L: [Ảnh này là ai chụp vậy? Xấu quá…]
Hoàn Nhĩ nhất thời nghẹn một hơi.
Nngón tay cô di chuyển linh hoạt trên màn mình điện thoại, đem ảnh chụp lúc trước gửi đi đều nhìn lại một lần.
Rõ ràng không xấu mà!!!
Hoàn Nhĩ ngón tay dừng lại một chút, ấn tắt điện thoại di động màn hình.
Lười cùng cậu nói chuyện, sớm hay muộn sẽ đem bản thân tức chết mất.
Lại nằm trên giường thêm một lát, Hoàn Nhĩ cầm lấy điện thoại.
Hai phút trước, Lục Lộc đã gửi lại mấy tấm ảnh, là ảnh cậu ngụy trang kia.
Đầu tóc cậu lộn xộn, trên màn hình, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời.
Ảnh chụp có chữ: [Còn có càng xấu hơn.]
Hoàn Nhĩ liền bật cười một tiếng.
Sau đó cô gửi tin nhắn qua: [Ừm, quả thật còn xấu hơn.]
Hoàn Nhĩ dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vì thế tiếp theo gửi tin nhắn qua: [Đúng rồi, sắp tới có một hoạt động bên ngoài, cậu sẽ đi sao?]
Bên kia trầm mặc nửa phút, sau đó, mới gửi lại tin nhắn.
“Sẽ đi.”
Hoạt động ngoài công ty, nói trắng ra là phái thực tập sinh đi rèn luyện, tham gia hoạt động ngoài, tích góp kinh nghiệm từng tí một, nhưng đối với Lục Lộc, hoạt động này, cậu chưa bao giờ cần tham gia, bởi vì kinh nghiệm này, cậu đều không cần thiết.
Nhưng đây là Hoàn Nhĩ hướng cậu mở miệng, cho nên cậu đáp ứng rồi.
Ngày thứ hai cũng như cũ, Thư Tâm cùng Nhược Thủy sáng sớm liền ra ngoài.
Mà Hoàn Nhĩ là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô dùng chăn ôm đầu, ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng thập phần không kiên nhẫn, đưa tay lấy điện thoại di động.
“Uy ――” thanh âm cực kì lười biếng, không có một chút khí lực.
“Lâm Hoàn Nhĩ, tôi cho cậu năm phút đồng hồ.”
Đầu bên kia là thanh âm của Lục Lộc, nghe qua có chút tức giận.
Cậu gọi vẻn vẹn năm phút đồng hồ, cô mới nhận điện thoại, suýt chút cho rằng bên trong xảy ra chuyện gì, liền xông vào tìm người.
Hoàn Nhĩ ngẩn ra, ném di động xuống, lập tức bò xuống giường.
“Được được, mình lập tức đến.”
Ở nhà ngủ vài ngày lười chảy thây, đồng hồ sinh học nhất thời không chỉnh lại, kém chút đã quên, hôm nay là ngày có còn hoạt động ngoài.
Hoàn Nhĩ đánh răng rửa mặt như bay, sau đó cầm túi xách bước ra.
Thư Tâm đã giúp cô chuẩn bị tốt quần áo và cả túi.
Hoạt động ngoài có vũ đạo, đều có công ty đặc biệt chuẩn bị trang phục, nhưng Hoàn Nhĩ lại mặc chiếc đầm đỏ thẫm mà Lục Lộc tặng cho.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cô tươi cười.
quả thật là một cô gái xinh đẹp làm cho người đối diẹn không thể rời mắt.
Vừa ra khỏi cửa, Lục Lộc đã chờ sẵn bên ngoài, thấy cô, khoé môi cậu khẽ nhếch lên.
Hoàn Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên người cậu, khi cậu muốn mở miệng nói chuyện, liền đút cho cậu một viên kẹo.
“Thích liền ăn nhiều một chút, mình vẫn còn có nha!”
Sau đó cô khom người, vòng qua Lục Lộc, nhấc chân lên xe bảo mẫu.
Cảm giác được vị ngọt truyền đến đầu lưỡi, Lục Lộc mới phản ứng lại.
Lại ngẩng đầu, Hoàn Nhĩ đã ở trên xe hướng cậu cười.
“Mau tới đây.” Hoàn Nhĩ hướng cậu vẫy tay.
Trên xe chỉ có hai người Lục Lộc cùng Hoàn Nhĩ.
“Đây là công ty chuyên môn vì tôi chuẩn bị xe.” Lục Lộc biết Hoàn Nhĩ nghi hoặc, liền chủ động mở miệng giải thích.
“Như vậy à ――” Hoàn Nhĩ hiểu rõ gật đầu.
Quả nhiên thực tập sinh bí mật, đãi ngộ chính là cùng bọn họ không giống nhau.
Hoàn Nhĩ nhìn nhìn Lục Lộc, tiếp theo ách một cái.
“Mình có thể lại ngủ một giấc sao?”
Hoàn Nhĩ nhìn nhìn cậu.
“Lâm Hoàn Nhĩ,tôi hỏi cậu, hiện tại mấy giờ?” Lục Lộc lấy tay chống đỡ thân thể của cô, làm cô ngồi thẳng.
“Mình biết đã rất trễ, nhưng là dù sao cũng ngồi không tán gẫu, vậy nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Hoàn Nhĩ ngẩng đầu, đáng thương hề hề: “Không tốt sao?”
“Không tốt, nói nhàm chán… Nhàm chán liền hát.” Lục Lộc nói xong, liền thò người ra, bấm cái nút trên xe.
Âm nhạc nhẹ nhàng như dòng nước chậm rãi mà phát ra.
Lục Lộc ngón tay ngừng ở phía trên, một chút, lại vặn một chút.
Là nhạc Rock.
Còn đem thanh âm vặn đến lớn nhất.
Nhất thời toàn bộ xe bảo mẫu, tràn ngập âm thanh xao động, cuồn cuộn không ngừng hướng lỗ tai trong người chui vào.
Hoàn Nhĩ che tai lại.
Nhất thời buồn ngủ hết sạch.
Cô rầm rì vài tiếng, cảm giác liền tính ôm lỗ tai cũng không có tác dụng gì, thân mình ngã xuống, chui vào trong lòng Lục Lộc.
“Cậu là nhất đấy.”
Hoàn Nhĩ nỉ non nói, sau đó đưa tay kéo tay cậu.
Lục Lộc cảm giác trong lòng như là bị một kẹo đường mềm mại ngọt ngào, lại ôn nhu mà ấm nóng.
Thân mình cậu cứng đờ, hơi chút giật giật: “Cậu đứng lên.”
“Mình không đâu.” Hoàn Nhĩ lắc đầu.
Lục Lộc đem tiếng nhạc vặn nhỏ một cút, sau đó dừng lại, mở miệng.
Không có microphone, không có đèn, nhưng thanh âm của cậu, cực kì tuyệt vời.
Hoàn Nhĩ chỉ thấy qua cậu nhảy, cho tới bây giờ đều không có gần như vậy, nghe qua cậu hát.
Giống như không có phong cách gì là cậu không làm được.
Đơn giản cậu là mạnh nhất. Cho nên L cũng đủ chinh phục thế giới này.
Hát đến gần cuối, thanh âm ngày càng nhỏ.
Nhưng cậu vẫn là hát xong rồi.
Lục Lộc hát xong, lại phát hiện người trong lòng không có động tĩnh.
Cậu cúi đầu, phát hiện Hoàn Nhĩ đã ngủ.
Lục Lộc trợn mắt, kinh ngạc.
Nhưng là không nghĩ tới, đến như vậy còn có thể ngủ… Thật đúng là, không hổ là Lâm Hoàn Nhĩ!
Cậu dè dặt cẩn trọng đưa tay, một tay duỗi đến phía dưới cổ cô, tựa đầu nâng lên, tìm cho cô tư thế thoải mái.
” L của chúng ta khó có dịu dàng nha!” Tài xế đằng trước lái xe bỗng nhiên cười mở miệng.
Ông là tài xế công ty an bài cho Lục Lộc, ở cậu bên người cũng một năm có thừa, trong ấn tượng của ông… Ngoại trừ studio, Lục Lộc hát ở nơi khác.
“Tôi đây là dính phúc khí của tiểu cô nương rồi.” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Lục Lộc một tay nâng mặt Hoàn Nhĩ.
Cậu đối với kính chiếu hậu cười cười, cúi đầu, ánh mắt ôn nhu như nước.
Địa điểm lần này, là ở một thị trấn nhỏ ngoại ô thành phố H.
Đây không phải là địa phương đặc biệt phồn hoa, Mà là cổ thành vùng sông nước, có một phen đặc biệt ý nhị.
Theo cao tốc xuống, chỉ có một con đường tiến vào thị trấn, cố tình con đường này đang tiến hành tu sửa, gồ ghề, không tốt lắm.
Dù là Triệu thúc kinh nghiệm lái xe phong phú như vậy, chạy ở trên con đường này, cũng là khó có thể tránh khỏi xóc nảy.
Hoàn Nhĩ bị xóc có chút không thoải mái.
Xe lại bắt đầu rung một chút, người Hoàn Nhĩ ngã về phía trước, Lục Lộc đưa tay muốn đi đỡ cô ――
Xe lại xóc tiếp.
Đầu Hoàn Nhĩ đập vào cánh tay Lục Lộc.
Ca người bỗng chốc liền đau đến thanh tỉnh.
Cô hừm một tiếng, chống ghế đứng dậy, xoa xoa cái trán, nháy mắt ánh mắt liền đỏ.
“Như thế nào?”
Hoàn Nhĩ hỏi.
Thanh âm mềm yếu, còn mang theo một tia ủy khuất.
“Tiểu cô nương, không có việc gì không có việc gì, chính là có cái hố.”
Triệu thúc quay đầu hướng cô nở nụ cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu về phía trước: “Hiện tại đã vào được, không sao rồi.”
Hoàn Nhĩ từ trong túi lấy ra một cái gương nhỏ, cẩn thận nhìn cái trán.
Hơi có chút sưng đỏ.
Cô kinh ngạc mở to con mắt, theo tầm mắt nhìn qua, cuối cùng, ánh mắt cố định ở cánh tay Lục Lộc.
Chính là chỗ bị cậu đập trúng kia, thế nào lại cứng rắn giống như đá vậy chứ!
Hoàn Nhĩ nhìn tay cậu, ánh mắt ai oán.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Xong rồi, hủy dung rồi.” Cô thở dài một hơi.
“Không có việc gì.” Lục Lộc nghiêng người qua, híp mắt nhìn nhìn cái trán của cô.
Cậu đưa tay xoa xoa cái trán cô, nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng: “Ngày mai liền đỡ.”
“Ngày mai? Không có khả năng…” Hoàn Nhĩ thu gương, lắc đầu.
Có lẽ là do làn da phá lệ trắng nõn, trên người trên mặt cô, chỉ cần có một chút vết thương, đều sẽ sưng đỏ một mảnh, không tới ba ngày, tuyệt đối không tốt lên.
Hơn nữa ngày mai cô còn có buổi diễn đâu.
“Mình nói không có việc gì.” Lục Lộc lại cường điệu: “Chỉ là một chút, che một chút thì tốt rồi.”
Tuy rằng biết là đạo lý này, nhưng là nhất tưởng đến buổi diễn ngày mai, liền vẫn đối với vết trên trán này canh cánh trong lòng.
Cô vỗ nhẹ nhẹ cánh tay Lục Lộc đụng phải vừa rồi cô một chút.
“Đều tại cậu!”
Lục Lộc bất đắc dĩ buông tay, vừa muốn nói chuyện, Triệu thúc xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bọn họ cười.
Hoàn Nhĩ liếc mắt một cái liền gặp.
Cô lập tức liền thu động tác về, gò má ửng đỏ.
“Tốt lắm, đến rồi.” Triệu thúc ở trước cửa một ngôi nhà dừng xe lại.
Đối với loại hoạt động này, công ty thống nhất chọn khách sạn, chỉ là thị trấn nhỏ này, cũng không có khách sạn, chỉ có một nhà trọ nhỏ.
Phòng trọ cũng quá nhỏ, không có nhiều phòng lắm ---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cho nên công ty liền cho bọn họ tự mình trước tới, họ tới sau, rồi trở về chi trả là được rồi.
Vì đều là gần nơi diễn ra hoạt động, cho nên liền lựa chọn ở chỗ này.
Mấy ngày nay thị trấn có hoạt động, người ngoài tương đối nhiều, phòng trọ nhỏ đã kín phòng.
Thời điểm bọn họ đến, nhà trọ này, chỉ còn hai gian phòng.
Triệu thúc đã nói, ông ra ngoài, tìm một nhà khác là được.
“Không cần không cần, đều đã trễ thế này, ngài ra lại đi tìm, phiền toái nhiều, hơn nữa, cũng không nhất định có thể tìm được.”
Hoàn Nhĩ lên tiếng ngăn cản, cười nói: “Chỉ một đêm mà thôi, chấp nhận thì tốt rồi.”
Hoàn Nhĩ kéo tay áo Lục Lộc: “Có phải hay không?”
Hoàn Nhĩ nói xác thực không sai.
Để Triệu thúc ở lại đi, nếu không không biết còn muốn tìm bao lâu.
“Được.” Lục Lộc cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu.
Triệu thúc nhìn bọn họ hai người một cái, có chút do dự.
Hoàn Nhĩ lập tức lắc đầu.
“Không có việc gì không có việc gì, không cần lo lắng cho bọn con.”
Triệu thúc mới đồng ý.
Hoàn Nhĩ sở dĩ sẽ đề nghị như vậy, là vì cô cho rằng, căn phòng kia là phòng hai người.
Nhưng sau khi đi vào, cô mới phát hiện, là một gian phòng một giường lớn.
Lúc đó cô sửng sốt, sau đó đầu liền ong ong.
Chẳng trách vừa rồi Triệu thúc nhìn cô như vậy….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...