Một tháng sau,
Lục Ngôn ở nhà nhận được tin nhắn từ bạn của Lâm Cửu Cửu.
- ---- Thật ngại quá anh Lục, Cửu Cửu uống say rồi.
Nhưng mà, thật sự cậu ấy chỉ mới uống một ngụm! Anh có thể tới đón cậu ấy hay không?
Người gửi tin nhắn cho hắn chính là bạn học của Lâm Cửu Cửu, Hứa Văn.
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Lâm Cửu Cửu, buổi tối cậu hẹn một đống bạn học cùng nhau tiệc tùng ca hát.
Cậu đã cố ý dặn dò mấy trăm lần là không thế uống rượu, nhưng cuối cùng cậu vẫn uống.
Bạn nhỏ thiếu giáo huấn.
Một đứa trẻ sau khi đã thành niên, có giáo huấn kiểu nào cũng đều không có ích lợi.
*
"Cửu Cửu cậu chịu đựng một chút, anh đẹp trai của cậu sắp tới rồi"
Lâm Cửu Cửu ngồi dựa vào sô pha, nghe vậy thành thật hỏi Hứa Văn – "Anh đẹp trai là ai?" – Nói xong lại nhìn về phía ủy viên thể dục – "Từ Thạc, cậu hát thật hay"
Ủy viên tay cầm microphone đột nhiên trầm mặc, lời của Lâm Cửu Cửu quá mức nghiêm túc, trong khoảng thời gian ngắn, không biết là đang khích lệ hay có ý tứ khác.
Xung quanh liền một trận cười ầm lên.
"Ha ha ha ha Từ Thạc, Lâm Cửu Cửu khen cậu hát hay, nào hát thêm một bài nữa đi!"
"Lâm Cửu Cửu cũng hát chung đi.
Bài《 Điềm mật mật》nha" (*)
(*) QT tên bài hát là "có điểm ngọt" chắc là bài này thiệt, mấy bạn có thể lên YT nghe thử.
"U ~ Lâm Cửu Cửu mau hát đi!"
"Mợ nó, các cậu không biết là Lâm Cửu Cửu hát rất hay sao, còn tớ thì....." – Ủy viên còn chưa nói xong, đã bị Lâm Cửu Cửu chặn họng – "Được!"
Ủy viên –.......!
Hứa Văn có chút hoảng loạn, ngăn Lâm Cửu Cửu đứng dậy, đè thấp giọng nói: "Cậu uống say rồi, có biết không?"
Lâm Cửu Cửu nhíu mày, vẻ mặt quái dị – "Cậu......!cậu mới uống say đó"
Mạnh miệng như vậy, còn nói không uống say?
"Lục Ngôn một hồi liền tới rồi, cậu muốn để ổng nhìn thấy cậu cùng với người khác hát bài này thiệt hả?"
Lục Ngôn.
Lâm Cửu Cửu choàng tỉnh.
Cậu lại nằm trở về, vẫy vẫy tay – "Xin lỗi, tớ......tớ không hát đâu ~" – tay còn quơ quơ một chai rượu.
Hứa Văn –.......!
Giấu không được rồi, thế này thì ai nhìn cũng biết.
"Lâm Cửu Cửu uống say rồi?"
"Đồ uống trên bàn còn chưa uống hết mà" – Nói xong, liền phát ra một trận ha ha ha, Lâm Cửu Cửu bị cười nhạo.
Thế nhưng, người bị cười nhạo – Lâm Cửu Cửu cũng ở phía sau chỉ ngây ngô cười.
Hứa Văn –......!
Để tránh cho ngày hôm sau Lâm Cửu Cửu mất mạng oan uổng, Hứa Văn cùng với người bên trong chào tạm biệt, đỡ Lâm Cửu Cửu đi ra ngoài chờ Lục Ngôn.
Lâm Cửu Cửu uống say lại rất ngoan ngoãn, Hứa Văn dẫn cậu chạy đi đâu, cậu liền chạy đi đó.
Vào buổi tối của mùa hè năm ấy, Hứa Văn đỡ Lâm Cửu Cửu đứng chờ ở đường cái.
"Anh Lục Ngôn"
"Đúng vậy, một lát nữa anh đẹp trai sẽ tới"
Lâm Cửu Cửu mờ mịt – "Anh đẹp trai là ai?"
Hứa Văn nói – "Chính là người trong miệng cậu, anh Lục Ngôn"
Lâm Cửu Cửu minh bạch, cậu đứng cạnh một cái cây đại thụ lắc lư người, cuối cùng ôm lấy cây đại thụ đó – " Anh Lục Ngôn, anh cần phải giảm béo rồi.
Em không ôm được eo của anh" – Nói xong còn có chút ủy khuất.
Hứa Văn vội vàng kéo Lâm Cửu Cửu ra khỏi cây.
"Đó không phải là anh đẹp trai của cậu đâu!"
"Anh đẹp trai là ai?"
Hứa Văn –......!
Trước nỗ lực ngây người của bạn học Hứa, Lâm Cửu Cửu lại một lần nữa ôm lấy cây đại thụ.
May mắn thay xung quanh ít người, lâu lâu mới có một người đi qua.
Hứa Văn cũng lười kéo Lâm Cửu Cửu, đứng một bên đợi Lục Ngôn tới đem con ma men Lâm Cửu Cửu về nhà.
Đại khái qua chừng 10 phút, Lục Ngôn tới.
"Anh Lục, rốt cuộc anh cũng tới!" – Hứa Văn như thấy được vị cứu tinh của đời mình – "Cửu Cửu mượn rượu làm càng, ôm lấy cây không buông, em thật không có biện pháp nào"
Lục Ngôn cũng thấy được, có chút buồn cười.
"Em vất vả rồi"
Hứa Văn lắc đầu – "Không có việc gì, cậu ấy là bạn tốt của em.
Vậy em đi đây!"
Hứa Văn nói xong liền chuồn mất.
Thời điểm Lục Ngôn đi đến bên cạnh Lâm Cửu Cửu, Lâm Cửu Cửu vẫn còn ôm lấy cây đại thụ lẩm bẩm – "Giảm béo đi, anh Lục Ngôn"
Lục Ngôn nhẹ giọng cười, xoa đầu của Lâm Cửu Cửu – "Ai phải giảm béo cơ?"
"Anh Lục Ngôn"
Lâm Cửu Cửu nói xong ý thức được không đúng, nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía bên cạnh Lục Ngôn.
Lục Ngôn mặc áo sơ mi đơn giản, có mấy cái cúc áo còn không chịu cài, đặc biệt mê người.
Lâm Cửu Cửu nhìn nhìn chính mình đang ôm cây, lại nhìn nhìn Lục Ngôn, vội vàng buông tay, xoay người ôm lấy eo của Lục Ngôn.
Lục Ngôn thuận thế đỡ lấy Lâm Cửu Cửu – "Như này không béo" – Lâm Cửu Cửu ngẩng đầu ngây ngô cười – "Anh Lục Ngôn, anh gầy"
Lục Ngôn mỉm cười: "Anh không chịu nổi lời khen này đâu"
Đôi mắt của Lâm Cửu Cửu cong cong, nằm trong lồng ngực của Lục Ngôn cọ cọ.
*
"Về nhà hay là tới nhà anh?"
Lục Ngôn thắt dây an toàn cho Lâm Cửu Cửu trước, nhân tiện hỏi.
Lâm Cửu Cửu mắt không chớp nhìn Lục Ngôn, Lục Ngôn ở đâu, ánh mắt Lâm Cửu Cửu liền theo đó.
Lục Ngôn ngồi trở về, Lâm Cửu Cửu vẫn nghiêng đầu nhìn hắn.
"Hả?"
Lâm Cửu Cửu lúc này mới nói – "Không về nhà đâu, em đã mười.....!18 tuổi"
Lại mạnh miệng.
Lục Ngôn cười, liếc mắt nhìn cậu một cái – "18 tuổi sao?"
Lâm Cửu Cửu gật đầu – "Đúng vậy!"
"Cho nên đi uống rượu?" – Lục Ngôn vào thẳng vấn đề chính.
Lâm Cửu Cửu lại gật đầu – "Đúng vậy!" – Hợp tình hợp lý, ỷ vào việc uống say to gan lớn mật, còn ở trên xe nhích tới nhích lui.
Lục Ngôn nhíu mày – "Anh đang lái xe, em ngồi yên đi"
Lâm Cửu Cửu – "Dạ" – một tiếng thành thật lắm.
Nhưng một hồi sau lại nhích tới nhích lui, giống như một đứa trẻ không ngồi yên trên xe được.
Lục Ngôn tạm thời ngừng xe ở bên đường, nhìn về phía Lâm Cửu Cửu – "Em làm gì vậy?"
Lâm Cửu Cửu ủy khuất – "Em bị bắt cóc rồi nha"
"Hả?"
Lâm Cửu Cửu chỉ chỉ trên dây an toàn, càng thêm ủy khuất – "Em muốn hôn anh, nhưng anh không cho em hôn"
Lục Ngôn –.......!– Sắp không xong rồi.
Lục Ngôn nhướng lại gần hôn lên má Lâm Cửu Cửu một cái, Lâm Cửu Cửu che mặt lại, đôi mắt trừng to, thành thành thật thật ngồi ngoan.
Sau khi xe chạy vào khu dân cư, Lâm Cửu Cửucởi được dây an toàn, liền ôm lấy Lục Ngôn không buông – "Anh Lục Ngôn!"
Lục Ngôn ôm Lâm Cửu Cửu xiêu xiêu vẹo vẹo ở trong lòng, lên tiếng đáp lại.
Lâm Cửu Cửu ôm sát cổ Lục Ngôn, đứng dậy đối diện với Lục Ngôn, hôn thật nhiều lên mặt của hắn.
Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái, sáu cái.
"Lâm Cửu Cửu, em còn chơi trò lưu manh, anh sẽ ném em xuống dưới"
Lâm Cửu Cửu dừng hôn.
Trên mặt đất được lót thảm thật dày, Lâm Cửu Cửu đi một bước ngã một bước.
"Ai da ~"
Cậu ngã xong thì nhìn về phía Lục Ngôn.
Lục Ngôn bất đắc dĩ, đứng dậy đem Lâm Cửu Cửu đỡ lên – "Em còn như vậy, anh sẽ đánh em"
"Dạ!"
Lâm Cửu Cửu đứng dậy, đi đến sô pha lại ngã tiếp – "Ai da ~" – Đôi mắt ngời ngời, muốn tìm đánh.
Lục Ngôn –......!
Lục Ngôn đi qua, ôm Lâm Cửu Cửu đặt lên sô pha, nâng cằm Lâm Cửu Cửu lên hôn.
Lần này hoàn toàn không cho Lâm Cửu Cửu cơ hội để thở, áp cậu tới mặt đỏ bừng bừng, đẩy hắn ra phản kháng.
Một màn hôn qua đi, Lâm Cửu Cửu che miệng lại.
"Người xấu" – Giọng nói rầu rĩ.
Lục Ngôn mỉm cười – "Còn giả vờ ngã nữa không?"
Lâm Cửu Cửu gật đầu – "Còn nha"
Lục Ngôn –......!– Chết mất thôi.
*
Lục Ngôn vào phòng bếp nấu chút canh tỉnh rượu cho Lâm Cửu Cửu uống.
Lâm Cửu Cửu uống xong, thành thật một hồi, Lục Ngôn lại đi mở nước nóng để cho Lâm Cửu Cửu tắm.
Kiểm tra nhiệt độ thích hợp xong, hắn liền kéo Lâm Cửu Cửu đến phòng tắm.
"Quần áo đặt ở kia.
Đừng dùng sữa tắm, chỉ ngâm mình một lát rồi ra ngay, biết không?"
Lâm Cửu Cửu đứng ở một bên, lắc đầu – "Không biết" – Tràn đầy tự tin.
Lục Ngôn cười – "Tắm rửa cũng không biết?"
Lâm Cửu Cửu gật đầu – "Đúng vậy!"
"Thật không biết?"
Lâm Cửu Cửu lắc đầu – "Là giả đó"
Lục Ngôn bật cười – "Cho nên?"
Lâm Cửu Cửu đảo mắt một vòng, ôm lấy Lục Ngôn – "Anh tắm cho em đi" – cậu ngẩng đầu, trong mắt chỉ còn có Lục Ngôn.
Lâm Cửu Cửu khi uống say so với không uống say thành thật hơn nhiều.
Cái gì cũng đều dám nói, nhớ lại lần đầu tiên cậu uống say đã dám để cho hắn hôn.
Lần này đây, trực tiếp cho phép hắn tắm rửa.
Lục Ngôn rũ mắt, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của Lâm Cửu Cửu – "Em18 tuổi rồi đó"
Lâm Cửu Cửu gật gật đầu, hoàn toàn không để trong lòng.
Lục Ngôn tiếp tục dọa sợ bạn nhỏ – "Cho nên anh phải làm chuyện xấu với em"
Lâm Cửu Cửu lập tức ngẩn ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...