Edit: cơm trắng chan cà phê
Phòng nghỉ lặng ngắt như tờ.
Tơng Nam Lý biết anh đã đạt được mục đích.
Anh vui vẻ nói chuyện phiếm với AI của mình: [ Tiểu Thanh, có phải vừa rồi trông tôi ngầu lắm không! ]
[ Có phải không, có phải không? ]
[ Đừng có giả bộ không nói gì, tôi biết cậu đang nghe mà. ]
Cho nên Đông Phương Thanh Đế đành phải trả lời: [ Ngầu. ]
Tương Nam Lý toe toét cười.
Quá trình bảo trì sửa chữa chỉ kéo dài từ trưa đến chiều, buổi tối là giờ hoạt động của câu lạc bộ, ngoại trừ 3 người sẽ tham gia thi đấu trên mặt đất thì những tuyển thủ còn lại đều phải tham gia thi đấu khởi động.
Ánh mắt của họ đầy tiếc nuối.
Đối với người cải tạo cơ giới, kĩ sư cơ khí giỏi cũng giống như một ông chủ tốt vậy, có duyên gặp gỡ nhưng không có duyên ở cùng nhau.
Ngày mai, Tương Nam Lý đã phải xuất phát lên mặt đất.
Reine trả cho họ tiền lương đầu vào chứ không chi trả thêm phí bảo trì.
Reine lấy một cây xì gà trong túi ra rồi tự châm lửa, bắt chước phong thái của tinh anh trong giới thượng lưu.
"Cậu Tương." Hắn nhìn nhóm tuyển thủ nối đuôi nhau rời đi, miệng phả ra từng vòng tròn khói: "Cậu có muốn xem biểu diễn không? Số lượng khán giả đến câu lạc bộ chúng tôi rất đông, các buổi diễn cũng rất đáng mong chờ."
Tương Nam Lý lắc đầu quầy quậy.
Reine cũng không ép, dặn dò người làm chuẩn bị phòng nghỉ cho Tương Nam Lý ở trên tầng 2 của câu lạc bộ.
Tầng 2 là khách sạn, tầng 1 là quán bar, cộng thêm 1 tầng ngầm. Ở phần trên, phong cách trang trí khá sang trọng, chỉ nhìn thoáng qua đã thấy mùi tiền nồng nặc. Dưới tầng ngầm thì như lạc vào một thế giới khác. Hoang dã, tàn bạo, đẫm máu.
Tương Nam Lý xoa xoa tay, đi vào thang máy lên tầng trên: "Đã mấy ngàn năm trôi qua rồi mà sao con người vẫn không thay đổi thói quen xấu luôn xem đồng loại là công cụ vậy. Xem mấy trận đánh nhu đấu trường La Mã thì có gì thú vị chứ?"
"Vẫn còn tồn tại tức vẫn còn giá trị. Xem đồng loại như là công cụ có thể giúp người đó khôi phục lại danh dự đã bị giẫm đạp." Đông Phương Thanh Đế trả lời, khóe miệng y cụp xuống thấp hơn 1 độ so với ngày thường, hiển nhiên là do tâm trạng không tốt. Tiếc rằng Tương Nam Lý lại không nhận ra.
Căn phòng do Reine chuẩn bị là phòng đôi duy nhất ở câu lạc bộ, đây là yêu cầu của Tương Nam Lý.
Khách sạn của câu lạc bộ cũng không kinh doanh đối với người ngoài, vì đây là khu vực dùng để thậun tiện phục vụ có khách hàng.
Những khách hàng có nhu cầu hầu hết đến để tìm đối tượng xả stress. Người phục vụ có thể là cyborg, có thể là cyber hoặc cũng có thể là người nhân bản.
Trường hợp như Tương Nam Lý và Đông Phương Thanh Đế hầu như không có.
Khi đưa thẻ phòng cho Tương Nam Lý, Reine còn cố ý né tránh Đông Phương Thanh Đế, cẩn thận nhắc nhở: "Cậu có thể yêu chiều cậu ta, nhưng đừng có để người nhân bản leo lên đầu mình. Chỗ tôi có máy khống chế, có cả dùi chích điện, có thiết bị gây đau tăng khoái cảm nữa. Có cần tôi đặt hàng cho cậu không, tôi bảo đảm bán cho cậu giá vốn luôn."
Người hiện đại mấy người có nhiều trò chơi thật đó.
Reine có né thì cũng không cần thiết. Tiểu Thanh và bé AI thiểu năng đều có cùng một nguồn cơ sở dữ liệu, hiển nhiên y có thể nghe lén đàng hoàng.
Tương Nam Lý hối hả lắc đầu lần thứ hai.
...
Tương Nam Lý vào phòng, mở túi hành lý, lấy quần áo ngủ đã chuẩn bị trước. Để tiết kiệm tiền, anh mua áo ngủ đôi dành cho vợ chồng.
Khi Liên bang Nhân loại vừa được thành lập, vì tỉ lệ cân bằng nam nữ sai lệch trầm trọng, họ đã thông qua luật hôn nhân đồng giới, khuyến khích các cặp đôi đồng tính thành lập gia đình, ổn định trật tự xã hội.
Nghĩ lại thì cũng khá bình thường, ở tận thế, sức khỏe của nữ giới thường yếu ớt hơn, muốn tiếp tục sống sót thì cần phải cố gắng hơn rất nhiều. Chưa kể đàn ông cũng có bộ phận sinh dục.
Khoảng 500 năm sau, tỉ lệ nam nữ ở dưới thành phố ngầm mới khôi phục bình thường.
Nhưng trong thời đại loạn lạc như thế này đã không còn ai quan tâm đến giới tính nữa. Con người chỉ tồn tại với tư cách là "con người" hơn là vấn đề nam hoặc nữ.
Vì vậy có quần áo ngủ đôi nam nam rất bình thường.
Tương Nam Lý giơ áo ngủ có hai tai chó con lên, tâm trạng đặc biệt vui vẻ: "Tôi mặc bộ màu đen, cậu mặc bộ màu trắng nhé."
Đông Phương Thanh Đế ngồi trên ghế sô pha đơn, nói: "Tương Nam Lý."
Tương Nam Lý quay đầu: "Sao thế?"
"Nhóm tuyển thủ ở thế giới ngầm này không có giá trị lớn, cuộc sống sau này của ngài và họ cũng không liên quan đến nhau. Tôi nghĩ rằng trực tiếp sử dụng vũ lực để trấn áp sẽ có hiệu quả hơn." Đông Phương Thanh Đế chậm rãi nói: "Ngài không cần phải dùng năng lực của mình để đổi lấy sự tôn trọng từ bọn họ."
Ánh mắt hai người giao nhau, một đôi mắt màu xanh ngọc như mùa xuân ấm áp, một đôi mắt trắng bạc lạnh lẽo như băng tuyết.
Đây có thể là một vấn đề trong quá trình nhận thức, một cuộc đụng độ giữa các quan niệm mâu thuẫn với nhau. Cả hai đại diện cho hai sự lựa chọn mà xã hội đã phát triển cho đến ngày nay.
Tương Nam Lý hơi thở dài một hơi: "Tiểu Thanh à, xã hội nhân loại rất phức tạp. Có rất nhiều quy tắc bất thành văn mà cậu không hiểu, thậm chí cậu cũng không thể tóm tắt chúng bằng vài lời đơn giản, cậu chỉ có thể hiểu chúng bằng cách cảm nhận nó. Bạo lực đúng thật là một sức mạnh tốt để đấu tranh, tôi sẽ dùng nó khi cần thiết, nhưng bạo lực chỉ có thể được sử dụng như một hình phạt hoặc một hình thức phụ trợ mà thôi. Con người có thể sợ hãi bạo lực, nhưng không phải lúc nào cũng sẽ khuất phục trước bạo lực."
"Việc đó khó, nhưng lại đúng đắn."
"Và cậu cũng không thể nào ở bên cạnh tôi mãi được."
Tương Nam Lý không biết Đông Phương Thanh Đế luôn trăn trở về việc mang thân thể này quay về quân đoàn Cyber. Anh chỉ dựa vào kinh nghiệm của mình để suy đoán.
Không phải người với người cũng phải chia tách nhau sao? Không chỉ về mặt tâm hồn, tình cảm mà còn phải chia xa cả về mặt địa lý.
Trong lòng Đông Phương Thanh Đế khẽ run lên.
Đúng, y đột nhiên nhận ra một điều y đã vô thức né tránh, một điều chắc chắn sẽ xảy ra.
—— Dù sớm hay muộn, rồi sẽ có ngày y phải rời xa khỏi Tương Nam Lý.
Y không phải một sinh vật điện tử mà ai cũng có thể thay thế được. Alpha 5.2.0 có sứ mệnh của mình. Khi có được thân thể này, Đông Phương Thanh Đế đã được định sẵn là phải quay về quân đoàn Cyber. Hiển nhiên y cần phải ở trên mặt đất một thời gian để thu thập năng lượng cho cơ thể.
Tương Nam Lý chỉ là một công dân cấp thấp nhất ở Liên bang Nhân loại, lại không chịu cải tạo cơ giới, tuy sức khỏe đã tốt hơn người nguyên thủy một chút nhưng vẫn không có năng lực bảo vệ mình hay chống lại bạo lực.
Bất kỳ thứ rác rười nào trên đời cũng có thể tổn thương Tương Nam Lý.
Trong mắt những kẻ đó, giá trị duy nhất của Tương Nam Lý là một thân thể xinh đẹp chưa từng cải tạo bất kì yếu tố nào.
Còn về tài năng... trí thông minh siêu phàm trời ban không thể sao chép được thì trong mắt những kẻ đó còn không đáng giá một chai rượu 50 điểm tín dụng.
Đông Phương Thanh Đế không muốn nghĩ đến điều này. Nhưng với số liệu hiện tại có thể suy đoán tương lai đó có tỉ lệ xảy ra lên đến 0.97%.
...
Sắc mặt Đông Phương Thanh Đế tái mét, không khí trong phòng mở điều hòa nên vô cùng ấm áp, nhưng gương mặt y lại lạnh lẽo như bão tuyết kéo đến.
Y đang hành hạ và giết chết những kẻ vốn dĩ không hề tồn tại trong đầu mình.
Tương Nam Lý không hiểu gì: "Tiểu Thanh, đừng nói là cậu lại giận tôi nữa nhé? Sao cậu giống một tên đàn ông gia trưởng có tính khí bạo lực quá vậy, rồi sau này cyber nào sẽ muốn cưới cậu chứ?"
Nhưng mà cyber có kết hôn với nhau không?
Cyborg có khối quy tắc cốt lõi của con người, có thể tư duy, suy nghĩ thậm chí suy tư về lẽ sống như con người, nhưng họ có thật sự sản sinh ra cảm xúc không?
Tương Nam Lý vào phòng tắm tắm rửa, sau đó ăn một bữa cơm miễn phí từ câu lạc bộ. 7 giờ tối, anh bắt đầu đọc sách, học tập, đúng 9 giờ rưỡi thì ngoan ngoãn lên giường nằm ngủ.
Đông Phương Thanh Đế giữ im lặng suốt cả quá trình.
Cảm xúc của Đông Phương Thanh Đế ngày càng phức tạp hơn nhiều so với một cyborg, đặc biệt là sau khi có thân thể.
Phần lớn thời gian Tương Nam Lý sẽ xem y như bạn bè của mình, nhưng ở một giây phút nào đó, anh vẫn sẽ xem Đông Phương Thanh Đế như một cỗ máy không có linh hồn.
Khi không có mục tiêu cụ thể, Đông Phương Thanh Đế sẽ không có bất kỳ hành động gì. Y có thể bảo trì một tư thế trong suốt thời gian dài, thậm chí còn không thở hay chớp mắt.
Trong thế giới của AI, có lẽ không có thời gian để lãng phí, gây nên tội ác, càng sẽ không có thời gian để đói khát thông tin vì não máy có thể tiếp nhận dữ liệu bất kì lúc nào.
Chúng là những sinh vật điện tử bất tử.
... Nếu Alpha có thân thể, nó cũng sẽ tiếp tục sống như vậy ư?
10 giờ tối, Tương Nam Lý đã ngủ.
Đông Phương Thanh Đế nằm trên một chiếc giường khác không đầu không cuối nói: "Tôi sẽ giải trừ những hiểm họa tiềm ẩn có thể gây ảnh hưởng đến mạng sống của ngài." Trước khi tôi rời đi.
Tương Nam Lý phản ứng chậm nửa nhịp: "Hả?"
Y vẫn chưa muốn xin chi viện từ Alpha 0.0.0, có lẽ sau khi gửi số liệu sẽ xảy ra hậu quả mà y không muốn nghĩ đến nhất; nhưng y cũng không hi vọng khiến cho "Bàn Cổ", "Nhân viên dọn vệ sinh" hoặc nhóm quản lý AI chú ý.
Vì vậy, phương pháp thích hợp nhất hiện tại là ——
"Tôi sẽ đăng ký tham gia cuộc tuyển chọn sinh vật cao cấp." Đông Phương Thanh Đế nói.
Không cần thắng đến cuối cùng, chỉ cần lọt vào top 10, lấy được thuốc gien cường hóa cấp 3 là được. Dù lấy thuốc gien cấp cao hơn thì cơ thể của Tương Nam Lý chưa đủ năng lực để tiêu hóa hết.
Thuốc gien là thuật ngữ chung cho một nhóm thuốc đặc biệt. (*)
Trên thị trường hiện nay đang lưu hành hai loại, một là chữa trị, hai là cường hóa.
Loại đầu dùng để trị liệu, nhưng sau khi sử dụng nhiều lần thì cơ thể sẽ bắt đầu kháng thuốc, cần phải mua liều mới liên tục. Loại thứ hai dùng để tăng cường thể lực, là loại mua một lần và có giá đắt hơn.
Thuốc gien chữa trị cấp 1 rẻ nhất cũng đã có mức giá là 1500 điểm tín dụng.
Loại thuốc này thường được sử dụng như một loại thuốc điều trị cụ thể, dù nguy cơ đột biến gien luôn có thể xảy ra.
Thuốc gien trên cấp 2 có mức giá từ 5 chữ số trở lên, ở chợ đen còn có giá cao hơn gấp mấy lần.
Tương Nam Lý đã nhắm mắt, trả lời cho có lệ: "OK, đồng ý. Nhưng vòng sơ tuyển đã kết thúc rồi mà?"
Trong bảng thông báo cũng không cấm người nhân bản đăng ký; ban tổ chức chỉ không cho cyber với người cải tạo cơ giới mức độ cao tham gia.
Vòng đấu loại bắt đầu vào mùa xuân năm nay. Bây giờ đã sắp đến tết rồi.
Đông Phương Thanh Đế không trả lời câu hỏi này, tiếp tục nói: "Ngoài ra, mỗi ngày ngài cần phải theo tôi rèn luyện sức khỏe, tôi sẽ dạy ngài một số bài tập thực chiến hữu ích. Sau này có tiền, tôi sẽ mua thêm một số bản thiết kế và linh kiện vũ khí." Bản thiết kế có thể tìm từ trong kho cơ sở dữ liệu của công nghiệp nặng Đông Hoàng. Tuy là hàng tồn từ mấy trăm năm trước nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Sức khỏe tốt hơn là một vấn đề. Năng lực, phản ứng khi chiến đấu lại là một vấn đề khác.
Nếu Tương Nam Lý chịu cải tạo cơ giới thì có thể trang bị thêm hệ thống chiến đấu; như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều vì hơn 95% nhân loại bình thường không thể chiến thắng được hệ thống chiến đấu này.
Tiếc là Tương Nam Lý không chịu.
Tương Nam Lý mở bừng mắt: "... Hả?"
Anh còn nghĩ đây chỉ là ý nghĩ bộc phát của Đông Phương Thanh Đế. Không ngờ ngày hôm sau, 7 giờ sáng anh đã bị lôi ra khỏi giường, cơm còn chưa kịp ăn lại bị kéo tới phòng tập luyện chạy 3km.
Đông Phương Thanh Đế nghiêm nghị khoanh tay đứng ngay đường ray giám sát anh. Nhìn y, Tương Nam Lý nhớ ngay đến thầy dạy thể dục đeo bám mình ở kiếp trước.
Tuy là vì sức khỏe của mình nhưng Tương Nam Lý vẫn cảm thấy vô cùng đau khổ.
Năm anh học đại học cũng đã từng trải nghiệm leo núi, trượt tuyết, lặn... Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy với thời gian đó, anh có thể ở phòng thí nghiệm soạn thêm được 2 dòng code. Khi lớn hơn, cảm nhận được sức khỏe của mình ngày một yếu đi, anh mới bắt đầu tập thể dục đều đặn.
Tuy nhiên hình thức tập thể dục đó vẫn tương đương với việc dưỡng sinh; còn bây giờ là tập thể dục để sinh tồn.
Nghĩ xong xuôi, Tương Nam Lý khẽ cắn môi, tiếp tục kiên trì.
Chạy xong chỉ tiêu và được ăn sáng, Tương Nam Lý cảm thấy hai chân mình run run
Vậy mà vẫn chưa kết thúc. Ăn sáng xong, Đông Phương Thanh Đế lại lôi anh về phòng huấn luyện.
Bây giờ là 8 giờ sáng, trong phòng đã có vài nhóm người, hầu hết đều là tuyển thủ chuyên nghiệp.
Đông Phương Thanh Đế có mắt như mù, mượn đai bảo vệ của câu lạc bộ tròng lên người Tương Nam Lý.
Còn y lại thoải mái không cần bất kỳ phương tiện bảo vệ nào.
"Ngài hãy tấn công tôi bằng mọi cách."
Tương Nam Lý từng nói với Đông Phương Thanh Đế rằng anh từng học cách chiến đấu. Vì anh sợ bị bắt cóc.
Huấn luyện viên khi đó của anh là một nhà vô địch Muay Thái hạng cân 80kg.
Nếu đấu tay đôi với người thường thì anh có chút ưu thế, nhưng những kĩ xảo đó chẳng dính kẽ răng với Đông Phương Thanh Đế.
Chỉ việc tấn công nhưng Tương Nam Lý đã sức cùng lực kiệt. Ba phút trôi qua, anh không thể chạm được vào một cọng lông tóc của Đông Phương Thanh Đế mà đã gục ngã đến mức đau eo không đứng thẳng nổi.
"Tiểu Thanh... Cậu làm vậy, tôi không có cảm giác chút thành tựu nào cả, cậu không thể nhường tôi một chút được sao?" Tương Nam Lý nằm dài trên sân đấu, nửa ngày sau vẫn không thể đứng dậy, cả người ướt sũng mồ hôi: "Hu hu mệt quá, đau vai lắm luôn, chân cũng đau, không đứng dậy nổi đâu."
Tư thế của anh có chút buồn cười. Cho nên bên dưới sân đấu vang lên tiếng cười.
Đông Phương Thanh Đế quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Đó là hai tay đấm bốc, một người là người đàn ông một mắt ngày hôm qua cùng với bạn của ông ta.
Người đàn ông một mắt được Tương Nam Lý sửa chữa tận tình nên giải thích ngay lập tức: "Ngại quá, tôi không có ý cười nhạo cậu thợ cơ khí đâu, chỉ là chúng tôi thấy cậu ấy đáng yêu quá nên là, nên là..."
Quái lạ, ông cũng không hiểu vì sao mình lại căng thẳng như thế này.
Có lẽ do ánh mắt của Đông Phương Thanh Đế quá đáng sợ.
Trước đây người đàn ông một mắt sống trên mặt đất, vì có năng lực đánh đấm nên 13-14 tuổi đã nổi danh, được câu lạc bộ nhìn trúng, sau đó có hộ khẩu ở thành phố ngầm.
Con mắt hư của ông là bị cyber mất trí đánh ở trên mặt đất. Đó là một cyber nữ, có vẻ đang bị truy đuổi. Năm đó, người đàn ông một mắt chỉ mới 7 tuổi, đang đào rác trong núi. Lúc đó là mùa đông, ông cần phải kiếm gì đó để ăn.
Ông nhìn thấy một đôi mắt giữa tuyết trắng.
Đối phương trông như muốn giết ông, chấm đỏ đã dừng ngay giữa chân mày nhưng cuối cùng lại bắn trật, chỉ trúng một con mắt.
Đôi mắt đó không khác gì đôi mắt của Đông Phương Thanh Đế hiện tại.
Không có oán hận, tức giận, chỉ cứ thế nhìn qua như thể đang nhìn một cục đá, một cái cây, một cây hoa, khiến người khác vừa sợ hãi vừa căm phẫn.
Đông Phương Thanh Đế nói: "Tôi biết rồi. Anh, đỡ ngài ấy. Anh, lên đây, đánh với tôi."
...
Khi Reine nghe tin thì hiện trường khó lòng dọn dẹp được.
"Quản lý, người nhân bản mà cậu kĩ sư kia mang theo đang kicking* người của câu lạc bộ chúng ta! Trong số các tuyển thủ không có ai trụ nổi 3 phút! Anh nhanh đến và giải quyết đi, có người còn đang quay video nữa! Để người ngoài biết thì mang tiếng xấu đó!"
*Raw 踢馆 (thích quán): có nguồn gốc từ tiếng Quảng Đông có nghĩa là võ thuật: các võ sĩ đến phòng tập võ và thách thức, khiêu khích đối thủ luận bàn võ thuật với mình, trận đấu phải tuân theo các quy tắc đạo đức.
Fight Club là một câu lạc bộ đấm bốc nổi tiếng nhất ở thành phố Cô Tô. Không chỉ vì ông chủ có tiền mà vì nơi này có các tuyển thủ mạnh nhất thành phố.
"Thích quán" là tiếng lóng, mặt ngoài là luận bàn võ thuật, trên thực tế là đánh tới mức phá nát sàn đấu của người ta. Nhưng thích quán chỉ xảy ra khi câu lạc bộ khác muốn đến phá đám... Không phải người nhân bản đó cũng được tính là một nửa người nhà rồi sao?!
Reine đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra, vội vội vàng vàng mặc lại quần. Ở thời đại cyber tình dục đã thay thế cho người hành nghề mại dâm, thậm chí cả người yêu, việc có bạn tình là con người là mốt trong giới thượng lưu và được những chủ kinh doanh cấp thấp thường sẽ học đòi theo.
Hắn đang ở khu biệt thự gần câu lạc bộ, khởi động xe chạy đến nơi chưa đầy 10 phút.
Reine vừa chạy vừa liên lạc với Tương Nam Lý.
【 Reine: Cậu Tương, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì không? Hay cậu có gì bất mãn với chúng tôi? Tôi thay mặt Cự Nhân xin lỗi cậu... Sau này chúng tôi cũng sẽ hủy hợp đồng với anh ta. 】
Cự Nhân là tên xui xẻo bị Tương Nam Lý bêu đầu làm gương ngày hôm qua, bây giờ còn nằm trong bệnh viện.
Reine suy nghĩ rất đơn giản, người nhân bản luôn hành động theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Đông Phương Thanh Đế phá câu lạc bộ tương đương với việc Tương Nam Lý muốn phá câu lạc bộ.
Nhưng Tương Nam Lý là kĩ sư cơ khí mà Fight Club mời đến! Ngay ngày hôm qua nhóm tuyển thủ đã được thuần hóa thành một đám cừu non ngoan ngoãn thiếu điều tự nằm lăn ra giơ bụng lên chờ Tương Nam Lý đến xoa bụng.
Reine thật sự không nghĩ ra được Tương Nam Lý còn có bất mãn gì.
【 Tương Nam Lý: Tôi nghĩ chỉ là một chút hiểu lầm thôi... 】
【 Tương Nam Lý: Thật ra chúng tôi muốn luận võ, nhưng không biết vì sao càng đánh lại càng hăng máu. Chú cũng đã thấy Tiểu Thanh nhà tôi rồi đó, tính khí cậu ấy khá tệ, lúc nào mặt mũi cũng nhăn nhó, nói chuyện cũng không biết khách khí. Cũng là do tôi chiều cậu ấy quá. 】
【 Tương Nam Lý: Chuyện đã đến bước này rồi thì tôi chợt nảy ra một ý, chi bằng cho Tiểu Thanh ký một hợp đồng tạm thời với Fight Club được không? Thông báo cho mọi người biết cậu ấy là tuyển thủ mới gia nhập của câu lạc bộ, như vậy thì Fight Club vừa hot vừa giữ được danh dự. 】
【 Tương Nam Lý: Chúng tôi chỉ cần một suất tham gia cuộc tuyển chọn sinh vật cao cấp thôi. 】
Reine ngồi trên xe cắn chặt quai hàm, thở hồng hộc như heo bị cắt tiết: "Thằng khốn này, nó cố tình làm vậy đúng không?! Nó có biết một suất đăng ký thi đắt đến mức nào không?!"
Nhưng suy cho cùng, Reine vẫn là một chủ tư bản luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thứ nhất, Tương Nam Lý là kĩ sư cơ khí mà Fight Club cần.
Thứ hai, lời đề nghị của Tương Nam Lý rất có sức hấp dẫn. Nếu Đông Phương Thanh Đế thực sự có năng lực thì để người này thay một tuyển thủ đi thi thực ra cũng giúp hắn có lời.
Cho nên khi chiếc xe điện chạy tới cổng vào câu lạc bộ, Reine đã điều chỉnh lại cảm xúc, niềm nở tươi cười.
Câu lạc bộ ít khi náo nhiệt như thế này vào sáng sớm. Trong phòng tập tầng ngầm 2 chật cứng người, hầu hết đều là những tuyển thủ đã kí hợp đồng và nghe tin nên đến xem. Có cả người ở câu lạc bộ khác đến góp vui.
Và con mẹ nó còn có người giơ điện thoại lên phát sóng trực tiếp!
May là Đông Phương Thanh Đế đã ký hợp đồng trở thành tuyển thủ câu lạc bộ của họ, nếu không thanh danh của Fight Club gầy dựng hơn 60 năm ở Cô Tô quả thực có nguy cơ sụp đổ.
Reine chen qua dòng người, đi lên sàn đấu.
Trên sàn đấu có Đông Phương Thanh Đế và Hải Vương Tinh.
Trong miệng Hải Vương Tinh toàn là máu, bị đè chặt dưới đất, nhóm người xung quanh hưng phấn đếm ngược: "4, 3, 2, 1——0!"
Họ mặc kệ ai là ai, Hải Vương Tinh là người đứng đầu bảng của ai chứ.
Với nhóm lưu manh ở dưới tầng chót thì họ chỉ tôn kính kẻ mạnh.
Đã hết giờ.
Đông Phương Thanh Đế thả tay ra, đứng dậy, xoay cổ tay nắn khớp xương của mình.
Trên mặt y còn dính vài giọt máu.
Nếu không có lớp mồ hôi lấp loáng trên trán thì hoàn toàn không thể nhận ra y vừa đánh nhau một trận sống mái trên sàn đấu.
Nói đánh nhau cũng không hẳn là đúng, rõ ràng là chỉ có một người đánh thôi.
Đông Phương Thanh Đế liếc mắt đảo qua hết các gương mặt của những tuyển thủ còn lại, dùng tay lau đi vết máu trên mặt: "Người tiếp theo."
Thiên Lang Tinh không có ở đây. Những người còn lại khiếp đảm né tránh ánh mắt của y.
Reine hành động ngay lập tức.
Hắn vội vã bắt tay Tương Nam Lý, lướt mắt nhìn qua hợp đồng đối phương gửi đến thì thấy những yêu cầu hà khắc không hề thích hợp với dân đấm bốc.
Ví dụ như kết thúc thi đấu thì hết hạn hợp đồng.
Đánh được bao nhiêu thì khen thưởng bấy nhiêu.
Không được đụng vào tiền thưởng của tuyển thủ dự thi, phần thưởng cần phải chia sau.
Câu lạc bộ của hắn đi lừa gạt suốt mấy chục năm, lần đầu tiên nếm mùi trở thành người qua đường ất ơ thấp hèn.
Nhưng Reine lại không thể không ký tên.
Tương Nam Lý cười tươi như hoa, còn có chút mệt mỏi.
Reine lại chỉ cảm thấy sợ hãi không thôi... Quá đáng sợ, rốt cuộc Tương Nam Lý đã lên kế hoạch từ khi nào?
Chẳng lẽ từ khi lắp ráp cánh tay máy ở bãi rác là đã có âm mưu? Đúng như vậy, làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế được! Câu lạc bộ thiếu thợ cơ khí, mà tuyển thủ của họ lại vừa lúc mua cánh tay máy do Tương Nam Lý sửa ở chỗ Jesse.
Nhưng Jesse đã hợp tác cùng câu lạc bộ lâu như vậy, hỗ trợ xử lý giấu xác các thứ đều đã làm không chỉ một lần, đã trở thành khách hàng thân thiết lâu năm.
Reine không nghĩ rằng Jesse sẽ phản bội lợi ích chúng của họ chỉ vì một người xa lạ.
Dù là Jesse, Andrew hay là hắn đều nằm trong kế hoạch của Tương Nam Lý. Mục đích cuối cùng của cậu ta là để cho người nhân bản của cậu ta được tham gia cuộc thi ——
Chó chết, còn nghĩ rằng mình mới là người được lợi nhất.
Biết rõ là bị lợi dụng nhưng Reine lại không thể không quy phục theo. Đây là "thế cục" do nhiều tầng nhân quả đan chéo nhau gây ra, hắn không thể né tránh được. Trừ khi Fight Club muốn vứt hết thể diện của mình.
Reine chỉ cảm thấy chàng trai trẻ trước mặt thâm sâu không lường được, sau lưng hắn đổ mồ hôi hột, cuối cùng dùng con dấu điện tử của mình ký tên lên hợp đồng.
Hợp đồng phát sáng khi đã có hiệu lực.
Giây tiếp theo, Reine mặc tây trang mang giày da sang sảng cười lớn bước lên sàn đấu.
Hắn giơ cao micro: "Mọi người có thấy buổi đấu hấp dẫn không? Có lẽ ai cũng tò mò không biết chàng trai trẻ tuổi bên cạnh tôi là ai đúng không? Xin giới thiệu một chút, đây là tuyển thủ vừa ký hợp đồng với Fight Club. Cậu ấy sẽ thay Hải Vương Tinh tham gia cuộc thi trên mặt đất!"
Reine nhớ lại cái tên được ghi trên hợp đồng, nói tiếp: "Tôi nghĩ trận đấu nãy giờ đã đủ kích thích mọi người rồi, các bạn, hãy nhớ kĩ tên của cậu ấy nhé, khi theo dõi cuộc thi đấu, nếu không biết đặt cược ai thì hãy đặt cược vào cậu ấy, tuyển thủ của Fight Club sẽ không bao giờ khiến mọi người thất vọng đâu, cậu ấy tên là —— Đông Hoàng."
Tác giả có lời muốn nói:
[ Bổ túc thông tin ]
(*) Thuốc gien: Thuốc gien là tên gọi chung của một nhóm thuốc đặc biệt, có tổng cộng 10 cấp. Trên thị trường hiện nay đang lưu hành 2 loại là loại chữa trị và loại cường hóa. Loại chữa trị chuyên dùng để trị liệu, nhưng sử dụng nhiều lần sẽ khiến cơ thể sinh ra kháng thuốc, cho nên cần liên tục mua thuốc mới; loại cường hóa được dùng để tăng cường thể lực, là hàng dùng một lần, giá đắt đỏ. Người cải tạo sinh vật hay người cải tạo cơ giới đều cần sử dụng thuốc gien. Sau khi sử dụng có thể xảy ra tình trạng đột biến gien khá nguy hiểm.
30.01.23
Thất Lưu update tới c32 òi, dí sắp kịp òi hehe
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...