Đừng Lỡ Hẹn Ước

Anh biết không, khi em nhìn thấy anh một mình hướng ra phía cửa sổ, bóng hình anh cô đơn đến đau thương. Em đã từng nghĩ mình sẽ không còn biết yêu là gì, nhưng từ khi anh xuất hiện, lấp đầy khoảng trống trong trái tim em. Anh đã trở thành tín ngưỡng đẹp nhất trong thanh xuân của em rồi. Ngoại trừ đứng phía sau chờ anh, em cũng chỉ có thể mỉm cười thật tươi để anh không thấy em khóc!

***

Phía bên giấc mơ ầm ĩ tiếng súng nổ lớn, cơn mưa cuốn trôi những vết máu loang lỗ của một đứa bé gái đầu tóc bù xù hoảng loạn sợ hãi chạy đến thân cầu, trên gương mặt lo sợ do dự không biết làm gì khi có tiếng bước chân ngày càng gần, bé gái ấy đã không ngần ngại nhảy xuống hồ nước đục ngầu một màu đen.

Khi cô nhìn rõ ràng, đó chính là mình của thời bé. Là tiểu Dương Mạc Nhi. Một bé trai đưa tay đón lấy bàn tay bé nhỏ của cô, nụ cười tươi rói nở rộ với cậu bé.

“Nhóc à, đợi khi em lớn thì chẳng còn cái hôn ước đó đâu”

“Nhưng mà em thương anh”

“Vì anh là anh của em nên em thương anh”

“Không, tiểu Nhi thương anh như ba thương mẹ”

Đoạn đối thoại của hai đứa bé đã thổi bùng cơn mưa phùn thành một bầu trời sắp sửa chào đón mặt trời mới dậy.

Cậu bé buông tay cô ra, cả hai người vỡ òa nước mắt khi phải chia tay. Hình bóng nhỏ nhoi của cô chạy đến lưng chừng sườn dốc, từ đâu đó một chiếc xe chạy với tốc độ khá nhanh dưới mặt đường còn ướt át mà cơn mưa phùn dể lại.

Phanh xe dừng không kịp tạo nên tiếng ma sát mạnh giữa bánh xe và mặt đường, trong nháy mắt, chiếc xe đâm thẳng vào thân hình bé nhỏ của cô.

Dưới cơn mưa, từng dòng máu chảy đỏ cả mặt đường.

“Mạc Mạc”

Trong vô thức tiếng gọi của Vương Triệu Thần thoang thoảng bên tai cô. Dương Mạc Nhi cố gắng đi theo giọng nói đang gọi mình, nhưng chợt nhận ra, càng đi theo tiếng gọi của anh, cô càng cảm thấy đi càng sâu vào thế giới huyền ảo.

“Mạc Mạc” Tiếng nói anh chuyển hướng sang hướng Tây, cô cũng chạy theo, chạy mãi đến một nơi rộng rãi, yên ắng không một bóng người.


Đôi mắt tìm kiếm anh như điên loạn, trước mắt đã thấy một bóng hình quen thuộc. Một người đàn ông đang chìa bàn tay mình ra đón lấy cô, anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Hai đôi mắt giao hòa cùng nhau, trên người cô mặc chiếc áo cưới, váy trắng tinh khiết, tay giơ lên muốn nắm lấy đôi tay to lớn của anh, tâm trạng có chút xa lạ.

“Mạc Mạc”

Một giây sau, tiếng gọi dịu dàng của Vương Triệu Thần lại vang lên, cô quay đầu nhìn, hình ảnh của anh đập vào mắt cô, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

Vương Triệu Thần anh đến rồi! Dương Mạc Nhi đứng giữa hai người đàn ông cao to, một là Khương Thiên Đông đứng bên trái, một là Vương Triệu Thần đứng hướng phải. Dươnv Mạc Nhi chỉ kịp nhìn thấy Vương Triệu Thần quay người bước đi để lại bóng lưng cô đơn với cô, còn Khương Thiên Đông vẫn chờ đợi cô nắm lấy tay mình.

Dương Mạc Nhi rất muốn đưa tay nắm lấy, nhưng mà trái tim cô đang đau đớn khi nhìn thấy Vương Triệu Thần quay bước đi. Một lần nữa cô quay đầu lại, đã nhìn thấy Vương Triệu Thần và Dương Khải Hoàn đứng cùng nhau. Đôi mắt cô ngân ngấn nước, tay cũng rụt lại nhất quyết không nắm lấy tay Khương Thiên Đông, nhưng đôi tay vẫn bị nắm lấy bởi anh ta, mặc dù cô đã cố giằng co ép anh ta buông tay.

“Vương Triệu Thần”

Cô ét lớn tên anh, nước mắt đã rơi đầy trên gương mặt đẹp đẽ của cô.

Một biển nước mắt trong một biển đấu súng đầy máu. Có tiếng hét, là của Vương Triệu Thần, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh đã trúng đạn. Cô hoảng sợ chạy khắp nơi tìm anh. Đến khi thực sự thấy anh, đã thấy Dương Khải Hoàn ngồi bên cạnh nắm chặt tay anh, cả hai ngồi cười vui vẻ. Cô đứng từ xa nhìn về phía đó, nước mắt rơi một hàng dài.

“Mạc Mạc, em tỉnh rồi?”

Lần này Dươnb Mạc Nhi đã thực sự tỉnh dậy khỏi giấc mơ đau buồn hỗn loạn ấy.

Xung quanh cô chỉ toàn là mùi thuốc khử trùng khó chịu, trên người cô chằng chịt các sợi dây, ngay cổ tay cũng đã được băng một miếng băng trắng, có chút đau nhức vì vết thương, bên dưới chân cũng đã được sát trùng băng kín vết thương lại.

Không cần nói, người đầu tiên cô thấy sau khi mở mắt chính là Vương Triệu Thần, anh đang bên cạnh cô, bằng xương bằng thịt, cảm xúc vui mừng biết bao.

Khi còn đang ở trong giấc mơ, đã không nhiều lần vì Vương Triệu Thần mà cô lo lắng sợ hãi, bây giờ khi thấy anh bên cạnh, nổi lo sợ đã tan biến từ lúc nào không hay.

“Tôi gọi bác sĩ, em nằm yên đây” Vương Triệu Thần thấy cô mở mắt nhìn mình, liền vuốt tóc mỉm cười nói với cô.

“Đừng” Mạc Nhi nắm chặt tay anh lại, gọi giật anh.


“Mạc Mạc, em ngoan ngoãn một chút” Vương Triệu Thần quay người lại nhìn cô, tay vuốt tóc cưng chiều.

“Triệu Thần” Cô gọi giật anh một tiếng, trên hàng mi còn đọng lại nước mắt của giấc mơ ban nãy “Anh không sao thì tốt quá rồi!” Dương Mạc Nhi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ vô cùng.

“Ngốc” Ngoại trừ mắng cô, anh cũng chẳng còn biết phải làm gì!

Bác sĩ đi đến kiểm tra tổng quát cho cô, sau đó nhắc nhở một vài điều với Vương Triệu Thần.

“Cố gắng chú ý vết thương của vợ anh, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được” Vị bác sĩ cầm bảng sức khỏe của cô mỉm cười.

Nghe vị bác sĩ gọi mình là vợ của Vương Triệu Thần, tim cô đập loạn xạ, mặt đỏ bừng lên, cô chỉ biết cúi gằm mặt xuống che bớt đi vẻ mặt ngượng ngùng của mình. Vương Triệu Thần nhìn thấy cô cúi mặt, trên môi cong lên một đường, anh không phủ nhận cũng không thừa nhận lời nói của bác sĩ.

“Được, cảm ơn bác sĩ”

“Vậy tôi đi trước, anh ở lại chăm sóc vợ anh nhé”

“Được”

Vị bác sĩ bước đi trả lại căn phòng ngập tràn mùi thuốc sát trùng vốn. Dương Mạc Nhi ngồi trên giường đưa mắt nhìn Vương Triệu Thần đến ngẩn ngơ.

“Mạc Mạc, sau này đi đến đâu em cũng phải báo cho tôi biết, hiểu không?” Vương Triệu Thần vừa lau mặt cho cô vừa nói.

“Làm sao anh có thể tìm được tôi?” Mạc Nhi có chút thắc mắc, đó là một nơi hoang vắng, e là tìm đường đến nơi ấy như mò kim đáy biển.

“Em không cần biết nhiều đâu” Vương Triệu Thần đi vào nhà vệ sinh giặt khăn, sau đó quay lại tiếp tục lau tay cho cô.


“Vậy Khương Thiên Văn sao rồi? Trương Gia Mẫn thì sao?” Mạc Nhi thắc mắc không ngừng.

“Hiện tại hắn vẫn ở sở cảnh sát, sẽ được giao về cảnh sát Thượng Hải trong thời gian sớm nhất. Trương Gia Mẫn đã qua cơn nguy kịch” Vương Triệu Thần từ tốn trả lời.

“May quá!” Mạc Nhi chu mỏ gật đầu.

Sau câu cảm thán của cô, mọi thứ rơi vào tĩnh lặng. Anh và cô cả hai không ai nói với ai câu nào cả, chỉ im lặng đi theo suy nghĩ riêng của mình.

“Khi nào em về nước?”

Người phá vỡ bầu không khí này chính là Vương Triệu Thần.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng “Em muốn ở đây thêm vài ngày”

“Vì sao?”

“Em muốn hỏi rõ mọi chuyện” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Hắn sẽ không nói đâu” Vương Triệu Thần lạnh lùng cười.

“Làm sao anh biết?”

Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ, để lại bóng lưng cô đơn cho Dương Mạc Nhi “Phía cảnh sát New York đã tra hỏi rồi, nhưng hắn vẫn không chịu lên tiếng”

Đôi mắt đẹp không ngừng nhìn anh, cô chất chứa biết bao nhiêu suy nghĩ trong lòng. Cô rất muốn đưa tay ra ôm lấy anh, mặc dù cô không hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ như thế. Trong lòng cô, thật ra rất quan tâm đến anh, nhưng cô lại không hiểu đó là cảm giác gì.

Trong giấc mơ, khi anh và Dương Khải Hoàn nắm tay nhau cười đùa vui vẻ, tim cô nhói đau vô vùng. Khi Thiên Đông chìa bàn tay đưa cho mình, cô cảm thấy, bàn tay đó quá xa lạ, chỉ kịp nghe anh gọi tên, cô đã khẩn trương quay lại, nhưng khi cô quay đầu lại anh đã quay lưng đi. Lúc đó cô sợ, cô rất sợ. Sợ anh bỏ mặc cô.

Mạc Nhi nhìn bóng lưng anh, không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Anh không sao thì tốt rồi, cô không dám tưởng tượng trong giấc mơ anh và cô đã là hai người của hai thế giới, sợ rằng trong một phút, anh sẽ thực sự bỏ lại cô mà đi.

Dương Mạc Nhi rất muốn biết vì sao mình lại như thế, vì sao lại vì anh mà đau đớn, vì sao lại vì anh lo sợ, cô rất muốn biết, rất muốn, thật sự rất muốn biết.

Nhưng, cô còn chuyện quan trọng muốn làm lúc này.


“Tôi muốn xuất viện”

“Em vẫn chưa khỏe hẳn, ở đây thêm vài ngày đi” Vương Triệu Thần quay người lại nhìn cô, phía sau lưng anh là một quang cảnh mặt trời chiếu sáng, vầng hào quang hắt ngược vào bóng lưng anh, tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ, nhờ ánh sáng ấy, mà Vương Triệu Thần anh như một nam thần bước từ câu truyện cổ tích.

“Vài ngày? Anh còn muốn tôi ở lại nơi này bao lâu nữa? Tôi thật sự rất cần gặp Thiên Văn, tôi muốn biết rõ mọi chuyện” Dương Mạc Nhi giở tính bướng bỉnh nhìn anh, đợi thêm vài ngày nữa, chưa chắc gì tên Khương Thiên Văn đks vẫn còn ở New York chứ?

“Sức khỏe của em vẫn còn yếu, đi lại nhiều không tốt” Vương Triệu Thần vẫn lạnh lùng với cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô đến ngây dại, anh im lặng chờ đợi cô lên tiếng.

Cô nghe câu nói của anh, không những không nghe lời còn đưa tay không bị thương tháo hết những sợi dây đang ngự trị trên da thịt cô. Một thân cô khập khiễng đi lại gần anh, đôi mắt nhướng lên một đường khó hiểu.

“Chẳng phải tôi đã tỉnh rồi sao? Nếu anh không đi, vậy thì tôi tự đi”

Dương Mạc Nhi cười lạnh nhìn anh, cho dù hiện tại cô hiểu rõ lòng mình như thế nào, nhưng cô không thể vì nó mà mất đi lý trí.

Cô quay đầu bước đi khập khiễng, có một chút bối rối với suy nghĩ của mình, cô rất muốn anh gọi tên cô giục cô quay lại nói với cô rằng anh sẽ đưa cô đến đó. Nhưng mà, mọi thứ vẫn tĩnh lặng, chỉ có một mình trái tim cô đập mạnh mẽ thúc giục người đứng phía sau mình gọi tên mình.

“Mạc Mạc” Cuối cùng, khi tay cô vừa chạm vào nắm tay cánh cửa, anh đã gọi giật cô lại, nụ cười trên môi cô cong lên, rất nhanh sau đó cô lấy lại vẻ lạnh lùng, quay mặt lại chờ anh nói tiếp.

“Tôi sẽ gọi tài xế cho em”

Câu nói đập thẳng vào tai cô, người đàn ông chết tiệt!

Dương Mạc Nhi còn ngỡ anh sẽ đi lại gần bế thốc cô lên, cùng cô đến cục cảnh sát, nhưng cuối cùng anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng, giọng nói vẫn thâm trầm như thế, đứng yên một chỗ lên tiếng.

“Không cần lòng tốt của anh”

Bị anh chọc giận, cô khó chịu đóng rầm cửa, tạo một tiếng va chạm mạnh mẽ.

Vương Triệu Thần đứng yên một chỗ, tay đút túi quần, mím môi nhìn theo bóng hình cô đã khuất sau cánh cửa. Tay lấy điện thoại gọi vào một dãy số.

“Cứ âm thầm đi theo cô ấy.”

Bên kia cũng trả lời rất nhanh “Vâng”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận