Đừng luôn nhớ thương em

Ba Thẩm: “...”
 
Nụ cười trên mặt tắt ngấm.
 
Giây tiếp theo, ông đột ngột đứng dậy, vòng qua bàn, túm con gái kéo ra ngoài: “Khẳng định cách mở cửa của con không đúng, chúng ta mở lại lần nữa, hai bên bình tĩnh một chút.”

 
Mẹ Thẩm: “... Lăn về đây.”
 
Ông lập tức yên lặng ngoan ngoãn ngồi về.
 
“Để con chê cười rồi.” Mẹ Thẩm cười, vẫy tay với Thẩm Trĩ Tử đang đứng yên bất động ngoài cửa, “Trĩ Tử, lại đây.”
 
Thẩm Trĩ Tử hoàn hồn, đè lại vui sướng điên cuồng trong lòng, thấp giọng ‘Vâng’ một tiếng.
 
Nhẹ nhàng bước qua, bước chân dừng lại bên người Cận Dư Sinh.
 
“Đây là con gái dì, Thẩm Trĩ Tử.” Mẹ Thẩm cười dịu dàng, ngừng một chút, lại quay sang Cận Dư Sinh, “Đây là con trai chú Cận, Cận Tử Du. Nếu về tuổi tác, hai đứa học cùng khối, nhưng con có thể gọi Tử Du là anh.”
 
Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt, nhìn cậu, lại nhìn mẹ mình: “Chú Cận ở thành phố kế bên ấy ạ?”
 

“Ừ.”
 
Thẩm Trĩ Tử lại chớp mắt.
 
Nhà họ Cận ở thành phố bên cạnh, cô biết.
 
Mẹ Thẩm xuất thân con cháu hương thư, nhà họ Bạch cùng với nhiều gia tộc khác trong đó có nhà họ Châu quan hệ không tồi, trước khi kết hôn, bà vẫn giữ liên lạc với đa số mọi người.
 
Dù rằng sau này ít liên lạc, cô cũng vẫn thi thoảng nghe bà nhắc tới.
 
Tiểu công tử sống trong nhà cao cửa rộng.
 
Thẩm Trĩ Tử liếm liếm môi.
 
Tiếp đó, cô ngoan ngoãn chìa tay ra: “Vậy chúng ta bắt tay đi.”
 
Dưới ánh đèn hòa dịu, cô cười ngọt ngào động lòng người, “Anh Tử Du.”
 
“...”
 
Giọng nói lọt vào tai, thân người Cận Dư Sinh vô thức run lên.
 
Không biết vì sao, trong lòng chợt có chút sợ hãi.
 
Giống như có ai thổi một hơi vào tai cậu, dễ dàng cọ lên nhúm lửa nhỏ.
 
...Đúng là, không thể nghe loại ngữ điệu này.
 
Nặng nề thở dài một tiếng, da đầu cậu tê rần đưa tay ra bắt tay cô.
 
Mười ngón tay cô trắng nõn, so với cậu mềm mại hơn nhiều.
 
Chạm nhẹ rồi tách ra ngay, cậu nhanh chóng buông tay cô ra.
 
Thẩm Trĩ Tử không chịu buông tay, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc nghiêm túc: “Sao anh không gọi ‘em Trĩ Tử’?”

 
Cận Dư Sinh: “...”
 
Giết cậu đi, ai tới giết cậu đi!
 
***
 
Thức ăn rất nhanh được mang lên.
 
Nơi ba Thẩm chọn là một nhà hàng ở ngoại thành, nước uốn quanh cầu, hoàn cảnh thanh u. Nơi này vốn dĩ là một thửa ruộng, về sau khai phá xây thành trang viên tổng hợp, dùng khẩu hiệu rau xanh rau sạch, chuyên làm đồ chay.
 
Ông mua một mảnh đất ở đây, thuê nông hộ trồng một số loại rau dưa chỉ định. Rau dưa thu hoạch được rồi thì lại nhờ người gửi về nhà.
 
“Vậy nên... Nào, Trĩ Tử, ăn thử cà chua ba đặc biệt trộm cho con này.”
 
Canh cà chua trứng gà tí tách tí tách, hương thơm nức mũi.
 
Thìa đã đưa tới trước bát, Thẩm Trĩ Tử vội đưa bát đón lấy: “Cảm ơn ba đã vất vả trộm cà chua!”
 
“Không sao, con có thể hiểu cho ba, ba không thấy vất vả.” Ba Thẩm rất biết nghe lời phải, “Lúc trộm cà chua ba còn thấy bên cạnh người ta trồng cải thìa, đợi lát nữa ăn xong, ba dẫn con cùng đi trộm.”
 
“Vâng ạ!”
 
“Con nhớ nấp kĩ chút, đừng để người ta phát hiện.”
 
Hai người bày trò trêu nhau suốt mười mấy năm, mẹ Thẩm đã sớm quen rồi.
 
Chỉ là Cận Dư Sinh từ khi bắt đầu ăn đã không mở miệng nói câu nào nữa, vừa an tĩnh lại lịch sự, cả người tựa như ngăn cách trong một tầng kính, lạnh lùng mà xa cách.
 
Giống như một người của thế giới khác.
 
Khiến bà nhớ lại bản thân khi còn nhỏ.
 
Trong lòng khẽ động, mẹ Thẩm không kiềm được: “Tử Du.”
 
Cận Dư Sinh thoáng ngẩn người: “Dạ?”
 
“Nhà dì khi ăn không có nhiều quy tắc đâu.” Mẹ Thẩm lựa lời, “Con thoải mái một chút.”
 
Cận Dư Sinh mở miệng, nửa ngày sau, mới nghẹn ra một câu: “...Con cảm ơn dì.”
 
“Hồi còn nhỏ, dì với ba và cô con quan hệ rất tốt.” Mẹ Thẩm muốn kéo gần khoảng cách với cậu, chọn nói chuyện nhà cậu, “Chỉ là sau này dì theo lão Thẩm ra nước ngoài... cho là không về nước nữa, hồi đó giao thông chưa phát triển, cho nên mới đành cắt liên lạc với mọi người.”
 
Ngừng một lát, nghĩ đến cố nhân đã âm dương cách biệt, bà lại có chút thổn thức: “Không ngờ sau khi liên lạc lại, đã xảy ra chuyện lớn như vậy.”
 
“Nếu không phải thầy Châu gọi điện nhờ dì chăm sóc con, dì cũng không biết...”
 
Bà nghẹn ngào: “Con cũng đã lớn vậy rồi.”
 
Cận Dư Sinh không nói gì, trầm mặc hồi lâu.
 
Ánh đèn chiếu xuống, khuôn mặt cậu bị chia ra hai phần sáng tối.
 
Lúc lâu sau, cậu thấp giọng nói: “Cảm ơn dì.”
 
Mẹ Thẩm nhất thời không biết nói gì, nhìn thiếu niên thành thục ổn trọng, lại quay sang nhìn Thẩm Trĩ Tử đang ý chí sục sôi tranh bắp ngô cuối cùng với ba, trong lòng dâng lên một loại cảm thán riêng biệt.

 
... Qủa nhiên, loại trưởng thành nào cũng cần phải trả giá.
 
Nhưng bà cảm thấy, có thể là đứa trẻ cả đời trước mặt cha mẹ, vui vẻ mỗi ngày, như vậy rất tốt.
 
Đắn đo hồi lâu, bà không nhịn được, hỏi lại lần nữa: “Con thật sự không thử suy nghĩ một chút, tới nhà dì ở sao?”
 
Vấn đề này, mới đây, lúc cậu còn đang đứng ngoài của, Thẩm Trĩ Tử cũng hỏi qua.
 
Nhưng hiện giờ, câu trả lời của cậu vẫn giống khi nãy——
 
“Thôi ạ.”
 
Lạnh lùng mà xa cách, giữ một khoảng cách vi diệu.
 
“Cảm ơn ý tốt của dì.” Cận Dư Sinh thoáng trầm ngâm, “Nhưng con đã thuê được phòng bên ngoài rồi, cũng đã kí hợp đồng, thuê đến khi học xong cấp ba.”
 
Mẹ Thẩm hơi tiếc nuối.
 
Ban đầu khi nhận được điện thoại của Châu Hữu Hằng, bà còn có chút kinh ngạc. Sau đó nghĩ lại, cảm thấy ông tìm đúng người rồi. Nhiều thêm một người không nhiều, bớt đi một người không ít, trong nhà có thêm một cậu học sinh chuẩn bị thi đại học có thành tích tốt thế này, đối với bà cũng không phải chuyện xấu. Huống hồ lui một bước mà nói, bà với Cận gia cũng có giao tình, sao có chuyện bỏ mặc không lo.
 
Không nghĩ tới, người ta lại không đồng ý.
 
Mẹ Thẩm không cưỡng cầu nữa, mỉm cười, nói sang chuyện khác: “Ngồi lâu vậy rồi, dì vẫn chưa hỏi, Tử Du học trường nào thế?”
 
Cận Dư Sinh hơi do dự: “Trung học phụ thuộc Minh Lý.”
 
“Cùng trường với Trĩ Tử?” Mẹ Thẩm bất ngờ, “Mẹ nghe nói ở trường nhân duyên của Trĩ Tử khá tốt, vậy chắc hai con đã quen nhau rồi nhỉ?”
 
“Không quen.” Thẩm Trĩ Tử đầu cũng không ngẩng, giọng điệu kiêu ngạo mà quả quyết, “Nhân duyên của con đúng là rất tốt, nhưng con chưa từng gặp người này ở trường.”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh ngẩng đầu.
 
Mắt cậu nhìn cô không chớp, ánh mắt lặng lẽ trở nên sâu xa.
 
“Nhưng lớp con có một bạn tên Cận Dư Sinh.” Cô nhẹ nhàng nói, “Rất giống cậu ấy.”
 
“...”
 
“Nhưng đẹp trai hơn cậu ấy nhiều.”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh hơi nheo mắt, đầu lưỡi vô thức chạm hàm trên.
 
Thẩm Trĩ Tử thực sự thấy giận.
 
Bởi vì đến tận hôm nay cô mới biết, cô không hề biết tí ti gì về Cận Dư Sinh.
 
Uổng cô còn coi cậu là bạn, có gì ngon cũng nhớ đến cậu đầu tiên... Nhưng cậu từ chối tới nhà cô ở thì cũng thôi, hai người quen biết lâu như vậy, cái gì cậu cũng không nói cho cô, ngay cả tên cũng là tên giả.
 
...Ngay cả tên cũng cmn là, giả!

 
Cậu ta là gián điệp hả! Vì sao tên thật mà còn phải giấu giấu giếm giếm? Cũng đâu phải có người biết tên cậu ta xong sẽ chạy tới ám sát!
 
Hiện giờ cô thậm chí còn hoài nghi, khuôn mặt cậu ta cũng là giả! Thực ra cậu ta dán mặt nạ, vừa ra khỏi cửa sẽ xé rách tấm da mặt này, đổi thành một khuôn mặt khác, lãnh khốc vô tình ở sau lưng cô lắc lắc ly rượu vang đỏ cười nhạo đứa thiểu năng là cô, đứng trước đám huynh đệ xưng thần chỉ vào ảnh chụp của cô cười lạnh trào phúng, “Ha, lại là một con mồi mắc câu vì sắc đẹp của ta!”
 
Thẩm Trĩ Tử tức tới mức muốn cắn khăn tay.
 
Cho nên cô quyết định, phải tuyệt giao với Cận Dư Sinh.
 
Lần này không phải đùa giỡn, cô phải tuyệt giao thật lâu, trong một tiếng này, cho dù cậu ta có quỳ xuống cầu xin, cô cũng sẽ cao quý lãnh diễm không thèm nói chuyện với cậu...
 
Đợi chút.
 
Thẩm Trĩ Tử chợt nghĩ tới.
 
Một tiếng hình như hơi lâu.
 
Bữa cơm này đã ăn sắp xong, quả nhiên cô giận lâu quá rồi, lát nữa còn phải làm giá, giả bộ rụt rè khi chia tay ngậm miệng không nói ‘Tạm biệt’.
 
Như vậy, nói không chừng cậu ta sẽ buồn...
 
Mà cô thì lại rất sợ cậu buồn.
 
Vài phút ngắn ngủi, trong đầu cô đã diễn xong một bộ phim truyền hình hai tư tập. Nửa ngày sau, Thẩm Trĩ Tử cắn đầu đũa, sầu khổ đưa ra kết luận.
 
Được rồi, vậy thì tuyệt giao đến cho đến lần tới cậu ta mở miệng.
 
Nếu cậu mở miệng, cô sẽ cố gắng mà tha thứ cho cậu, còn làm bạn tốt của cậu luôn.
 
Một giây, hai giây, ba giây...
 
Thẩm Trĩ Tử nín thở, thầm nhẩm số.
 
Bốn giây, năm giây...
 
Cận Dư Sinh vẫn không nói gì.
 
Đếm đến giây thứ 138, cô thấy Cận Dư Sinh lại cầm đũa lên, gắp một cái bánh bao nhân trứng sữa.
 
Thẩm Trĩ Tử: “...”
 
Cô muốn cầm bắp ngô cuối cùng kia, đập cậu ta thành thiểu năng.
 
——Như vậy có thể trói cậu ta đem về nhà không chút trở ngại.
 
Màn đêm buông xuống, trong trang viên thắp lên từng ngọn đèn lồng.
 
Thẩm Trĩ Tử ủ dột ăn xong bữa cơm, ba Thẩm lấy lý do đưa cô đi trộm cải trắng, đem theo mấy người trong trang đi tản bộ.
 
Tiếng nước róc rách, dây hoa tử đằng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, gió thổi qua chong chóng dưới mái hiên, vang lên âm thanh lách cách.
 
Bất tri bất giác đã kéo dãn khoảng cách với ba mẹ Thẩm đi trước.
 
Cận Dư Sinh đi ở giữa, sợ Thẩm Trĩ Tử lạc mất, không ngừng quay đầu lại nhìn.
 
Cô cứ như cái đuôi nhỏ...
 
Không cách nào yên tâm nổi.
 
Lần thứ tư quay đầu lại, Thẩm Trĩ Tử rũ đầu chán nản hỏi: “Có phải cậu đột nhiên nhận ra, tớ đẹp tựa thiên tiên, nhìn một lần là không thể quên, cho nên mới đi một bước ngoảnh lại nhìn một lần?”
 
Cận Dư Sinh ngẩn người, khẽ khụ một tiếng: “... Sợ cậu đi lạc.”
 
Nơi này, cô còn quen thuộc hơn cậu ta nhiều.
 

Thẩm Trĩ Tử thầm cười trong lòng, sao cô có thể đi lạc.
 
Nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu buông tha: “Liên quan gì tới cậu.”
 
“...”
 
Cô hừ lạnh: “Chúng ta cũng chẳng thân quen.”
 
“...”
 
Cận Dư Sinh sửng sốt, chậm rãi hiểu đầu đuôi sự việc.
 
Cậu dở khóc dở cười.
 
Đầu lưỡi chạm hàm trên, nửa ngày sau, cậu mới chậm rãi nói: “Trước khi tới trường Minh Lý, tôi đã đổi tên.”
 
“Vậy, tên trước đây của cậu thật sự là Cận Tử Du?” Thẩm Trĩ Tử chợt nhớ ra, cậu chính là người đỗ đầu kì thi vào cấp ba, “Vì sao lại muốn đổi tên?”
 
Ánh mắt Cận Dư Sinh thoáng trầm lại, mím chặt môi.
 
Nói ra thì dài, không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
 
Thấy sắc mặt cậu không tốt, Thẩm Trĩ Tử trong lòng hơi hoảng, ngoài mặt vẫn ra vẻ thoải mái: “Không nói thì thôi.” Dù sao tên hiện giờ của cậu cũng rất dễ nghe.
 
Nhưng nửa câu sau cô không nói khỏi miệng, nửa câu trước rơi vào tai Cận Dư Sinh lại hoàn toàn đổi thành ý tứ khác.
 
Cậu gần như đáp theo bản năng: “Tôi không biết.”
 
“Cái gì?”
 
Cậu thấp giọng: “Không biết phải giải thích thế nào."
 
“...” Được rồi.
 
Thẩm Trĩ Tử ngẫm nghĩ, cảm thấy, đây cũng coi như lời giải thích hoàn mỹ rồi. Cậu không hề qua loa... một chút cũng không!
 
Gió đêm thấm lạnh, hương cỏ cây lởn vởn giữa hai người.
 
“Có điều hôm nay...” Chợt nhớ tới điều gì, cô lại chán nản rũ đầu, “Tớ đã giận thật đấy.”
 
“...”
 
“Hoặc nên nói là, rất buồn.” Cô nhỏ giọng nói, “Tớ chợt nhận ra, mình không hề hiểu cậu chút nào, không biết cậu ở đâu, không biết vì sao cậu lại chuyển tới Minh Lý, thậm chí đến cả tên cũ của cậu cũng không biết nốt.”
 
“...”
 
Đầu mày Cận Dư Sinh nhíu lại.
 
...Làm sao giờ, cậu muốn ôm cô.
 
“Nhưng cho dù rất buồn, lúc trước ở trước mặt mẹ tớ cũng không có vạch trần cậu.” Cô khịt khịt mũi, “Cậu lừa tớ, nhưng tớ rất tốt bụng, trước mặt mẹ vẫn giúp cậu giữ gìn hình tượng cậu bé ngoan ngoãn không nói dối.”
 
“...Ừ.”
 
Mí mắt cậu giật giật, trong lòng chợt nổi lên dự cảm kỳ quái.
 
“Cho nên,” Cô liếm khóe môi, “Cậu phải báo đáp tớ.”
 
“...”
 
Trong đầu Cận Dư Sinh nháy mắt vang lên tiếng còi báo cháy, không kịp hô dừng.
 
Giây tiếp theo, cô quay sang.
 
Ngước khuôn mặt trắng nõn, nghiêm túc nhìn cậu: “Cậu gọi tớ một tiếng, ‘em Trĩ Tử ơi’ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận