Mấy ngày nay sức khỏe của Trình Phóng luôn không được tốt lắm.
Hôm đó sau khi dầm mưa cả một đêm, đầu óc thường choáng váng, hơn nữa hai ngày liền gió thổi, đến đêm nhiệt độ liên tục tăng vọt.
Bản thân anh cũng biết nên mới đi mua thuốc.
Buổi tối hôm qua không hiểu sao ngủ rất ngon, hôm nay lại ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.
Đến tối tinh thần mới xem như tốt hơn chút.
Lúc hơn sáu giờ tối Doãn Hạo gọi điện cho anh, giọng điệu gấp gáp, giống như đã xảy ra chuyện gì lớn.
“Anh Phóng, có chuyện gì thế?” Doãn Hạo hỏi: “Mấy ngày nay trong xưởng rất bận, sao không tìm thấy anh?”
“Mẹ nó đừng phiền tao.” Tâm trạng Trình Phóng cực tệ, vô cùng nóng nảy, ai cũng không muốn gặp, cũng không muốn nghe thấy giọng ai cả.
Đang muốn cúp điện thoại, Doãn Hạo đã loạn đến dậm chân, bên kia điện thoại đã gào thét: “Anh Phóng anh Phóng, đợi đợi đợi đợi…”
“Nếu anh không đến làm nữa thì xong đấy, công việc kiếm tiền này cũng không phải dễ kiếm đúng không? Bây giờ lão Lý thật sự giận điên lên đấy, chuyện này…”
Trình Phóng còn chưa nói xong, Trình Phóng đã cúp máy.
Thuận tay ném điện thoại sang một bên.
Anh nhắm mắt lại, muốn ngủ tiếp một chút.
Vốn dĩ đã tốt hơn nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, vừa nãy bị cậu ta quát to, đầu lại bắt đầu âm ỉ đau.
Thật sự chẳng có gì tốt, từng người một đều cố gắng phiền nhiễu anh.
Lăn qua lộn lại một hồi nhưng cũng không làm sao ngủ nổi.
Trình Phóng từ trên giường bình tĩnh ngồi dậy, một lúc sau mới đem quần áo chuẩn bị đi tắm.
Thật sự nằm mơ mơ màng màng một ngày một đêm, người anh nóng lại dễ ra mồ hôi, đến bản thân còn ghét bỏ mùi hôi hám trên cơ thể mình.
Trình Phóng nâng áo lên, vẫn ngửi thấy mùi.
Mẹ nó, mùi vẫn khó chịu.
Thật sự không chịu nổi.
Tối nay thời tiết không tồi, ánh trăng trong như nước, rắc một lớp ánh sáng mềm mại màu bạc, bao phủ toàn bộ trấn, chậm rãi chiếu xuống.
Trong nhà chỉ có một phòng tắm ở cuối sân, Trình Phóng cầm quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này vang lên tiếng gõ cửa.
Bước chân Trình Phóng dừng lại, lông mày nhíu chặt.
Lúc này còn có ai đến gõ cửa chứ?
Không thể nào là bà nội được.
“Ai?” Trình Phóng hỏi.
“Là tôi!” Bên ngoài truyền đến giọng nói dịu dàng mềm mại của con gái, cô thận trọng nói tên của mình: “Minh Hạnh.”
Con ngươi Trình Phóng rõ ràng co rút lại.
Giọng anh lạnh băng hỏi: “Làm gì?”
Chỉ hỏi câu này, cũng không có ý muốn mở cửa.
“Tôi…” Minh Hạnh nói đến cửa miệng, lại không biết nên nói thế nào.
Một chữ ngắn ngủi nhưng lại hàm chứa oan ức và buồn bã khi bị từ chối bên ngoài cửa.
Của vẫn đóng chặt.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Minh Hạnh hít một hơi, âm thanh thả ra rất nhẹ rất nhẹ, giống như sợ làm phiền đến anh.
“Cậu mở cửa ra được không?”
Mấy chữ cuối cùng quả thực mềm mại như khiến người ta rơi vào nước.
Trong lòng đột nhiên giống như mềm ra.
Trình Phóng mím chặt môi, muốn mắng người, nhưng lại không chịu nổi, mở cửa.
Ngẩng lên nhìn thấy Minh Hạnh đứng ngoài, cách anh hai bước chân.
Cô mặc một chiếc áo ngủ vải bông trắng, váy dài đến đầu gối, mềm mại trên người cô, trên cổ váy có những bông hoa màu vàng nhạt, trông thật sảng khoái và dịu dàng.
Tóc xõa trên cổ và vai, giống như dải ngân hà trải dài trên mặt đất.
Cô mở to mắt, vừa ngẩng lên nhìn Trình Phóng lại lập tức cúi xuống, dáng vẻ hoang mang.
Trình Phóng đợi cô nói.
Đợi gần một phút cũng không nghe thấy tiếng gì, anh không kiên nhẫn nổi, tay đặt lên tay nắm cửa định đóng lại.
Minh Hạnh thấy động tác của anh, lông mày nhíu chặt, khóe môi khẽ mở, nhìn giống như muốn ngăn anh lại.
“Muốn nói gì thì nói nhanh lên, không nói thì biến đi.” Tay Trình Phóng nắm chặt trên cửa, các đốt ngón tay ngày càng siết chặt hơn.
Trình Phóng rất muốn trực tiếp đóng cửa lại, nhưng trong lòng càng nghĩ như vậy thì động tác càng không cử động nổi.
Minh Hạnh bị anh dọa run lên.
Sắc mặt cô ngày càng đỏ lên, khóe môi mấy lần đều mở ra, nhưng lại không nói lên lời.
“Tôi vào trong nói.” Minh Hạnh cẩn thận chỉ vào trong.
Lông mày Trình Phóng nhíu chặt muốn tức giận, nhưng cơn giận dữ vừa lên đầu, anh đột ngột kiềm chế.
Anh vẫn tránh sang một bên, nhường chỗ để cô đi vào.
Minh Hạnh cong môi, đi về phía trước hai bước, thế là đã bước vào phòng.
Cô vào phòng Trình Phóng tổng cộng chưa được mấy lần.
Tối hôm qua vào đây tìm thuốc, vội vàng cầm thuốc rồi đi luôn.
Hôm nay lại vào, đây là lần đầu tiên nhìn kỹ phòng anh như vậy.
Thực ra bố cục cũng không khác gì phòng cô đang ở, ngoài ra có một cảm giác đặc biệt, giống như là… thuộc về phong cách của anh.
Hai mắt Minh Hạnh quan sát xung quanh, tim đập thình thịch, dường như bản thân cũng nghe thấy âm thanh tim đập này.
Cuối cùng vào lúc Trình Phóng sắp không kiên nhẫn mà tức giận, cô lấy hết dũng khí mở miệng.
“Trình Phóng, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện.” Cô mở miệng nói.
Trình Phóng cáu kỉnh nhìn cô, cũng không nói gì.
Chờ đợi cô tiếp tục nói.
Vốn dĩ tâm trạng anh đã không tốt, cô lại còn dây dưa lằng nhằng thế này.
Anh ghét nhất loại người lằng nhằng.
Đuôi mắt Minh Hạnh ươn ướt, lo lắng thành ra bộ dạng này, ngón tay nắm chặt lấy áo, cô nói: “Trình Phóng, tôi làm bạn gái cậu, cậu cố gắng học để thi lên đại học được không?”
Cô đang nói chuyện với anh bằng giọng nói dịu dàng, sau khi nói xong vội cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Đầu tiên Trình Phóng sững người, sau đó là một tiếng “Bùm”, trong đầu hoàn toàn nổ tung rồi!
Trong phút chốc anh không dám tin mình vừa nghe thấy cái gì.
Tiếp đó Minh Hạnh vội vàng giải thích.
“Tôi cảm thấy cậu cố gắng học hành, nếu tham gia thi đại học chắc chắn có thể đạt được thành tích rất tốt, thi đỗ vào một trường tốt.
Vì vậy, cậu học lại một năm, tham gia thi lại đi.”
Trong giáo dục từ nhỏ của Minh Hạnh, thi đại học là sự kiện lớn của đời người, tương lai sau này ra sao, tất cả đều đánh cược ở đây.
Vì vậy, Minh Hạnh thật sự không hy vọng nhìn thấy Trình Phóng bỏ lỡ cơ hội này.
Đề vật lý lần trước anh giải dễ dàng như vậy, chứng tỏ anh hoàn toàn có thể làm được.
Buổi chiều cô ở trong phòng nghĩ rất lâu, nghĩ Trình Phóng phải làm sao mới có thể thật sự cố gắng học hành.
Mặc dù biết rằng suy nghĩ và cách làm như vậy của bản thân cũng hơi vô lý nhưng đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Nhưng Trình Phóng vẫn không nói câu gì.
Minh Hạnh vẫn cúi thấp đầu, không dám nhìn biểu cảm của anh, nhưng cho dù như vậy, cô cũng mơ hồ cảm nhận được trên người Trình Phóng tỏa ra hơi thở lạnh băng khác thường.
Khiến tim cô đập càng nhanh, người cũng càng hoảng hốt, đầu ngón tay đang không ngừng nắm chặt quần áo, nắm rồi lại buông ra.
Cô là một cô gái ngoan ngoãn bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng làm qua bất kì chuyện gì quá giới hạn, cũng chưa từng dám nói như vậy với ai.
Cảm thấy… bản thân rất ngại ngùng, cũng rất mất mặt nữa.
Thôi vậy, cô vẫn nên rời đi.
Anh chẳng để ý đến cô, trong lòng Minh Hạnh khó chịu đến chua chát, đặc biệt là bây giờ cô đã nói mấy lời này rồi, anh vẫn không để ý.
Cũng không biết tại sao, cảm giác không được anh quan tâm thật sự không dễ chịu.
Minh Hạnh vừa xoay người, đột nhiên một bàn tay ôm eo cô, trực tiếp nhấc cô quay lại.
Trong thời gian ngắn ngủi, hai chân không chạm đất, sau đó mới rơi xuống.
Minh Hạnh không khỏi hoảng loạn.
“Vừa nãy cô nói cái gì?” Cuối cùng Trình Phóng đã chịu mở miệng.
“Tôi nói, cậu cố gắng học thi đỗ đại học…”
Minh Hạnh chưa nói xong liền bị Trình Phóng ngắt lời: “Câu phía trước!”
“Tôi…” Sắc mặt Minh Hạnh đỏ bừng, nuốt nước bọt, làm thế nào cũng không nói lại được lần hai.
“Thật sự làm bạn gái của tôi?” Trình Phóng cong khóe môi, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu, hỏi lại cô: “Đúng không?”
Mặt anh tiến đến trước mặt cô, cách nhau quá gần, nhất định phải nhìn chính miệng cô thừa nhận.
Minh Hạnh không có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, đáp lại cực nhỏ: “Ừm.”
“Vậy thì tôi có thể làm được cái gì?” Trình Phóng hỏi.
Không đợi Minh Hạnh nói, anh lại nói: “Vậy bạn gái thì cho hôn cho sờ không?”
Lỗ tai Minh Hạnh cũng đỏ lên.
Cô là hy vọng anh có thể có gắng học hành, không phải làm mấy chuyện lung tung này.
“Cậu… cậu phải cố gắng học hành mới… mới có thể…”
Minh Hạnh nói lắp liên tục.
“Hừm, ông đây không kiểm chứng thì làm sao biết cô có lừa ông không.”
Trình Phóng nhớ đến bức ảnh Phùng Dụ cho anh xem, trong lòng lại không nhịn nổi tức giận, hừ lạnh một tiếng, anh nói: “Không phải có bạn trai rồi sao?”
“Tôi không có.” Minh Hạnh buột miệng phản bác.
“Vậy hôm đó còn đi ra ngoài cùng tên đàn ông kia, cả đêm không về.” Lời này của Trình Phóng nghe mà quả thực sắp ghen chết rồi.
Trời mới biết anh tức giận thế nào.
Mẹ nó chứ, hôm đó anh nhẫn nhịn đến khổ sở, khi nhìn thấy bức ảnh thì hận không thể quăng nó đi.
Mẹ nó, thật là tức chết anh rồi.
Nhất thời Minh Hạnh không có phản ứng.
Lúc nào cô đi cùng đàn ông chứ…
À, anh nói đến Lộ Tuyển.
“Đó là bạn của tôi.” Minh Hạnh nghĩ một chút rồi lại giải thích: “Chúng tôi là bạn học cấp ba, còn là bạn đại học… Cậu ấy thích bạn thân của tôi.”
“Hôm đó cậu ấy tiện đường đi ngang qua thăm tôi, tôi vì lễ phép đi tiễn cậu ấy.
Ai mà biết trời mưa to không về được, đành ở tạm bên ngoài…”
Rất đơn giản, cũng không có gì.
Không hiểu Trình Phóng làm sao biết được, lại nghĩ thành ra như vậy.
Lông mày Trình Phóng đè nén sự vui sướng, ra vẻ gật đầu, sau đó anh chỉ chỉ tay lên mặt mình, nói: “Em hôn tôi đi, tôi tin em ngay.”
Trình Phóng chẳng phải người lễ phép gì, chả có chút khiêm tốn.
Minh Hạnh ngẩng đầu, cô cắn môi, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nhìn mà khiến tim người ta đập loạn.
Cô đã suy nghĩ hồi lâu, làm động tác xây dựng tinh thần mà lẽ ra phải có.
Do dự vài giây, cô kiễng chân lên, nhanh chóng hôn lên má Trình Phóng.
Đôi môi mềm mại lướt qua má anh, giống như lông vũ khẽ quét qua, lưu lại một chút cảm giác tê dại.
Toàn thân Trình Phóng cứng ngắc, chỉ cảm thấy đỉnh đầu tê dại, suýt chút nữa không nhịn nổi.
Cô nàng này thật sự không lừa anh.
Giây tiếp theo anh đã phản ứng lại, hai tay ôm eo cô nhấc lên, trực tiếp ôm cô ngồi lên bàn.
Minh Hạnh vừa ngẩng đầu, đối diện với mặt anh.
“Tôi một ngày một đêm chưa tắm rửa gì cả, có ghét bỏ tôi hôi không?” Trình Phóng nói như vậy, còn cố ý lại gần cô hơn, ép sát ngực vào gần cô.
Từ khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy những sợi lông mịn trên má Minh Hạnh đều ửng hồng, cô sững sờ nhìn Trình Phóng, cả người đều sững sờ, đâu có ngửi thấy mùi gì đâu.
Hơn nữa hình như cô cũng không hề ghét bỏ anh.
Đôi mắt Minh Hạnh trong veo như mặt hồ, cô lặng lẽ nhìn anh một lúc.
Qua mấy chục giây, lời đến bên miệng đang định nói gì đó thì tay Trình Phóng giữ trên eo cô, đột nhiên dùng sức giữ chặt người lại, hôn lên môi cô một cách mãnh liệt và bá đạo.
Hơi thở của anh thoáng chốc bao trọn lấy cô.
Căn bản Minh Hạnh không kịp phản ứng, mắt đột nhiên mở to, tay nhất thời không biết đặt ở đâu, chỉ có thể nắm chặt vào bàn, cả người sững sờ.
Đầu óc trống rỗng.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...