Thẩm Trĩ Tử lê bước chân nặng nề quay về lớp học.
Lớp trưởng trông thấy cô, vội chạy qua: “Lão Trần vừa tới tìm cậu.”
Thẩm Trĩ Tử ngước mắt nhìn thoáng qua, Thịnh Nhiễm cũng không ở trong lớp, vậy có lẽ là vì chuyện hắt nước.
A...phiền chết.
Cô bực bội túm tóc.
Hắt thì hắt thôi, cô chẳng hối hận chút nào.
Nếu được làm lại một lần, cô thậm chí còn muốn trả lại bà ta một bạt tai.
Có gì mà không thể bình tĩnh nói với nhau, lại đi đánh người.
Nhớ tới Cận Dư Sinh, giấm chua trong lòng cô lại không khống chế được mà trồi lên. Giống như cắt một miếng chanh trong tim, vừa chua vừa xót, nhưng đặt trong miệng ngậm lâu rồi, lại cảm thấy ngọt ngào không nỡ nhả.
... Y như tự ngược.
Cô cúi đầu chán nản đi vào phòng giáo viên.
Ngoại trừ lão Trần cùng Thịnh Nhiễm, trong phòng còn có mấy học sinh người đứng người ngồi, tay ôm quyển sách, đang thấp giọng nhờ các giáo viên giảng bài.
Thẩm Trĩ Tử nhanh chóng thu tầm nhìn lại.
Người phụ nữ kia không có ở đây.
Cô liếm liếm môi, có chút tiếc nuối.
Còn đang tưởng phải giáp mặt chiến đấu.
Lão Trần tinh mắt, ngây lập tức trông thấy cô: “Thẩm Trĩ Tử! Lại đây!
Cô miễn cưỡng đi qua.
“Tôi kêu hai cô lau dọn vệ sinh, chứ không kêu hai cô đi báo thù xã hội, cô hắt nước xuống lầu làm gì!”
Thẩm Trĩ Tử ngẩng đầu, đón được cái nháy mắt trong chớp nhoáng của Thịnh Nhiễm, vẻ mặt lập tức vừa kinh ngạc vừa vô tội: “Em đâu có.”
Lão Trần tức đến hổn hển, “Thịnh Nhiễm cũng nói các cô không hắt!”
Cô chớp chớp mắt: “Khẩu cung ăn khớp thì là đúng rồi ạ.”
“Bậy bạ! Phụ huynh người ta tìm tới tận cửa rồi!” Lão Trần cả giận mắng, “Khi bà ấy tới đây, từ đầu tới chân đều ướt cả, hỏi tôi vừa rồi có học sinh nào ở trên tầng không! Hôm nay lau kính chỉ có hai cô, không nhận còn định đổ thừa cho ai!”
Từ đầu đến chân đều ướt à...
Thẩm Trĩ Tử liếm môi, thầm cho mình một like.
Ngoài miệng thì vẫn hỏi: “Phụ huynh nào ạ?”
“Phụ huynh của Cận Dư Sinh!”
Thẩm Trĩ Tử làm như nghĩ ra điều gì, ‘à’ dài một tiếng.
Khó trách người phụ nữ đó nhìn quen như vậy... giờ nghĩ lại, khuôn mặt quả thực có một hai nét giống Cận Dư Sinh.
Nhưng cũng chỉ là một hai nét thôi, có lẽ đó không phải mẹ cậu.
Có thể là họ hàng thân thích nào đó chăng.
Suy nghĩ đảo một vòng, Thẩm Trĩ Tử biết nghe lời phải: “Vậy em đi xin lỗi Cận Dư Sinh.”
Nói rồi, quay người định đi.
“Quay lại!” Lão Trần gầm lên.
Thẩm Trĩ Tử chỉ đành quay lại.
Vốn tưởng ông định phát hỏa, không ngờ ông lại im lặng, thở dài một tiếng: “Phụ huynh người ta không muốn truy cứu, là vì không tìm được người để truy cứu. Tôi cũng lười quản các cô, các cô đã lớp 12 sắp lên đại học tới nơi rồi, có thể ngoan ngoãn một chút hay không?”
Được.
Thẩm Trĩ Tử liếm liếm khóe môi, nghĩ.
Vậy cô sẽ ngoan ngoãn mấy ngày, đợi mặt Cận Dư Sinh khỏi rồi, cô lại đi tìm cậu.
Nghe xong lời lão đại ân cần dạy bảo, Thịnh Nhiễm và Thẩm Trĩ Tử cùng nhau ra cửa.
“Cậu vừa đi đâu đấy?” Thịnh Nhiễm hỏi, “Lão Trần tìm cậu nửa ngày trời cũng không thấy đâu, cho nên dụ bà ta đi rồi.”
Thẩm Trĩ Tử thất thần: “Tớ đi phong hỏa hí chư hầu.”
Lời nói ra không đầu không đuôi, Thịnh Nhiễm lại sực hiểu ra: “Cậu hắt nước xuống lầu, là vì trông thấy phụ huynh Cận Dư Sinh?”
“...Ừ.”
“Vì sao!” Thịnh Nhiễm trợn mắt, “Người bình thường gặp phụ huynh của đối tượng thầm mến, phản ứng đầu tiên chẳng phải là tranh thủ gây chút ấn tượng tốt sao!”
Nào có ai vừa gặp đã kết thù, tự tìm đường chết à! Ngày tháng sau này biết sống thế nào!
Thẩm Trĩ Tử rũ mắt, ngón tay vô thức quấn quấn đuôi tóc.
Nào có vì cái gì?
Cô làm việc trước giờ chưa từng hỏi vì sao.
Cũng như cô chưa từng hỏi, vì sao rõ ràng Cận Dư Sinh mặc chiếc áo T-shirt cùng hãng với Thẩm Trạm, thế nhưng lại tới khu trò chơi làm thêm; Vì sao thành tích học tập của cậu tốt như vậy, lại phải chuyển tới Minh Lý; Vì sao cậu thoạt nhìn đã có rất nhiều, nhưng vẫn mãi không có cảm giác an toàn.
“Chỉ là tớ cảm thấy...” Cô rũ mắt, ánh đèn chiếu lên hàng lông mi, để lại một cái bóng nho nhỏ, “Người nhà cậu ấy, hình như đối xử với cậu ấy không tốt.”
“Nếu người nhà cậu ấy đối xử không tốt với cậu ấy, vậy tớ...”
Tớ nên tốt với cậu ấy một chút.
Tốt hơn một chút.
***
Ngày hôm sau, Cận Dư Sinh đeo khẩu trang đi học.
Cậu thân hình cao lớn, hơi thở quanh người vốn dĩ đã lạnh lẽo, khẩu trang đen che khuất một nửa khuôn mặt, giống như minh tinh cố ý muốn ít nổi bất, kết quả ngược lại càng thêm bắt mặt.
Thẩm Trĩ Tử chống đầu, tiếc nuối nghĩ thầm.
Qủa nhiên, muốn hoàn toàn hết sưng chỉ sau một tối là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Một chút áy náy đối với phụ huynh cậu cũng tan thành mây khói.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, cô chậm rề rề thu dọn đồ đoàn.
Suy nghĩ xem, làm thế nào mới có thể đi qua chào hỏi cậu.
Cúi đầu, trong đầu chợt hiện lên câu nói của lão Trần tối qua, “Có thể ngoan ngoãn chút hay không”... Cô vỗ đầu một cái, đột nhiên nhớ ra——
Cô đã ngoan suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ rồi, đã lâu như vậy, còn cần lý do nào khác sao!
“Tớ cảm thấy mình đã già rồi.” Thẩm Trĩ Tử rề rề chạy tới trước mặt Cận Dư Sinh, phát ra một tiếng thở dài, “Một ngày không nói chuyện với cậu, giống như già đi tám mươi tuổi.”
Cận Dư Sinh đang thu dọn sách vở nghe vậy thì thoáng ngừng lại: “...”
Cô nói vậy, cậu làm sao đáp.
Cậu có nên nói, tớ cũng già đi tám mươi tuổi.
“Nhưng vừa nhìn thấy cậu, lại thấy bản thân như trẻ lại tám mươi tuổi.” Đoán chắc cậu sẽ không mở miệng, cô tự bày ra bộ dạng nghiêm trang nói, “Nhất định bởi vì cậu nghiêm túc tu luyện tuyệt học võ lâm của Thẩm gia, nội lực tỏa ra ảnh hưởng tới tớ, cho nên tớ đứng kế bên cậu cũng phản lão hoàn đồng theo.”
Cận Dư Sinh trầm mặc, giọng nói trầm thấp: “... Muốn nói gì?”
Có thể nói thẳng ra không.
Cậu từng thử, nhưng thật sự không đoán nổi suy nghĩ của cô.
Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt: “Trứng gà chơi vui không?”
Cận Dư Sinh hơi ngập ngừng, đầu lưỡi chạm hàm trên: “Vui.”
“Vậy hôm nay cậu nhớ chơi tiếp nhé.” Thẩm Trĩ Tử mong đợi nhìn cậu.
Da thịt cậu trắng nõn, khẩu trang không che hết khuôn mặt, dưới góc mắt vẫn có chút vệt đỏ mờ mờ. Có điều những học sinh khác đều cho là cậu bị cảm, cho nên không hỏi nhiều.
Cậu gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng, nhưng mà.” Thẩm Trĩ Tử hơi hốt hoảng, “Cậu đừng hiểu lầm, không phải tớ đang đẩy mạnh lượng tiêu thụ trứng gà đâu.”
“...”
“Tớ chỉ nghĩ, nếu hôm nay tớ lại tặng sẵn trứng gà cho cậu, ngộ nhỡ không ai nhìn cậu luyện công, trứng gà rất nhanh sẽ nguội mất... cậu lại phải mang về luộc nóng lại.” Cô hơi rối rắm, “Nhưng tối qua dì bán hàng ở canteen nói với tớ, trứng gà luộc lâu sẽ nổ.”
Cô rất sợ, cậu ngay cả bữa sáng cũng không làm.
Nếu đưa trứng gà về luộc nóng, liệu có bị hai quả trứng nổ cho mù mắt.
...Như vậy còn không bằng kêu cậu mua trứng sống về tự luộc.
Ít nhất cậu sẽ không vì cô mà mất mạng khi còn trẻ.
Cận Dư Sinh há miệng, nói không nên lời: “... Tôi biết rồi.”
Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
“Cậu xem, nếu... tớ ngay cả tuyệt học võ lâm của Thẩm gia cũng đã nói cho cậu rồi.” Hai mắt Thẩm Trĩ Tử đảo quanh, “Cuối tuần này, tớ tới tìm cậu đi chơi được không?”
Cận Dư Sinh mím môi: “Ừ.”
Cậu đáp ứng sảng khoái như vậy, Thẩm Trĩ Tử lại ngây người.
Nửa ngày sau mới phản ứng lại.
Cậu ấy vừa nói gì? Cậu ấy nói! Ừ!
Cậu ấy không từ chối cô! Cũng không có bày ra vẻ mặt lạnh lùng kêu cô lăn về nhà làm bài tập!
Thẩm Trĩ Tử vui đến mức muốn chạy đi phóng một dây pháo hoa: “Cậu tuyệt nhất! Vậy chúng ta gặp lại ở khu trò chơi!”
Cận Dư Sinh theo bản năng nói: “Đừng tới khu trò chơi.”
Thẩm Trĩ Tử: “...”
Trái tim nhanh chóng lạnh đi.
“Ý tớ là,” Cậu vội vàng bổ sung, “Tớ không làm ở đó nữa.”
Thẩm Trĩ Tử bỗng chốc trợn tròn mắt, “Cậu bị đuổi rồi?”
“...Không.”
Cô không tin, vẻ mặt đau lòng tột độ: “Có phải vì lần trước, cậu lạm dụng chức quyền mở tủ, lấy hết gấu bông cho tớ không?”
“...”
Cận Dư Sinh bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Là giọng cậu quá nhỏ sao.
Hình như cô không nghe thấy lời cậu nói.
“Nếu là vì chuyện này, tớ có thể miễn cưỡng, trả lại những con gấu kia!” Thẩm Trĩ Tử chỉ muốn thể hiện sự độ lượng vô tư của mình trước mặt cậu, trên mặt tràn đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt của nữ chính đau khổ vì tình, “Tớ cũng có thể giải thích với trưởng ca của cậu, đó không phải lỗi của cậu! Có trách thì trách vận mệnh vô tình, đã để chúng ta gặp gỡ!”
“...”
Cậu không muốn nghe cái này.
Cậu muốn nghe chút thanh âm khác.
Tỷ như hôn cô.
Cận Dư Sinh mím môi, con ngươi thoáng trầm, đôi môi mỏng mím thành một đường.
“Nhưng, nếu trả lại hết...” Nói xong, cô lại thấy không nỡ, “Tớ giữ lại một con được không? Chỉ một con thôi.”
Cận Dư Sinh không nhịn nổi nữa: “Gấu bông là do tớ bỏ tiền ra mua, không phải trả.”
Cậu thoáng ngừng lại, giọng nói trầm thấp: “Tớ gửi địa chỉ cho cậu.”
Thẩm Trĩ Tử chậm rãi chớp mắt: “Cậu chưa thêm tớ làm bạn tốt.”
Cậu hơi do dự: “... Vì tớ không có số điện thoại của cậu.”
Sau khi đưa số điện thoại của mình cho cô, rõ ràng đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy cô thêm mình.
Cậu tưởng cô quên.
Nhưung nếu cô thật sự quên mất... cậu lại cảm thấy, có thể bỏ qua.
Dù sao... dựa vào đâu mà cậu được người ta nhớ kỹ.
“Cái này sao trách tớ được, tớ đã thêm từ lâu lắm rồi! Nhưng cậu vẫn không đáp!” Thẩm Trĩ Tử không thể tin nổi mà trợn to hai mắt, giọng điệu rất tủi thân, “Tớ còn một mình trong đêm tối buồn bã bao ngày!”
Cận Dư Sinh ngẩn người, chợt hiểu ra.
Wechat mặc định số điện thoại cũ... còn cô lưu là số mới của cậu.
Vậy người cô tìm kia, rất có khả năng không phải cậu.
Vậy làm sao mà thông qua cô để gửi lời mời thêm bạn tốt.
Ngón tay ấn lên đầu mày, Cận Dư Sinh nhanh chóng quyết định: “Tớ biết rồi, bây giờ thêm đi.”
Đưa tay vào túi, cậu sửng sốt.
Nửa ngày sau, cậu mới buồn bực nói, “Điện thoại không thấy đâu nữa.”
Thẩm Trĩ Tử tức đến muốn hất mặt rời đi: “Có thể đừng lấy lắm cớ như vậy được không!”
Kỳ thực cho dù cậu từ chối, cô cũng sẽ không làm gì!
Cùng lắm thì đánh cậu ta một trận.
... Mà rất có thể mới đánh được một nửa, cô lại vì không đành lòng mà ngừng tay.
Thẩm Trĩ Tử rầu muốn chết.
Dù cậu ta từ chối cô cả trăm lần, cô cũng sẽ muốn lại gần cậu ta hai trăm lần.
Cận Dư Sinh đặt balo xuống: “Tớ lên lầu tìm xem.”
Vừa vặn lớp trưởng cũng từ phòng tự học đi ra, thấy hai người đứng mãi không đi, tò mò hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Trĩ Tử mặt không cảm xúc: “Điện thoại của cậu ấy mất, không biết rơi đâu rồi.”
“Đơn giản vậy sao, có mở tiếng không?”
Cận Dư Sinh ‘ừ’ một tiếng: “Để chế độ rung.”
“Tìm ai có số điện thoại cậu, gọi một cái là được mà.” Lớp trưởng được cái có lòng nhiệt tình, còn thuận tiện hỏi một vòng, “Các cậu ai có số điện thoại của Cận Dư Sinh?”
——Thẩm Trĩ Tử có.
Cận Dư Sinh há miệng, không nói gì.
Cô thoạt nhìn có chút tức giận... là đang giận cậu.
Nếu bây giờ đi qua nói chuyện với cô, liệu cô có tức giận hơn không.
Cậu rũ mắt.
Không muốn làm cô không vui.
Lớp tự học đã tan, trong phòng học vẫn còn dư lại khoảng nửa lớp. Nghe thấy câu hỏi của lớp trưởng, vẻ mặt mọi người trở nên có chút vi diệu.
Trong lớp không ai có số Cận Dư Sinh.
Số điện thoại của cậu ta y như cơ mật của hacker, không ai còn sống mà lấy được.
“Này...” Cả lớp yên lặng hồi lâu, có người yếu ớt lên tiếng nhắc, “Không phải Hứa Thời Huyên có sao?”
Cô ta còn lớn giọng, giống như hận không thể cho cả khối biết, chỉ có mình cô mới có số điện thoại của Cận Dư Sinh.
Nói Tào Tháo Tào Tháo tới luôn, giây tiếp theo, Hứa Thời Huyên vừa vặn ôm sách từ trên tầng đi xuống, mở cửa lớp học.
Mọi ánh mắt đều loạt soạt tập trung nhìn qua.
Cô hơi ngẩn người, khẽ hỏi: “Làm sao thế?”
Lớp trưởng đơn giản rõ ràng tóm tắt lại đầu đuôi sự việc.
Hứa Thời Huyên hiểu ra, cười nói: “Vậy à, chuyện nhỏ.”
Giây tiếp theo, ánh mắt cô không nhanh không chậm mà lướt qua tất cả mọi người.
Cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt không mấy dễ coi của Thẩm Trĩ Tử.
Cô nhìn Thẩm Trĩ Tử, cười lạnh trong lòng.
Mặt dày mặt dạn dán lấy Cận Dư Sinh cũng đâu ích gì, đã lâu như vậy, ngay cả số điện thoại cậu ấy cũng không cho đó thôi.
Hừ lạnh một tiếng, cô lôi điện thoại từ trong cặp ra, ung dung thong thả tìm số của Cận Dư Sinh, nhấn gọi, còn tiện tay mở loa lớn.
Giây tiếp theo.
Trong gian phòng yên tĩnh, mọi người nín thở, nghe thấy giọng nữ máy móc vang dội——
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không có.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...