Đừng luôn nhớ thương em

Bóng đêm đặc sệt, ánh đèn trong phòng như thiêu như đốt.
 
Thẩm Trĩ Tử nhìn cậu, sửng sốt hồi lâu.
 
“Nguội rồi cũng có thể hâm nóng rồi ăn.” Hai mắt cô vui mừng lấp lánh như sao, từng chút từng chút tích tụ, “Cậu tốt với tớ quá.”

 
Cô làm bộ cũng rất giống.
 
Cận Dư Sinh không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt.
 
“Có điều cậu cũng đừng thấy thiệt thòi, tối nay ra ngoài ăn, tớ cũng mang đồ về cho cậu đấy.” Hai mắt cô cong cong, nói rồi, vươn tay lắc lắc cánh tay cậu, “Để trong balo Thẩm Trạm, tớ đưa cậu đi...”
 
Một giây trước khi ngón tay chạm vào cánh tay cậu, Cận Dư Sinh lập tức rụt về sau tránh né.
 
Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Bây giờ đã một giờ hai ba phút sáng rồi.”
 
Gió thổi bão tố sắp đến, quanh người thiếu niên tản ra một loại áp bách quen thuộc.
 
Ngón tay Thẩm Trĩ Tử rơi vào khoảng trống, lặng người.
 

Cô thả nhẹ thanh âm: “Tớ cũng biết là tớ về rất muộn, nhưng Thẩm Trạm thất tình mà. Cậu biết đó, người thất tình đều không có não, bọn họ muốn phát tiết, cần được an ủi, cần có người thơm thơm ôm ôm ném cao cao.”
 
Ngập ngừng, cô nhỏ giọng lầm bầm: “Nhưng tớ lại không thơm thơm ôm ôm ném cao cao anh ấy được, đấy là chuyện bạn gái ảnh làm... vấn đề là, tớ là tiên nữ tốt bụng, tiên nữ không thể trơ mắt nhìn nhân loại ngu ngốc tự sát ngay trước mắt mình được, Thẩm Trạm hơi tí không xong là đòi nhảy cầu, tớ sợ anh ấy nghĩ không...”
 
Cận Dư Sinh nhẫn nhịn, thực sự không thể nhịn nổi.
 
Cậu phản bác cô: “Thẩm Trạm đã thất tình từ tháng trước rồi.”
 
Thẩm Trĩ Tử ngoan ngoãn chớp chớp mắt.
 
Tất nhiên cô sẽ không nói, trong một tháng này, cách dăm hôm ba bữa, cô lại phải cùng đi uống say với ông anh thiểu năng này.
 
Nếu nói thật ra...
 
Cô nuốt nước miếng.
 
Không biết Cận Dư Sinh có đánh gãy chân cô không.
 
Chần chừ một lát, cô hỏi: “Cậu rất không thích việc người trong nhà đi đêm không về, hoặc về nhà rất muộn sao?”
 
Không biết cô là cố ý hay vô tình, nhưng ba chữ ‘người trong nhà’ lọt vào tai, áp suất thấp quanh Cận Dư Sinh đã tan đi ba phần.
 
Cậu rất không có tiền đồ.
 
Mãi mãi không có cách nào tức giận với cô.
 
Trầm mặc hồi lâu, cậu thừa nhận: “Phải.”
 
“Nhưng bình thường tớ ra ngoài chơi đều là đi cùng mấy người bạn thân quen.” Cô ra tay trước tạo ấn tượng, giúp cậu thiết lập động cơ quản thúc thành quan tâm, ý đồ trấn an cậu, “Vả lại tớ rất rõ tửu lượng của bản thân, cũng rất ít khi uống say bên ngoài, cậu không cần lo lắng.”
 
Cận Dư Sinh trầm mặc, đầu lưỡi chạm hàm trên.
 
Cậu rất rõ, vấn đề không liên quan tới rượu.
 
Là tự cậu chui vào ngõ cụt.

 
Có thể cậu nên để lòng đỏ trứng xốp giòn ở đây, không nói gì, trực tiếp quay lưng đi thẳng lên lầu, bỏ lại mình cô tự mình suy đoán.
 
Nhưng một ngày cậu cũng nhịn không được.
 
Từ khi bắt đầu mất ngủ, tình trạng thần kinh cậu so với quá khứ càng tệ hơn. Trằn trọc khó ngủ lật qua lật lại, lúc nào cũng như tự ngược mà tưởng tượng, một lúc nào đó, cô đang ở với ai, đang làm gì.
 
Náo nhiệt là của bọn họ, hết thảy đều không liên quan tới cậu.
 
Nhưng cậu trốn trong chỗ tối, lúc nào cũng muốn đánh gãy chân cô.
 
“Có điều, cậu nói đúng.” Thấy Cận Dư Sinh vẫn không nói gì, lòng Thẩm Trĩ Tử rất không yên. Nghĩ tới nghĩ lui, cô bình tĩnh cho mình một bậc thang, “Con gái yếu đuối như tớ, nửa đêm một mình lang thang bên ngoài, đúng thật không an toàn.”
 
Cận Dư Sinh: “...”
 
Thực ra cậu vẫn chưa nói gì hết.
 
“Ừm,” Cô lại bắt đầu thăm dò bờ vực, “Tớ về nhà trước mấy giờ, cậu sẽ không thấy là muộn?”
 
Lần này Cận Dư Sinh rất quả quyết: “Trước tám giờ.”
 
Thẩm Trĩ Tử: “...”
 
Cậu ta có phải vẫn sống trong thời đại chưa phát minh ra điện không!
 
Cái hệ số thao tác này, độ khó cũng cao quá đi!
 
Huống hồ giờ còn đang là kỳ nghỉ đông...
 
Nghỉ đông đó! Sao có thể về trước tám giờ! Thật sự cho rằng người dân trên toàn thế giới không có cuộc sống về đêm sao!
 
Cô im lặng, thử đánh ý thương lượng: “Trước một giờ sáng được không”
 
“...”
 
Sắc mặt Cận Dư Sinh lạnh xuống rõ rệt.
 
“Cậu, cậu đừng nổi nóng.” Thẩm Trĩ Tử run như chim cút, rất không đành lòng mà lui một bước, “Không thì... trước mười hai giờ?”
 
Cậu ta trầm giọng: “Chín giờ là giới hạn.”
 
“Đó là do giới hạn của cậu quá cao!”
 
“Trước đây ở nhà tớ——” Cận Dư Sinh cất cao giọng, đột nhiên lại ngừng giữa chừng.
 
Cô tò mò: “Nhà cậu làm sao?”
 
Luôn phải về nhà đúng giờ, vượt quá một phút cũng không được. Không được qua đêm bên ngoài, cũng không được tự ý đưa bạn bè về nhà.
 
Nửa câu sau, Cận Dư Sinh không nói ra khỏi miệng.
 
Bởi vì cậu hiểu rõ, nơi này không phải nhà mình.
 
Cậu cứng mặt, không nói gì.
 
Nửa ngày sau.
 

“...Được rồi, ai kêu tớ chiều cậu cơ.” Thẩm Trĩ Tử sụp vai, vẻ mặt bình tĩnh lại không giấu được vẻ tuyệt vọng, “Mười giờ, không thể sớm hơn được nữa.”
 
Không đợi cậu mở miệng.
 
“Nhưng mà, cậu như vậy thật sự rất không tốt.” Cô nhịn không được lên tiếng chê trách, “Trước giờ tớ chưa từng kêu cậu làm xong hết bài tập trước tám giờ, làm không xong thì đánh gãy tay cậu.”
 
“Vả lại, cậu đúng thật rất hay bắt bẻ, lòng đỏ trứng xốp giòn nguội rồi thì không thế ăn sao? Đây là quy tắc gì?”
 
“Hộp lòng đỏ trứng xốp giòn tớ mang về cho cậu, trên đường về cũng bị nguội rồi, cậu định thế nào? Vứt đi sao?”
 
“Hơn nữa...”
 
Cận Dư Sinh đột ngột ngẩng phắt đầu lên: “Cậu nói gì?”
 
Thẩm Trĩ Tử cũng ngơ ra: “Cái gì?”
 
Cận Dư Sinh liếm môi, nhìn cô.
 
Trong mắt mang ý tứ không rõ, không biết có phải đang giấu giếm vui mừng hay mong đợi.
 
Thẩm Trĩ Tử giận: “Cậu chẳng có tính sáng tạo gì hết, ngay cả đồ ăn đêm cũng mua giống hệt tớ!”
 
Có điều cô cũng không định giấu cậu làm gì, nói xong thì đứng dậy, lôi từ trong balo Thẩm Trạm ra một hộp giấy, để lên bàn ăn.
 
Hai hộp lòng đỏ trứng xốp giòn, vỏ bọc giống hệt nhau, tâm ý cũng giống nhau.
 
Cận Dư Sinh trầm mặc một lát, bình tĩnh thuật lại sự thật: “Cậu thấy tôi à.”
 
Thẩm Trĩ Tử thấy rất lạ.
 
Rốt cuộc là cậu ấy có Thuận Phong nhĩ hay có hệ thống phản trinh sát bẩm sinh vậy hả.
 
Chỉ cần cô đang ở gần, dường như cậu luôn có thể cảm nhận được một cách chuẩn xác.
 
“Ừ.” Cô lắc đầu, chân thành nói: “Nhưng cũng chỉ ngó một cái thôi... Tớ đi qua phòng, nghe thấy tiếng chén trà vỡ, nhịn không được mà đứng lại xem.”
 
Cận Dư Sinh rơi vào suy tư ngắn ngủi.
 
“Đó là cô tôi.” Cậu chủ động giải thích, “Trong số sản nghiệp lúc sinh thời của ba mẹ tớ, có một phần là do bà ta đầu tư. Nhưng số tiền ấy cuối cùng lại rơi hết vào tay tớ, cho nên bà ta mới đuổi theo không tha.”
 
Lời ít ý nhiều.
 
Thẩm Trĩ Tử hơi ngơ ngác: “Vì sao...”
 
Đột nhiên lại chủ động như vậy, nói với cô những chuyện này.
 
Cậu ngập ngừng, quay sang: “Có thể cậu muốn nghe.”
 
Khi đối xử với cậu, cô vẫn luôn cẩn thận tí một, sợ sẽ chạm phải vảy ngược của cậu.
 
Nhưng cậu không hề mềm yếu như cô tưởng tượng.
 
Đôi khi cậu cũng sẽ, hi vọng cô ấy...
 

Có thể hiểu mình một chút.
 
Nhiều hơn một chút.
 
***
 
Tim Thẩm Trĩ Tử đập bịch bịch.
 
Cô cảm thấy, Cận Dư Sinh học hư rồi.
 
Trước đây cô chủ động tấn công, cậu bị động tiếp chiêu, thiếu niên lúc nào cũng kín đáo mà xa cách, giống như bông hoa cao lãnh không thể với tới.
 
Nhưng cậu ấy bây giờ, thế mà lại bắt đầu ra tay trước.
 
Cậu chỉ mới động nhẹ ngón út, âm thầm lấy lòng, cô đã quân lính tan rã, một chút phần thắng cũng không có.
 
Chỉ đành để mặc cậu dắt mũi.
 
Tâm tình Thẩm Trĩ Tử rất phức tạp, muốn ăn lòng đỏ trứng xốp giòn để bình tĩnh lại.
 
Tay vừa động vào hộp, chợt nghe thấy tiếng Cận Dư Sinh thở dài: “Vỏ bánh không giòn thì đừng ăn nữa, ngày mai tôi mua cho cậu hộp khác.”
 
Thẩm Trĩ Tử ngẩn ra, trong lòng đốt một chuỗi pháo hoa.
 
Cô ngoãn ngoãn đặt nó lại hộp: “Vậy hộp này tớ không ăn nữa, ngày mai ăn chung một hộp với cậu.”
 
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Trạm ôm cái đầu còn dư lại cơn say rượu của mình, thức giấc.
 
Thấy đầu giường đặt hai hộp lòng đỏ trứng xốp giòn giống hệt nhau.
 
Bên trên dán một tờ giấy nhớ: Không được lãng phí đồ ăn, ăn không hết là giết! oVo
 
--by em gái dễ thương, có anh đẹp giai cùng ăn lòng đỏ trứng xốp giòn.
 
***
 
“Thảm kịch nhân gian, thật khiến người ta không nỡ nhìn.” Thẩm Trạm chén sạch hai hộp bánh, bất mãn lầm bầm, “Cậu mợ mới đi công tác mấy ngày, hai người đã liên thủ với nhau, cho ông đây ăn cơm thừa canh cặn. Đợi cậu mợ về, ông đây nhất định sẽ vạch trần tội ác của hai người.”
 
“Yo, còn học được dùng thành ngữ nữa?” Thẩm Trĩ Tử muốn vỗ tay cho ông anh, “Đừng lải nhải nữa, hai hộp đó bọn em đều chưa mở. Không phải anh bỏ vào lò vi sóng xong, vẫn ăn rất vui vẻ đấy thôi?”
 
“Chậc, anh đây chẳng phải người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu sao.” Thẩm Trạm nhìn quanh một vòng,”Bằng không em hỏi Uy Phong Đường Đường xem nó có ăn đồ người khác thừa để lại không. Anh nói với em nhé, tám chín phần mười là ghét bỏ.”
 
Nói rồi, cậu ta vẫy chó lại trước mặt.
 
Uy Phong Đường Đường vẫy đuôi, cọ cọ tay cậu.
 
“Anh so với nó làm gì?” Thẩm Trĩ Tử buồn bực, “Ở nhà em, địa vị của nó còn cao hơn cả ba, sao có thể ăn đồ thừa.”
 
Thẩm Trạm: “...”
 
Nói cũng phải.
 
Có điều nói tới đây...
 
“Cận Dư Sinh lại ra ngoài rồi?” Thẩm Trạm tò mò, “Mới nghỉ có mấy ngày, sao cậu ta từ sáng tới tối cứ bận suốt thế?”
 
“Không nói với anh.” Thẩm Trĩ Tử đắc ý ngồi xuống, ôm Uy Phong Đường Đường gãi ngứa, miệng khẽ ngâm nga một đoạn nhạc vui vẻ, “Đây là bí mật nhỏ của em với cậu ấy.”
 
Thẩm Trạm: “...”
 
Cậu cảm thấy, em họ hình như đã nhanh chóng nắm bắt được cách thức bạo kích cậu rồi.
 
Chính là tú ân ái cho cậu xem.
 
Cậu ta vừa định đốp lại, tiếng khóa tra ổ chợt vang lên.
 

Thẩm Trĩ Tử tùy tiện vỗ tay một cái: “Đi, Uy Phong Đường Đường, mở cửa cho cậu ấy.”
 
Uy Phong Đường Đường y như một mũi tên béo ú, ngẩng cao đầu, mừng rỡ vẫy đuôi chạy đi.
 
Phốc một cái, cắm đầu nhảy thẳng vào lòng Cận Dư Sinh.
 
Cận Dư Sinh giật mình, chìa khóa rơi xuống đất, bị tông lùi về sau một bước.
 
Trêu chọc thành công, Thẩm Trĩ Tử cười khanh khách: “Quay lại quay lại.”
 
Cận Dư Sinh hơi sửng sốt, khom người nhặt chìa khóa lên.
 
Trên người cậu mang hơi lạnh nhàn nhạt, khi đi ngang qua người Thẩm Trĩ Tử, cậu thấp giọng bảo: “Đi rửa tay.”
 
Sau đó, cậu đặt hộp lòng đỏ trứng xốp giòn lên bàn trà.
 
Thẩm Trạm hưng phấn xoa tay: “Dạo gần đây có phải hai người nhận ra lòng đỏ trứng xốp giòn của quán này rất ngon không? Cảm ơn anh đi Thẩm Trĩ Tử, hồi đầu là anh giới thiệu chỗ này cho em đó...”
 
Tay còn chưa động tới vỏ hộp, cái liếc mắt của Cận Dư Sinh đã quét qua.
 
Như có như không, mang theo hơi lạnh thời tiết.
 
Thẩm Trạm: “...”
 
Lặng lẽ thu hồi bàn tay đang chìa ra.
 
Thẩm Trĩ Tử rửa tay xong, vừa ăn vừa hỏi: “Chuyện của cậu thuận lợi chứ?”
 
Hôm nay cậu lại làm chuyến du lịch nửa ngày tới cục cảnh sát.
 
Cảnh sát đã khoanh vùng đối tượng tình nghi, xác nhận đối phương không có tới thành phố Minh Lý.
 
Bước điều tra tiếp theo vẫn đang tiếp tục.
 
Cận Dư Sinh ngồi xuống, chọn điểm không quan trọng nói: “Thuận lợi hơn lần trước rất nhiều.”
 
“Thuận lợi thì tốt.” Thẩm Trĩ Tử không biết tiến triển cụ thể của vụ án, chỉ có thể ở bên cạnh an ủi cậu.
 
Ăn hai miếng bánh, cô nhịn không được, lại chạy đi trêu cục bông.
 
“Mày ăn không?” Cô đưa bánh tới trước mặt cục bông, ngừng một lát rồi lại nhanh chóng lấy đi, “Mày không được ăn, tao ăn.”
 
Cận Dư Sinh ngồi trong phòng khách không nhúc nhích, quan sát con chó.
 
Nhìn nó vui vẻ chạy qua chạy lại, đụng tới đụng lui, không có gì làm thì lại đi cọ cọ Thẩm Trĩ Tử.
 
Còn cô nửa ngồi trên đất, hai cái tai đầy lông của con husky quét tới lui trên cần cổ trắng nõn, đầu nó đối diện ngực cô, ghé lại gần, cọ cọ lên đường cong như ẩn như hiện.
 
Cô không hề nhận ra, vẫn vui vẻ vuốt ve nó.
 
Uy Phong Đường Đường phát ra tiếng hừ hừ thoải mái.
 
 Cận Dư Sinh thấy thế, hầu kết lăn động.
 
... Không mấy vui vẻ.
 
“Thẩm Trĩ Tử.”
 
Nửa ngày sau, cậu đột nhiên gọi cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
 
“Con chó của cậu hình như động dục rồi.”
 
Thẩm Trĩ Tử: “...”
 
Cậu bình tĩnh mà nghiêm túc nói: “Chúng ta nên đưa nó đi triệt sản.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận