Đừng Lại Trêu Chọc Tôi


Trong đầu như có ý nghĩ gì đó thổi qua, cô cố gắng lý giải nhưng lại không hề có biệm pháp hiểu được.

Chu Vọng ….Vì cái gì sẽ hỏi như vậy?
“Là, tối hôm qua cùng đi.” Sở Dao cũng không có ý định lừa dối Chu Vọng, cô không hi vọng giữa mình và Chu Vọng có bất kỳ điều gì làm hiểu lầm.

Nói xong, Chu Vọng không hề nhìn cô, tâm trạng bỗng chốc suy sụp, bả vai trùng xuống, như là phải nhẫn lại cái gì lớn lắm.

“Tớ chỉ là do thành tích không tốt dẫn đến tâm trạng không mấy vui vẻ, hắn liền dẫn tớ đến nơi ý giải tỏa áp lực.” Sở Dao tự động giải thích, “ Cậu không cần nghĩ nhiều.”
“ Cậu tâm trạng không tốt có thể nói với tớ mà, rõ ràng cậu biết tớ cực kỳ không thích hắn, mà cậu vẫn còn đi chơi cùng hắn.” Chu Vọng nói.

“Đây cũng chỉ là xã giao bình thường thôi, Chu Vọng tớ cực kỳ không thích cậu nhìn qua đã đánh giá về người khác.” Sở Dao đối với người trước mắt có một cảm giác xa lạ khó nói.

“Bang ——” Quyển đề vật lý bị hung hăng ném trên mặt đất.

“Sở Dao, tớ chính là không thích nhìn hắn, càng không thích nhìn thấy cậu với hắn ở cùng nhau, mỗi lần nhìn thấy cậu ngồi trên xe hắn, tớ đều hận không thể phá nát chiếc xe kia.” Chu Vọng gần như là mất khống chế, hai mắt đỏ ngầu đầu tơ máu, ngẫu nhiên không còn bộ dáng nho nhã lễ độ như trước.

“Tớ không biết cậu nghĩ gì, tớ có gì sai thì cậu có thể nói với tớ chứ không phải giống như hiện tại quát tớ như thế.” Sở Dạo lại bình tĩnh ngoài ý muốn, cô biết hiện tại Chu Vọng đang cực kỳ tức giận, mà cũng sắp đến giờ vào lớp cô cần phải làm cho Chu Vọng bình tĩnh lại.

“Tớ cho rằng có thể nhìn xuống, năm học 12 rất nhanh liền qua đi, chính là thời điểm thi tớ vẫn cố cho rằng là do cậu nhìn nhầm số, cũng chỉ sai một chút đáp án còn đâu phương thức giải đề vẫn đúng.” Chu Vọng từng câu từng chữ nói ra phá lệ rõ ràng, “ cậu đem thư tình người khác gửi Chu Ngự đưa nhầm cho tớ, tớ cũng không để bụng…”
“Nguyên lai cậu đều biết đến, chính là vì cái gì không nói?” Sắc mặt Sở Dao có chút trắng bệch, bụng co rút một trận đau đớn, “ tớ có thể giải thích, tất cả chỉ là hiểu lầm.”
“Kết thúc ngày thi hôm đó, tớ suốt đêm ngồi xe buýt, không nghỉ ngơi, không có nhắm mắt, trên xe chỉ nghĩ đến một người, chỉ mong xe chạy nhanh chút để có thể gặp được cậu, mà lúc ý tớ lại nhìn thấy cậu được hắn chở đi, đi qua người tớ, Sở Dao khi ấy một ánh mắt cậu cũng không nhìn tớ.” Giọng nói Chu Vọng mang theo run rẩy, đáy mắt ướt át, dường như đang cố gắng nhẫn nại cảm xúc của mình.

Đau đớn không ngừng, Sở Dao biết lúc ý mình đang muốn đi tìm mẹ, mà cô lúc ấy cũng đang cố nén đau đớn tủi thân ngồi trên ghế.

“Chu Vọng, chúng ta sắp vào lớp rồi, đợi tan học rồi nói tiếp được không?”
Trong lớp đã có vài bạn học đến, nhìn thấy hai người bọn họ không thích hợp, đều đang sôi nổi bàn tán nhìn qua.

Cũng có bạn học có thiện cảm với cô tiến đến nói, “ Sở Dao lần sau cậu nhất định có thể thi tốt hơn, sau lần này vẫn còn một cuộc thi nữa.” Xem ra những người khác đều tưởng là do thành tích thi lần trước của cô.

Sở Dao nhìn qua người nọ, mỉm cười, tay phải cầm bút, cố gắng làm cho chính mình rời đi lực chú ý.

Chu Vọng ngồi xuống, bầu không khí xung quanh càng thêm lãnh đạm.

Ngày hôm nay, hai người đều ngồi chung một lớp chỉ cách bàn trên bàn dưới mà lại giống như là cách cả một đại dương mênh mông, một câu đều không có nói.

Sở Dao lại phát hiện trạng thái của Chu Vọng không tốt, mỗi khi tức giận Chu Vọng luôn thích làm đề để trả thù.

Cho dù không có mở miệng hỏi, nhưng cô vẫn nhịn không được chú ý đến trên người Chu Vọng.

Sở Dao lại cảm thấy kỳ quái, ngược lại càng thêm lo lắng, Chu Vọng cứ mải miết làm như vậy không phải thật sự làm cho chính mình mệt chết sao? Cô thật không hiểu, muốn phát tiết cảm xúc có rất nhiều thứ, người như Chu Vọng đây là người đầu tiên cô thấy.

Tựa như, tựa như cố gắng làm liều để tìm ra con đường nào đó bằng chính kiến thức tư duy của mình, rồi đắm chìm trong đó.

Cô không biết điều này đối với Chu Vọng là tốt hay chỉ làm thêm cồng kềnh gông xiềng.

Sở Dao cảm thấy đối với Chu Vọng này cô có chút không hiểu được, lại nhớ tới lúc mới quen Chu Ngự, hắn nói với chính mình, “ em cảm thấy em có thể hiểu hết Chu Vọng, hay là người anh này hiểu hơn.” Khi ấy cô lại ngang ngược mà xem Chu Ngự là người du côn, không học vấn mà phản bác quan điểm của hắn, đem một Chu Vọng tốt đẹp trong lòng mình nói ra.

Hiện tại ngẫm lại, cô trừ bỏ biết Chu Vọng thành tích học tập tốt, đối nhân xử thế chu đáo, còn đối với gia đình Chu Vọng tích cách thật sự thì lại hoàn toàn không biết gì.

Trong trường học thường truyền đến tin đồn là gia cảnh Chu Vọng không tồi, cô cũng thường xuyên nghe qua, nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn.

Cảm giác về gia đình của Chu Vọng cũng …..

không đúng lắm.

Tiếng chuông tan học vang lên, trong lớp giống như không có người nghe được, chỉ có vài người lục đục đi ra khỏi phòng, tranh thủ đi WC hoặc là giải lao một chút rồi lại quay lại về phòng học.


Ngoài hành lang thì có các học sinh lớp khác đang vội vàng rời đi.

Chu Vọng không nhúc nhích, Sở Dao cũng không nhúc nhích.
Trời dần tối, chính là học sinh lớp chuyên không ai nguyện ý về sớm, họ biết thời gian này không thể để lãng phí, thà làm được thêm một ít đề thì tốt bấy nhiêu.

Trên tường đồng hồ chỉ 10 giờ, tiết tự học buổi tối vang lên, tuy rằng hiện tại không có tiết học bù buổi tối, nhưng trường học cũng không có đóng cửa, học sinh vẫn tự giác biết.

Trong lớp các bạn đang lục tục rời đi.

Cô chú ý người bên cạnh đứng lên, cũng không thu dọn đồ vật, xem ra vẫn còn chưa muốn về.

Cả ngày hôm nay tâm trạng cô có chút lo lắng, bụng còn hơi hơi đau, nhưng vẫn ngồi tại chỗ chưa có đứng dậy.

Vài phút sau, Chu vọng trở lại, trong tay cầm thêm một cốc nước để trước mặt cô, nói: “ Uống chút nước ấm, trời hôm nay có chút lạnh.” sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Sở Dao đột nhiên đứng lên, “Chúng ta có phải hay không cần nói chuyện rõ ràng một chút?”
“Không có gì cần phải nói chuyện thêm, chúng ta chưa từng có ý nghĩ gì đối với nhau, thì không cần thiết phải làm khó xử đối phương.” Chu Vọng nói xong câu đó liền thong thả rời đi.

Sở Dao bị những lời này làm tổn thương, cô cũng không muốn nói thêm gì nữa, tầm mắt nhìn theo Chu Vọng rời đi, cô phát hiện có điểm không thích hợp.

Cô chạy vài bước đuổi theo Chu Vọng, túm lấy vạt áo Chu Vọng.

Chu Vọng nhanh chóng tránh né, trên mặt xuất hiện một tia cảm xúc bất mãn.

Ngay trong giây phút này cô thấy được một đoạn chân của Chu Vọng lộ ra khỏi quẩn đây vết xanh tím ứ máu.


“Phanh ——” trong đầu cô nhất thời hiện ra ý nghĩ, ý nghĩ này làm cô có chút khó mà tin được.

Cô hỏi: “ Chu Vọng, đêm qua, có phải cậu cũng ở quán quyền anh?”
Cho dù đáp án đã chính xác đến 99%, cô cũng ôm hi vọng là không phải, hy vọng rằng Chu Vọng nói với cô là cô đoán sai rồi.

“Đúng vậy.” điểm giống nhau chính là, Chu Vọng cũng không có nói dối cô.

“Người ngày hôm ấy mặc bộ quần áo màu đỏ….” Sở Dao giãy giụa hỏi tiếp, chỉ mong khi ấy Chu Vọng đã rời đi, cũng không trùng với thời điểm mình đến.

“Là tớ, cậu không cần hỏi tiếp, từ chiều hôm qua tớ đều ở đấy, mặc bộ bảo hộ màu đỏ, buổi tối cùng Chu Ngự đấu với nhau, bị Chu Ngự đánh đến không có sức phản kháng cũng là tớ, cậu đoán không có sai.” Chu Vọng dựa vào tường, trên khuôn mặt không chút có ý nghĩ giấu giếm.

Đến hiện giờ, Chu Vọng cảm thấy mình không cần phải giãy giụa gì.

Một chút sĩ diện của thiếu niên giờ phút này đếu ném đi hết, giống như một kẻ hèn mọn, phảng phất trong nháy mắt là có thể mất đi.
Sở Dao có chút khổ sở, trong lòng cô Chu Vọng không nên có bộ dáng suy sút như thế.

“ Cậu không cần lo lắng cho tớ, chúng ta là bạn học cùng lớp, chỉ cần bảo trì khoảng cách quan tâm đến nhau liền tốt.” Chu Vọng cười nhạt, dưới chân có chút xóc nảy, cặp sách trên vai tụt xuống.

không còn tinh thần như ngày trước….

Sở Dao có chút tức giận, nhưng nghĩ đến lập trường của Chu Vọng, thì chính mình lại có điểm quá mức.

Cô chẳng lẽ chỉ vì muốn làm bạn với Chu Ngự mà phải xé rách mặt mũi cùng Chu vọng sao?.

Chuyện này cô cảm thấy không đáng.

Về đến nhà, Sở Dao đem sủi cảo trong tủ lạnh lấy ra bỏ vào nồi nấu.

Trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để quan hệ giữa cô và Chu Võng hòa hoãn hơn.

Lúc này âm thanh di động vang lên, cô cầm xem, còn có ý nghĩ có phải hay không Chu Vọng gửi đến.

【 Chu Ngự: Về đến nhà sao? 】

Sở Dao đánh ra một hàng chữ —— tới rồi, đang nấu sủi cảo.

Sau đó lại tự xóa, tự hỏi vài phút rồi đem tin nhắn của Chu Ngự xóa đi.

Thực xin lỗi Chu Ngự, tôi không có lựa chọn.

Cô thở dài, ngay sau đó lại cầm điện thoại nhắn tin cho mẹ, “ Mẹ? con đang nấu sủi cảo?”
—— “Mẹ sắp hết bận rồi, chờ thêm một thời gian nữa mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
“Không có việc gì, mẹ cứ làm việc đi, con có thể tự chiếu cố tốt chính mình.” Sở Dao cười cười, trả lời lại.

—— “ Lên lớp 12 rồi, con phải chăm chỉ học tập, năm sau cô gái nhà chúng ta liền phải đi học đại học rồi, đến lúc đó mẹ có nhớ cũng không thể gặp con được.”
“Sao lại không gặp được, con sẽ thường xuyên trở về thăm mẹ, cũng không phải đi xa.”
—— “Mẹ đều nghe con, con muốn thi vào trường nào cũng được, mẹ biết con gái của mẹ là người có ý tưởng.

Chính là hiện tại vẫn phải chăm chỉ học tập, kiến thức rất nhiều, cũng không cần phải lo lắng cái gì cả, biết không.”
“Vâng, con đã biết, mẹ.”
Thanh âm Sở Dao yếu đi rất nhiều, khóe miệng kéo lên, nhịn không được mà rơi lệ.

Cô đem sủi cảo trong nồi vớt ra, đi rửa mặt, bắt đầu ngồi ăn.

Sủi cảo nhân nấm hương, đây là vị cô thích ăn nhất, trong tủ có hai túi lớn.

Luôn là như thế, không chờ cô ăn hết, trong tủ lại có thêm, không khi nào hết.

Cô nghĩ trước mình thích gì, thì hiện giờ vẫn thích thứ ý, vẫn luôn thích, sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì mà thấy nhân thịt thay thế được, vị nấm hương vẫn là hương vị cô thích nhất.

Lau khóe miệng, sủi cảo hôm nay tựa hồ ăn còn ngon hơn mọi khi, bên trong có loại hương vị không rõ lưu lại trên đầu lưỡi.

Như là đã thay đổi mà thực ra là không đổi.

Cô vớt ăn thêm mấy miếng, vẫn là hương vị này, hương vị này vẫn luôn không thay đổi, cô cũng tin tưởng như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui