Đừng luôn nhớ thương em

Thẩm Trĩ Tử dùng tốc độ ánh sáng đi xin phép đưa giường bệnh của mình chuyển tới phòng Cận Dư Sinh.
 
Giường có gắn bánh xe, đẩy đi tương đối thuận tiện.
 
Lần này không chỉ ở chung dưới một mái nhà, hai người thậm chí còn thành bạn cùng phòng. Khoảng cách hai chiếc giường tính quá lắm cũng chẳng vượt quá nửa cánh tay.

 
Cô cảm thán vô ngần: “Aiya, không ngờ lần cách cậu gần nhất lại là ở trong bệnh viện.”
 
Cận Dư Sinh cắn chặt răng: “Thẩm Trĩ Tử.”
 
Thiếu nữ chim cút rụt cổ, vô tội nói: “Phòng bệnh khoa chỉnh hình chật như vậy, cho bệnh viện người ta chút không gian nữa chứ.”
 
Cậu không nói gì, ánh mắt hơi trầm, tràn đầy ý cảnh giác.
 
“Vả lại, cậu nghĩ mà xem.” Cô liếm môi, “Lỡ như nửa đêm cậu thấy đau vai, tớ ngủ ngay bên cạnh...phi, tớ cách cậu gần, còn có thể kể chuyện cho cậu nghe.”
 
Lúc nói những lời này, trong mắt cô tràn đầy ý cười, giảo hoạt linh động như con nai con nhảy nhót vui đùa.
 
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm hàm trên, trầm tư giây lát, cậu chợt nghĩ ra một cách: “Vậy đi, chúng ta ước định với nhau, xác định cụ thể lại quy định, những chuyện nào thuộc tuyến điện cao áp, trước khi thành niên chúng ta không thể làm.”
 

“Này rất nhanh thôi.” Thẩm Trĩ Tử không để bụng, “Bắt đầu học kỳ sau là lễ trưởng thành rồi.”
 
Vào tháng ba hàng năm trường trung học phụ thuộc Minh Lý sẽ tổ chức lễ trưởng thành tập thể cho học sinh lớp 12.
 
Vừa là nhìn lại mười tám năm đã qua, cũng là lời chúc phúc cho tương lai.
 
Cậu không gấp không chậm đánh gãy sự hưng phấn của cô: “Tôi nói cái ‘thành niên’ năm hai mươi tuổi cơ.”
 
“...” Thẩm Trĩ Tử kinh hãi ngẩng đầu, “Cận Dư Sinh, trong luật hình sự từ mười sáu tuổi trở lên đã là phụ nữ rồi, cậu có biết không?”
 
“Không biết.” Cậu chỉ biết, hai mươi tuổi mới có thể lãnh giấy đăng kí kết hôn.
 
“Vậy...”Thẩm Trĩ Tử nghẹn lòng xua tay, tủi thân không chịu được lùi về sau mấy bước, “Vậy cậu không cần giảng mấy cái điện cao áp với tớ đâu, nghĩ bằng ngón chân cũng biết, chắc chắn là không cho hôn không cho ôm.”
 
“Ừ.”
 
Cậu ta thế mà còn bình tĩnh thản nhiên nói... ‘Ừ’?!
 
“Chó săn của đài truyền hình!” Thẩm Trĩ Tử nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ được câu nào mắng người, thẹn quá hóa giận mà lớn tiếng lầm bầm.
 
“Vậy mình cậu nằm trong này đi, tớ đẩy giường tớ ra.” Cô đau lòng khịt mũi, nói rồi vươn tay cầm lấy hồ sơ theo dõi bệnh án của mình, “Tớ để khăn lông lại cho cậu, buổi tối sau khi thuốc tê hết tác dụng nếu thấy đau thì tự nuốt nước mắt cắn khăn mà chịu đựng, nằm trên giường trằn trọc rên rỉ cô đơn tịch mịch nhìn chân trời cho đến khi mặt trời nhô lên, ngàn vạn lần đừng có nói chuyện với tớ.”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh một lời khó nói hết.
 
Không cách nào hình dung ra cảnh tượng cô miêu tả.
 
Thẩm Trĩ Tử chậm rề rề dịch giường ra một chút, khóe mắt liếc thấy Cận Dư Sinh vẫn không hề nhúc nhích, trong lòng uể oải cực độ.
 
Nửa ngày sau, cô từ kẽ răng nặn ra một câu nhỏ ti tí: “Cậu chủ động một chút thì chết à...”
 
Cận Dư Sinh hơi ngẩn ra, vẻ mặt lập tức mềm đi.
 
Cậu rối rắm nhìn cô, theo bản năng cảm thấy mình nên dỗ dành cô.
 
Do dự một lát, cậu nhẹ giọng nhắc đầu nói: “Son cậu chưa lau sạch.”

 
Thẩm Trĩ Tử giận dữ chà chà khóe môi.
 
Mu bàn tay trắng nõn mạnh mẽ lau môi, vết son màu hồng đào còn sót lại bị lau đi phân nửa.
 
“...Vẫn chưa lau sạch.”
 
Thẩm Trĩ Tử tức muốn đá cậu một cái: “Không lau nữa!”
 
Vừa gặp chuyện là liền nói lảng sang chuyện khác.
 
Cậu ta là chim cút à!
 
Thiếu nữ tức giận, như con hồ ly nhỏ giận dữ, lông đuôi cũng xù cả lên.
 
Cận Dư Sinh thấy tức cười. Giây kế tiếp, không hề báo trước, cậu đột ngột khom người xuống.
 
Một tay chống lên vai cô, tay còn lại đầu ngón tay dùng sức, nhẹ nhàng chậm rãi cọ qua môi cô.
 
Hơi ấm còn đọng lại, ngón tay với khớp xương rõ ràng mang đi chút vệt hồng cuối cùng.
 
Sau đó——rơi trên môi mình.
 
Cậu ngừng lại rất lâu.
 
Ánh sáng từ trong mắt tản ra, cậu hơi rũ mắt, hai ngón tay thon mảnh đè trên môi, tựa như đang cảm nhận một loại hơi thở lướt qua trong giây lát.
 
Thời gian như bị ấn nút tạm dừng.
 
Thẩm Trĩ Tử trợn lớn mắt, ngừng thở.
 
Qua một lúc lâu.
 
Cậu buông ngón tay ra.
 
“Tôi luôn cảm thấy, làm mấy chuyện này với cậu quá sớm... có lẽ đối với cậu mà nói không được tốt cho lắm.” Cận Dư Sinh lúng túng, đáy mắt lại khônh giấu được dịu dàng, “Tôi sợ bây giờ đầu óc cậu không tỉnh táo, sau này trưởng thành tỉnh táo rồi lại hối hận, tới tìm tôi báo thù.”
 
Thẩm Trĩ Tử vừa định cãi lại, chợt nghe cậu nói tiếp——
 
“Có điều, cái này cậu có thể coi như...”
 
Vành tai thiếu niên thoáng đỏ lên, ánh đèn chiếu lên cần cổ trắng nõn, giọng nói trầm khàn, đè nén.
 
“Chúng ta đã hôn rồi.”
 
***
 
Thẩm Trĩ Tử không ngờ, lời mình nói lại thành sự thật.
 
Qua nửa đêm, Cận Dư Sinh thật sự bị đau mà tỉnh dậy.
 
Mấy năm nay cậu bị đau nhiều, đã không quá mẫn cảm đối với cảm giác đau đớn nữa. Nhưng công hiệu của thuốc tê vừa qua, đám tế bào đau đớn trong cơ thể như sống lại theo, hô bè kéo bạn gào thét kêu đau, mang đến cảm giác đau đớn như dời non lấp biển.
 
Bóng đêm thâm trầm, trong phòng chỉ ở một cốc đèn ngủ nhỏ sáng dìu dịu Thẩm Trĩ Tử mang từ nhà tới. Cốc đèn làm thành hình ốc sên, phun hơi sương tăng độ ẩm vào trong không khí, cùng hương hoa hồng tản mác.
 
Nửa người Cận Dư Sinh đã sắp đau đến mất cảm giác, cậu nương theo ánh đèn yếu ớt, nhìn chăm chăm Thẩm Trĩ Tử.
 
Ánh đèn mập mờ, hàng lông mi của cô dài mà cong vút, cằm thon gọn, da dẻ trắng nõn, xinh đẹp như một bức tranh.
 

Tướng ngủ của cô rất đẹp, rúc trong chăn không nhúc nhích, hô hấp vững vàng, tóc dài như nước tản trên gối trắng, tựa như tơ lụa tuôn chảy.
 
Hầu kết Cận Dư Sinh lăn động, nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được.
 
Cậu vươn một tay, giúp cô nhét nửa cánh tay lộ bên ngoài trở vào trong chăn.
 
Phòng bệnh có mở điều hòa, cho dù không đắp chăn cũng sẽ không thấy lạnh.
 
Nhưng cậu quá đau... cần làm chút chuyện gì đó để dời đi sự chú ý.
 
Không ngờ một động tác nhẹ như vậy cũng khiến Thẩm Trĩ Tử giật mình tỉnh dậy. Lông mi cô khẽ run, mắt còn chưa mở đã thấp giọng hỏi: “Cậu đau à...”
 
Giống như phản ứng của tiềm thức, vẫn luôn đợi cho tác dụng của thuốc tê qua đi.
 
Sau đó bò dậy, an ủi cậu.
 
Trái tim Cận Dư Sinh mềm nhũn đến rối tinh rối mù: “Không đau.”
 
Cô mơ màng: “Nói thật lòng.”
 
Cận Dư Sinh: “...”
 
Cho nên, cô dù nửa tỉnh nửa mê cũng cảm thấy cậu đang lừa cô.
 
Cậu đột nhiên có cảm giác thất bại.
 
Quyết định nhận thua: “... Đau.”
 
“Vậy, tớ kể chuyện cho cậu nghe.” Nói được hai câu, dường như Thẩm Trĩ Tử đã tỉnh hơn một chút. Cô nhúc nhích bả vai, lười biếng hé mở một con mắt, nửa tỉnh nửa không, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, “Rất lâu rất lâu trước đây, có một nàng công chúa... ừm, cô xinh đẹp vô song, anh dũng vô địch, có thể lên trời ôm trăng, xuống biển bắt ba ba, mỗi năm đều trảm được rất nhiều thủ cấp ác long, treo trên tường thành cho mọi người chiêm ngưỡng.”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh không muốn nghe nữa.
 
Câu chuyện này, mở đầu đã rất kỳ quái rồi!
 
“Có nàng, việc trị an của vương quốc rất tốt.” Thẩm Trĩ Tử khẽ ngáp một cái, hai mắt phủ một tầng hơi nước, ẩm ướt, “Mặc dù cuộc sống như vậy chẳng có gì thú vị, nhưng đời mà, ai mà không liều mấy phen. Cứ như vậy, ngày qua ngày, cho tới một hôm... đột nhiên! Cô gặp được chân ái của đời mình!”
 
Cận Dư Sinh yên lặng nghe.
 
Dưới ánh sáng mập mờ tỏa ra từ cốc đèn ốc sên, đáy mắt cậu mang một loại dịu dàng ngay chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
 
“Chân ái của công chúa, tất nhiên là tiểu vương tử rồi. Vị tiểu vương tử này ấy à, tướng mạo vô cùng vô cùng đẹp trai, kinh diễm động lòng người sét đánh vô địch, đẹp tới mức khiến người ta muốn phạm tội... công chúa tức giận nghĩ—— ‘Mẹ kiếp, không ngờ trên đời này còn có người xinh đẹp hơn ta, ta phải trói về, nhốt hắn lại, sau đó XX hắn!”
 
“...”
 
Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm hàm trên.
 
Sao càng nghe càng thấy sai sai.
 
Cậu có nên giúp nhân vật chính trong câu chuyện của cô... tìm lại giá trị nguyên hình của cuộc sống.
 
“Công chúa rất nhanh phát hiện, tiểu vương tử sống không hề vui vẻ.” Cô từ từ kể, bịa như thật, “Bởi vì chàng mỗi ngày đều ngồi trên lầu các thêu hoa, thực ra là vừa khóc vừa thêu, nước mắt tí tách rơi xuống sàn, biến thành trân châu cùng kim cương, sau đó bị người cô cô độc ác lấy đem đi bán.”
 
“...”
 

À, tiểu vương tử kia không phải cậu, cậu không thêu hoa, nước mắt cũng sẽ không biến thành bảo ngọc.
 
Cận Dư Sinh mỉm cười.
 
“Công chúa đau lòng muốn chết, quyết định cứu chàng thoát khỏi biển khổ, vì thế đánh người nhà chàng ta một trận, đưa chàng rời khỏi tòa lâu đài cổ ăn thịt người đó.”
 
Nói tới đây, Thẩm Trĩ Tử rất say sưa.
 
Ngay khi cậu cho rằng cô định lôi ra cái kết kinh điển ‘từ đó hai người sống hạnh phúc bên nhau’, phong cách chợt đổi, Thẩm Trĩ Tử bất chợt nói:
 
“Nhưng sau khi tiểu vương tử thoát khỏi sự quản thúc của người nhà, tính tình chàng thay đổi đột ngột , không nghe lời công chúa, bắt đầu hỗn xược thức đêm!”
 
“...”
 
“Chàng điên cuồng mất ngủ, hết đêm này tới đêm khác không ngủ, lôi kéo công chúa kể chuyện, không cho nàng ngủ! Công chúa xinh đẹp thức đêm làm nổi lên quầng thâm cùng nếp nhăn nơi khóe mắt, cô lo lắng, tìm hết cách hay trong dân gian, khắp cung điện trong một thời gian ngắn chật ních hàng hóa các nước!”
 
“...”
 
“Nhưng nàng vẫn quá ngây thơ!” Cô nhắm mắt kể chuyện, ngữ khí rất là bi thương, “Thức đêm đánh mất collagen, mặt nạ cùng tinh dầu nào có bù lại được——Nàng, một đời xinh đẹp, cuối cùng trở thành bà lão xấu xí!”
 
“...”
 
Tâm tình Cận Dư Sinh rất phức tạp.
 
Cậu rất hối hận, cậu không nên giém chăn cho cô...
 
Nằm cứng ngắc tại chỗ, nửa ngày sau, cậu vẫn không nghe thấy phần sau.
 
Nhịn không được, cậu thấp giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó công chúa không nhịn được nữa, bèn...” Thẩm Trĩ Tử mơ mơ màng màng, giọng nói mềm nhũn, “Bèn nói với chàng.”
 
Cận Dư Sinh lắng nghe, vẫn không nghe thấy kết cục.
 
Chỉ nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn.
 
Cậu quay sang nhìn, đầu cô nghiêng trên gối không nhúc nhích, lồng ngực nhẹ phập phồng, có lẽ đã ngủ rồi.
 
Cằm nhỏ trắng muốt, lông mi dày như cánh ve. Cuộn trong chăn, như con sóc con đắp cái đuôi lớn.
 
Ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi, đập lên cửa kính, khe khẽ phát ra tiếng động.
 
Cận Dư Sinh chăm chú nhìn cô một lúc, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng nhỏ chật chội, dịu dàng mà trầm thấp——
 
“Sau đó công chúa không nhịn được nữa, nói với chàng: Chàng xem, cuộc sống khiến chàng già đi, cũng khiến ta già đi.”
 
“Hai chúng ta ai cũng không thể thoát khỏi năm tháng, chạy khỏi thời gian.”
 
“Nếp nhăn trên mặt nàng rất không đẹp, nhưng ta đeo kính lão, ghé lại gần cẩn thận ngắm nhìn, mới nhận ra——”
 
“Ồ, thì ra sau khi già đi, nàng trông như thế này.”
 
“Khi còn trẻ, ta thật có mắt nhìn. Nàng bây giờ, đã trở thành bà lão đáng yêu rồi.”
 
Không biết giọng cậu quá thấp, hay cô thật sự quá mệt, ngủ rất trầm.
 
Cậu không gấp không vội nói từng câu từng chữ, câu cuối cùng, ánh mắt rơi trên người cô.
 
Cậu nhìn cô rất lâu, thấp giọng nói:
 
“Hồi còn trẻ cũng rất đáng yêu.”
 
Như thế nào cũng vẫn đáng yêu.
 
Lên trời xuống đất, cậu chỉ thích mình cô.
 
***
 

Thẩm Trĩ Tử bị thương ngoài da, xuất viện sớm. Cận Dư Sinh thì lại phải ở trong viện tới tận năm sau.
 
Trong thời gian này ba Tề có dẫn theo Tề Việt thương tích đầy mình đến thăm một chuyến, lấy danh nghĩa tới xin lỗi, nhưng Thẩm Trĩ Tử không muốn gặp cậu ta, cho nên đã đuổi đi.
 
Lúc đó, cô đang ngồi trong phòng bệnh gọt táo.
 
Cô gái được nuông chiều từ nhỏ, ngay cả hoa quả cũng chưa từng tự mình gọt, vỏ táo rơi vãi đầy sàn.
 
Cận Dư Sinh không nhìn tiếp được nữa: “Để tôi tự làm.”
 
“Cậu là người tàn tật!” Thẩm Trĩ Tử trợn mắt, “Sao có thể để cậu làm loại công việc nặng nhọc này!”
 
Cậu im lặng, thay đổi cách nói: “... Tôi gọt cho cậu ăn.”
 
Thẩm Trĩ Tử lập tức ngượng ngùng giao táo: “Được rồi.”
 
Cho cậu ấy cơ hội niềm nở vậy.
 
Cậu đón lấy, dùng cánh tay không dùng được nhiều lực cầm táo, tay còn lại xoay tròn lưỡi dao, vỏ táo mỏng đều được tách ra.
 
Thẩm Trĩ Tử nhìn đến ngây người.
 
Người này rõ ràng ngay cả cơm sáng cũng không biết nấu, thế nhưng kỹ năng dùng dao lại rất giỏi.
 
Gọt xong, cậu cắt táo thành miếng nhỏ để vào hộp cơm trong suốt, bóc một hộp sữa chua, đổ chung vào.
 
Thẩm Trĩ Tử khoác áo choàng kẻ to đùng, nửa người bọc kín bên trong, mắt to chớp chớp: “Này là salad hoa quả sao?”
 
Cậu đưa tăm đến trước mặt cô: “Ừ.”
 
Miễn cưỡng coi là thế đi.
 
Cậu chỉ cảm thấy, cô hay bắt bẻ như vậy.
 
Không cho chút ngọt ngọt vào, có khả năng ngay cả táo cô cũng chẳng ăn.
 
Thẩm Trĩ Tử rũ mắt, lông mi run run, khẽ nói: “Dâu tây cũng chẳng có... cậu lấy cái loại trái cây thấp kém này làm salad, có lệ cho xong à.”
 
“...”
 
Tay Cận Dư Sinh dừng giữa không trung, đột nhiên nghĩ không ra.
 
Mới bắt đầu, là ai nói muốn gọt táo cho ai vậy?
 
Cậu trầm ngâm chốc lát, trưng cầu ý kiến cô: “Giờ tôi đi mua dâu tây cho cậu nhé?”
 
Hình như cậu ấy nghiêm túc rồi.
 
Thẩm Trĩ Tử vội đón lấy hộp cơm: “Không cần, là tớ nghiện diễn thôi.”
 
“...”
 
Táo salad chua chua ngọt ngọt, cô vừa ăn vừa nhắc: “Sau này tớ còn như vậy, cậu nhớ phải diễn cùng đó.”
 
“...”
 
Tâm tình cậu phức tạp, giây tiếp theo, một miếng táo được đâm tăm đưa tới trước mặt.
 
Cậu trầm mặc một lát, ngước nhìn cô, ánh mắt cười như có như không.
 
Thẩm Trĩ Tử chưa từng làm loại chuyện tiểu nữ sinh này, có chút chột dạ.
 
Chợt nghe cậu hỏi: “Bây giờ có phải tớ nên phối hợp với cậu, đóng vai một người tàn tật không nhấc nổi tay?”
 
Cô nghĩ cũng không nghĩ, lắc đầu: “Không.”
 
Ngừng một lát, lại bổ sung: “Cậu nên diễn lão lưu manh đồ ăn đưa đến miệng còn phải nhịn xuống, muốn sàm sỡ cô gái nhỏ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận