá mệt, anh nhắm mắt lại muốn ngủ một lát mà ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong lòng, đã thế lại nhớ chuyện cô nói muốn chia tay với anh khiến trái tim anh loạn cào cào, không sao buồn ngủ được nữa.

Khuya khoắt lặng yên, còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, Lộ Cẩn trợn tròn mắt, ưu tư lởn vởn trong lòng.

Một lúc lâu sau cô lên tiếng: “Mộ Trạch, em muốn về nhà.”

Giọng nhỏ xíu, nghẹn ngào, còn nặng giọng mũi tựa như đang cầu xin khiến người nghe phải đau lòng.

Trái tim Mộ Trạch mềm đi, anh xuống giường bật đèn, đúng như dự đoán, ánh mắt Lộ Cẩn đỏ lên.

Cô vẫn nằm nghiêng như cũ, mắt rưng rưng nhìn về phía anh: “Em không muốn nằm ở bệnh viện, em muốn về nhà.” Giọng nói rất nhỏ, tủi thân vô cùng.

Vào thời khắc này, lửa giận cứ lan tỏa trong lồng ngực đã bay hết, Mộ Trạch bất đắc dĩ thở dài, anh bó tay với cô thật mà.

Anh gọi y tá đến, xác nhận không còn gì đáng lo thì anh mới đồng ý xuất viện.

Lộ Cẩn vừa định xuống giường đã bị Mộ Trạch đi tới bế lên.


“Em tự đi được.”

Mộ Trạch nhìn cô, ánh mắt anh “ác” hẳn lên: “Vừa nãy ai là người ngã xuống đất.”

Lộ Cẩn mím môi, không cách nào phản bác được.

Anh bế cô đi thẳng xuống bãi đỗ xe, đến chỗ ghế phụ rồi mà Mộ Trạch vẫn không buông cô xuống, đến khi Lộ Cẩn nâng tay mở cửa xe thì anh mới đặt cô xuống chỗ ngồi.

Lộ Cẩn ngửi được mùi thuốc nồng nặc trong không khí, cô nhìn thấy một bao thuốc lá và bật lửa được để trên kệ mà lòng khó chịu, ban nãy anh hút thuốc trong xe à?

Mộ Trạch cũng ý thức được mùi thuốc lá rất nặng nên vội vàng mở cửa sổ.

Thói quen ngồi trên chiếc Canyenne đen này thật đáng sợ, Mộ Trạch thay cô thắt dây an toàn mới làm cô nhận ra bản thân quên thắt dây an toàn. Mỗi lần ngồi lên xe Mộ Trạch đều giúp cô nên cô đã thành thói quen chờ anh giúp.

Xe bon bon trên đường, rẽ qua mấy ngã đã đến Hoa Nhã Uyển, Lộ Cẩn xuống xe, dù vẫn còn uể oải nhưng vẫn bắt buộc phải đi.

Vừa đi được hai người, người đàn ông đã bế bổng cô lên, Lộ Cẩn biết rõ mình có phản kháng cũng vô dụng nên mặc kệ, yên tâm vùi vào khuỷu tay anh.

Nhận thấy anh đi sai đường, cô nói: “Đây là đường sang nhà anh.”

Mộ Trạch xiết chặt cô trong tay: “Nhà anh chính là nhà em.”

Anh nói nhà anh là nhà cô, trong lòng Lộ Cẩn xúc động, nhưng cảm động vừa xuất hiện thì một người phụ nữ khác lại hiện lên trong đầu, đi đôi với hình ảnh đó là câu nói tràn đầy tự tin của cô ta: “Cô không cần thấy lạ làm gì, từ hồi ở Mỹ tôi đã có chìa khóa nhà anh ấy rồi, Mộ Trạch sợ lúc tôi đến tìm anh ấy thì anh lại không có nhà nên đã đưa luôn chìa khóa cho tôi.”

Lộ Cẩn nhìn cằm anh, không nhịn được hỏi anh: “Mộ Trạch, anh chỉ nói câu này với mình em thôi sao?”

Bước chân Mộ Trạch hơi ngừng lại, giọng nói không được tử tế cho lắm: “Em cảm thấy anh còn nói được với ai nữa?”

Lộ Cẩn không trả lời, cô nhận ra được tâm trạng hiện giờ của Mộ Trạch không tốt lắm, giống như anh đang phải đè nén điều gì đó, là vì cô nói muốn chia tay với anh sao?

Anh tiếp tục bước đi, Lộ Cẩn lại chỉ có thể ngắm được xương quai hàm lạnh lùng của anh.

Mộ Trạch trực tiếp bế cô lên giường ngủ nhưng Lộ Cẩn không hề muốn ngủ, nằm lâu trên giường bệnh như vậy đầu cũng muốn hôn mê rồi.

Cô nói với Mộ Trạch: “Em muốn ra ban công hóng gió một lúc.”

Mộ Trạch nhìn cô cực kỳ không vui: “Đầu óc em bị sốt cao quá nên phế rồi à? Ốm đau còn ra hóng gió nỗi gì!”


“Em không ốm nữa rồi.” Cô đứng dậy định đi ra phòng khách.

Mộ Trạch nắm bả vai cô, anh gào ầm lên với đôi mắt hằn đỏ: “Lộ Cẩn, em không có trái tim nữa à? Em có biết anh lo cho em thế nào lúc em ốm không? Em có biết anh sợ em xảy ra chuyện đến thế nào không? Còn em thì sao? Đột ngột nói chia tay với anh, bây giờ còn tự do phóng khoáng muốn hóng gió nữa à!”

Lộ Cẩn bị dáng vẻ anh hiện giờ làm cho sợ ngây người.

Tay anh dùng sức đẩy cô lên tường, đau đớn trên lưng truyền đến, Lộ Cẩn còn chia kịp kêu đau thì môi đã bị anh phong kín.

Anh mút mạnh, cắn cũng mạnh, môi Lộ Cẩn đau đến mức tê dại, dùng sức đẩy anh ra nhưng chỉ đổi lấy hành động càng hung hãn hơn của anh. Cơ thể to lớn áp chế cô, trừng phạt cô như đang phát điên.

Tại sao cô lại nói chia tay anh? Tại sao cô lại không thương bản thân mình?

Mộ Trạch dần mất lý trí, tựa như mãnh thú hung ác, điên cuồng xé quần áo cô…

Lộ Cẩn chưa bao giờ nhìn thấy anh trong bộ dạng này. Cô bị dọa sợ, hoảng hốt né tránh sự công kích của anh.

“A!” Cô đột nhiên kêu đau, cánh tay bị vật gì đó cứa phải.

Động tác Mộ Trạch hơi chậm lại, lý trí dần kéo về, anh vội vàng nắm cánh tay Lộ Cẩn nhìn qua, làn da trắng nõn bỗng hiện một vết sưng đỏ, anh lại nhìn qua cổ tai trái của mình đang đeo chiếc đồng hồ Audemars Piguet.

Anh cởi đồng hồ, phẫn nộ vứt xuống đất, vì lực quá mạnh nên khi đồng hồ đáp đất tạo ra một âm thanh vang dội, Lộ Cẩn nhìn thấy đồng hồ bị vứt xa như vậy mà vẫn không hư hỏng gì, nói: “Em chỉ bị quệt nhẹ một cái thôi, không đau đâu.”

Mộ Trạch ngẩng đầu nhìn cô trong bộ quần áo xộc xệch bỗng ngẩn ra.

Chết tiệt! Sao anh có thể nghĩ đến việc làm chuyện đó trong khi cô còn đang ốm như này, đã thế còn làm cánh tay cô bị thương!

Cảm nhận được ánh mắt anh, Lộ Cẩn vội vàng sửa sang lại quần áo, nhưng còn gọi gì là quần áo nữa? Bị anh xé thế này cũng chỉ còn là vài mảnh vụn, đâu đủ che hết cơ thể?

Hai tay Lộ Cẩn che ngực, chập chững bước đến cạnh giường, kéo chăn qua che cho mình.

Mộ Trạch xoay người ra khỏi phòng ngủ, khi quay lại, trên tay anh cầm theo một lọ thuốc mỡ và một gói tăm bông.

Anh ngồi ở đầu giường, bóp thuốc lên bông tăm rồi kéo tay Lộ Cẩn, bôi thuốc lên vết thương của cô.

Trên cánh tay mang đến một cảm giác mát mẻ, Lộ Cẩn nhìn anh, sâu thẳm trong ánh mắt ấy là đau lòng và tự trách bản thân mình.

Lộ Cẩn nghe được một giọng nói từ sâu thẳm trong tim nói với cô rằng: “Lộ Cẩn, người đàn ông này quan tâm đến mày.”

Hết chương 29.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui