Đừng Lại Trêu Chọc Tôi


Về đến nhà đã là quá muộn, Chu Ngự đi rửa mặt, mệt mỏi cũng tan đi bớt, thấy phòng sách vẫn còn bật đèn liền đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt nhìn vào thúc rác đẩy một thùng tờ giấy đã bị xé rách, Chu Vọng dùng chân đá đá một cái, thói quen xấu này của Chu Vọng hắn đều biết.

Đây là phòng sách riêng của Chu Vọng, Chu Nghị cùng Thang Tiệp tuy rằng quản lý chặt nhưng vẫn chú trọng không gian riêng tư cho nên phòng sách này trừ bỏ hai người bọn hắn cũng không có người thứ ba bước vào, quét dọn cũng đều dựa vào chính mình.

Chu Vọng khi tức giận sẽ tự mình đem toàn bộ bài tập đã làm xong xé nát, như là vứt bỏ toàn bộ những nỗ lực cũng như gông xiềng, nhiều lúc hắn cũng sợ Chu Vọng áp lực dẫn đến sinh bệnh, nhưng lại cảm thấy chính mình không cần thiết phải quản nhiều như vậy.
Chu Vọng biến thành cái dạng này nguyên nhân lớn nhất đến từ chính Chu Nghị Thang Tiệp.

Dù sao, hắn cùng Chu Vọng về sau là hai người qua đường, Chu Vọng sống hay chết, sống được chiếu rọi hoặc là thất bại, đối với hắn một chút quan hệ đều không có.

Một tập giấy vụn bay đến chuẩn bị đập thẳng vào mặt Chu Ngự, hắn ghét bỏ mà đưa tay bắt lấy, ném lên bàn của Chu Vọng.

“Mày lại phát điên cái gì?” Chu Ngự rất có ý vị mà đi qua, trong ánh mắt mang theo chút thương hại.
Ánh mắt Chu Vọng chuyển từ những mảnh giấy vụn trên bàn nhìn lên, mái tóc dài qua mí mắt, lông mi khẽ run, trong mắt lộ ra một chút mê mang.
“Pháo hoa đẹp không?” Chu Vọng hỏi.
“Còn phải là xem cùng ai.” Chu Ngự không ngoài ý muốn nói, từ trong túi móc ra một cái đồ vật, đưa cho Chu Vọng, “ Cho mày.”
Là một con hạc giấy màu hồng, Chu Vọng cầm trong tay, nhớ đến buổi chiều lúc tan học thấy Sở Dao đang ngồi gấp.

“Là Sở Dao đưa cho mày sao?” Chu Vọng lại không có bộ dáng kích động, ngược lại mang theo một chút không xác định, ngữ khí chậm rãi nói, “Cậu ý vì cái gì đưa cho mày cái này? đến tao cũng không có.”
“Khả năng cao là thuận tay?” Chu Ngự nhướng mày, tầm mắt hơi nhướng lên “Nhưng càng có thể là thói quen.”
Sau khi nghe xong nửa câu, Chu Vọng tự giễu mà cười cười.

Tình cảm với Sở Dao giống như từ trăm phần trăm hàng tới rồi 50%, thậm chí, còn sẽ tiếp tục giảm bớt.
“Ngoài ý muốn.” Chu Vọng đem ngàn hạc giấy đặt ở tay phải, coi trân bảo mà nhìn hồi lâu, sau đó khóe miệng nhấc lên nắm chặt tay bóp nát con hạc.


Một bên mèo Ragdoll như là được đến món đồ chơi, ở một đống giấy lớn mà lăn qua lộn lại, trong miệng cắn, trong tay lay, không chịu dừng lại.
Chu Ngự nửa nằm ở trên sô pha, một chân buông thõng xuống đất, câu được câu không mà nhìn con mèo nhỏ đang chơi.
Những ngày nỗ lực đều bị chính Chu Vọng xé nát, giờ chỉ thành món đồ chơi cho mèo nhỏ.

Trên sô pha cũng có không ít giấy vụn, Chu Ngự xem một chút rồi vo thành một hình tròn nhẹ nhàng ném không lệch mà trúng vào đầu con mèo nhỏ, mèo nhỏ nghiêng đầu vẫy vẫy đuôi, nhảy lên sô pha, sau đó ngoan ngoãn chui vào trong lòng hắn.
Nửa giờ đi qua, trong phòng sách vẫn không có tiếng động, chỉ có tiếng gió từ máy điều hòa.

Nửa đêm đang ngủ, Chu Ngự bị tiếng động đánh thức.

Mở mắt ra nhìn xem thì thấy Chu Vọng đang cầm chổi quét dọn những mảnh giấy vụn.

“Ha.” Chu Ngự không nhịn xuống phát ra một tiếng cười nhạo.
Chu Vọng nghe thấy, ngẩng đầu xem hắn, “Về phòng ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm mạo.”
“Không cần quan tâm.” Chu Ngự không để ý, trở mình với tấm chăn mỏng bên dưới đắp lên người.

Bộ dạng giả nhân giả nghĩa này của Chu Vọng, hắn nhìn qua là biết.

Cũng thật là thật nhàm chán.


Ba ngày nghỉ thật nhanh liền qua, trong ba ngày ngày Chu Vọng phát tiết tính khí thay đổi thất thường.

Sáng sớm, Chu Ngự bị mèo nhỏ lăn lộn trên người làm tỉnh lại, con mèo này sán người, đuổi kiểu gì cũng không ra, thế nào cũng phải dán lại cùng hắn trên sô pha.

Chu Ngự vươn người lười biếng ngồi dậy, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy Chu Vọng đang ghé trên bàn ngủ

Trong phòng sách lại trở lên sạch sẽ ngăn nắp, giống như hiện trường hôm qua không có phát sinh, trên bàn là một tờ đề thi mới làm được một nửa, chiếc bút bên cạnh cũng chưa có đóng nắp lại.

Hắn không đánh thức Chu Vọng, đi ra khỏi phòng.

Khó có được một hôm hắn dậy sớm, đi xuống phòng khách thức ăn đã được chuẩn bị sẵn.
Thang Tiệp hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trên bàn chỉ bày hai phần thức ăn, xấu hổ một giây liền đối với Chu Ngự xua xua tay nói: “ A Ngự, hôm nay dậy sớm như vậy a, sao không gọi Tiểu Vọng luôn, mọi khi cũng không thấy con ăn sáng chỉ có hai người ăn, rốt cuộc con cũng xuống ăn cùng.”
Chu Ngự cười cười, cũng không vạch trần lời nói dối kia, ngồi trước phần thức ăn đã chuẩn bị để ăn.

“A Ngự, phần này……” Thang Tiệp có chút khó có thể mở miệng, nhìn hắn chuẩn bị ăn.

“Làm sao vậy?” Chu Ngự chờ Thang Tiệp nói cho hết lời.
“Này đây là phần của tiểu Vọng, tiểu Vọng sắp thi cần phải tẩm bổ nhiều, con muốn ăn gì, hiện tại dì liền đi làm cho con.” Thang Tiệp nói.
Hắn đúng thật là tùy tiền ngồi xuống, nghe Thang Tiệp nói xong mới để ý, hai phần trên bàn hoàn toàn khác biệt, phần trước mặt hắn có trứng gà, sữa bò, còn có thể một bát canh tổ yến, mà phần còn lại chỉ có một bát cháo hạt kê và một chén canh.

Chu Ngự không có gì hiếm lạ, Thang Tiệp ăn uống thanh đạm cũng không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng nếu mà lúc này đối lập người bên ngoài cũng nhìn ra, Thang Tiệp thật là người mẹ tốt, đối với con ruột của mình cũng quá là khác biệt đi.

“Nga,” Chu Ngự đứng lên, ngồi xuống trước phần cơm còn lại, “ tôi liền ăn phần này cũng được.” Mới ăn được mấy miếng, Chu Vọng từ trên tầng đi xuống, đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ, một bộ dạng uể oải ỉu xìu.

“Tiểu vọng nghỉ ngơi không tốt sao?” Thang Tiệp đi đến nói, “Buổi tối đừng ngủ quá muộn, biết không?”
“Vâng.” Chu Vọng lên tiếng, nhìn đến Chu Ngự ngồi ăn cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống an tĩnh ăn.

Bữa sáng của Chu Vọng thực phong phú, ăn no cũng không ăn được hết, cuối cùng Chu Vọng trực tiếp ăn một bát cháo hạt kê, ăn xong liền đứng dậy thu thập cặp sách
Chu Ngự múc một muỗng, đặt ở môi thổi thổi, sau đó không nhanh không chậm mà ăn, đem động tác của người bên cạnh thu hết vào mắt, cũng không có kiêu ngạo a.

Không bao lâu, Chu Ngự cầm chìa khóa xe ra cửa, thấy Chu Vọng, khách khí hỏi, “Đi cùng không?”

“Không cần.” Chu Vọng lạnh mặt cự tuyệt.
Chu Ngự cũng không hỏi lại, lên xe liền đi thẳng đến trường học.

Đầu giờ các lớp đều bắt đầu thu sách tổng kết kiến thức đã học, sách tống kết này sẽ được các thầy cô kiểm tra, xem trong thời gian nghỉ tết các học sinh có nghiêm túc tổng hợp kiến thức hay không.

Điều quan trọng nhất vẫn là trong thời gian ôn mình hiểu được những gì, cũng không thể mù quáng đi làm đề, bằng không chính là lãng phí thời gian.

Cán bộ lớp đi từng bàn để thu, điều hiển nhiên ai cũng dị thường mà bỏ qua Chu Ngự.

Chu Vọng cũng nhìn hắn một cái rồi không hỏi gì.

Tiếp theo là thu tổng kết tiếng anh, Sở Dao cùng một người khác thu, thu xong chuẩn bị đi đến văn phòng, phía sau truyền đến tiếng gọi.

“Ai, Tiểu Dao, như thế nào không thu bài tổng kết của anh?” Chu Ngự chống đầu.
“Anh? Anh cũng làm tổng kết kiến thức? Làm được bao nhiêu trang giấy” Sở Dao cho rằng hắn lại là tìm thú vui, cũng không để trong lòng.

“Em xem đi.” Chu Ngự đem quyển sách trong tay đưa qua.

Sở Dao mang ánh mắt hoài nghi nhận lấy, là một quyển vở mới, bên trên ghi: Chu Ngự.

Chữ viết thập phần tiêu sái, hữu lực
Đây là lần thứ hai Sở Dao nhìn thấy chữ viết của hắn, lần đầu là ký đơn đặt hàng.

Cô có chút không tưởng được, Chu Ngự như thế nào mà cũng làm, nhưng chữ viết thực sự rất không tồi.
Mở ra một tờ, chữ viết cũng ngay ngắn, không giống như là ở lừa gạt người.
“Được.” Sở Dao gật gật đầu, đem sách tổng kết của hắn thu lại, đem đến văn phòng.

Chủ nhiệm chia thành hai chồng, cùng Sở Dao kiểm tra.

Nhìn được tên đầu, ông có chút kinh ngạc, “Nha, này tiểu thiếu gia rốt cuộc chịu quay đầu lại?”

“Quay đầu lại? Hắn này hẳn là xem như quay đầu kịp thời đi, thời gian trước chắc chỉ tạm thời ham chơi.” Sở Dao cùng chủ nhiệm lớp quan hệ rất tốt, trêu ghẹo nói.
“Trò chỉ nói đúng nửa câu đầu” Chủ nhiệm sửa lại, “Chu Ngự đi nhầm đường, cũng không biết như thế nào, rõ ràng trước kia cũng là một tiểu hài tử ngoan ngoãn nghe lời.”
“Thầy có ý gì?” Sở Dao nghe không hiểu, liền hỏi.
“Thời gian trước có một thời thầy làm giáo viên chủ nhiệm lớp Chu Ngự, khi ấy thành tích của hắn không tồi, nếu nỗ lực học tập không chừng giờ cũng không như vậy.” Khép lại quyển vở của Chu Ngự, “ Viết cũng không tồi.”
Sở Dao không biết, thời điểm mới lên cũng không phân thành hai lớp, chủ nhiệm trước của cô cũng không phải thầy giáo này, sau này phân lại lớp thì thầy mới làm chủ nhiệm lớp cô.

“Khi được phân làm chủ nhiệm lớp, thầy cũng không gặp qua Chu Ngự, em ý lại không tới trường học, thầy vẫn là từ các thầy cô khác nghe được, lúc thi cũng không đến, không biết sẽ được phân đến lớp nào.” Chủ nhiệm lớp từ từ kể.
Sở Dao cảm giác hắn như thế này tựa hồ liên quan đến vấn đề gia đình.

“Chu Ngự các môn khác đều làm sao? Thầy nghe các các thầy cô khác cũng đang sửa bài tổng hợp.” Chủ nhiệm lớp hỏi.
“Giống như chỉ làm mỗi tiếng anh vậy.” Sở Dao đáp.
“Ai, em ấy hiện tại bắt đầu nỗ lực không chừng có thể cứu chữa được, kiến thức cơ bản đã có chỉ cần chăm chỉ đi học nhiều một chút.” Thầy chủ nhiệm không ngừng tiếc hận, “ Thật đáng tiếc hai người anh em này đều là người có đầu óc, như thế nào một người lại vậy.”
Sở Dao tưởng đi theo chủ nhiệm lớp cảm khái mà cười cười, lại phát hiện chính mình căn bản cười không nổi.
Kiểm tra xong, Sở Dao cẩm trở về lớp, trả lại cho các bạn học, khi trả đến bàn Chu Ngự, liền nói: “ Thầy giáo rất khen anh, nói vở của anh làm không tồi chỉ là quá cơ bản, khi nào có bài khó nào có thể đến hỏi thầy.” Sở Dao trả vở cho hắn, rồi tiếp tục, trả cho các bạn khác.

Chu Ngự không mở ra xem đánh giá, trực tiếp đem cất vào ngăn bàn.

Phát xong Sở Dao ngồi xuống, vở của cô được thầy xếp loại A, Chu Vọng cũng vậy.

Cô quay đầu nhìn lại, Chu Vọng khó có khi lại nghé nằm trên bàn nghỉ ngơi.

Từ sáng hôm nay Chu Vọng đến trường đều là bộ dáng không có tinh thần, hỏi cũng không nói.

Sở Dao có chút buồn bực, cô không quá thích Chu Vọng như vậy, cô cũng đã nói rồi.

Nhưng Chu Vọng luôn để hết tâm sự trong lòng, không bao giờ nói với cô, điều này khiến cô lại càng cảm thấy thất bại, giống như là đã đi vào đến trái tim Chu Vọng rồi, mà Chu Vọng vẫn đóng chặt gắt gao che lại, không muốn cho cô bất kỳ cơ hội xông vào.

Sở Dao là thật sự cảm thấy có chút phiền..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui