Ăn uống xong mọi người đi dạo vòng quanh mua quà lưu niệm, người khá đông, tay Mỹ Vân dắt theo Sumo nhưng vào một đám đông chen lấn nên tay Sumo vuột khỏi tay Mỹ Vân, Mỹ Vân vẫn giữa chặt tay của ai đó nhưng không phải Sumo, đến khi đám đông đã giãn ra Mỹ Vân mới bàng hoàn hốt hoảng
-Sumo…Sumo con đâu rồi…Sumo
Mỹ Vân gọi to, đảo mắt nhìn xung quanh mà không thấy Sumo đâu, mọi người cũng tập trung lại tìm kiếm Sumo. Sumo vuột khỏi tay mẹ, cậu nhóc đi tìm mẹ mà thúc thích…
-Mẹ con đâu sao con lại đứng đây một mình? – Quốc Hùng nhìn đứa bé trông thật quen mặt
-Con…hức…hức…mẹ ơi!...huhu
-Con tên gì, nói đi rồi chú dẫn con đi tìm mẹ
-Con tên Sumo, con đang đi với mẹ mà mẹ đâu mất tiêu rồi hức..hức
-Mẹ con tên gì?
-Dạ mẹ con tên Mỹ Vân
-Mỹ…Vân??? Con…con mấy tuổi rồi
-Dạ con 6 tuổi
-6 tuổi…đúng là… - Quốc Hùng xúc động ôm Sumo
-Chú…chú buông con ra, con đau
-Chú…chú…xin lỗi. Con đói không? Chú dẫn con đi ăn
-Nhưng mà chú là người lạ, mẹ dặn không được đi cùng người lạ
-Con quên chú rồi sao? Chú là bạn của mẹ con chú với con gặp nhau trước tollet của khách sạn nhớ không?
Sumo gãi gãi đầu suy nghĩ
-Dạ không
Quốc Hùng xoa đầu Sumo miễm cười
-Con thấy chú có giống người xấu không?
-Dạ…không ạ!
-Vậy đi ăn với chú rồi chú dẫn con về với mẹ
-Dạ
Mỹ Vân và mọi người vẫn đang tiếp tục tìm kiếm Sumo trong khi đó Quốc Hùng dẫn Sumo đi ăn, ăn xong lại dẫn Sumo vào công viên chơi cùng với Sumo, mua kem cho Sumo ăn, mua những gì Sumo thích….chơi một hồi đã rồi, mệt rồi Sumo lại nhớ mẹ
-Chú dẫn con về với mẹ đi
-Uhm…đi chú dẫn con về với mẹ
Quốc Hùng dẫn Sumo về khách sạn Mỹ Vân cùng mọi người đã thuê phòng vì trước đó Quốc Hùng đã theo dõi mọi người. Mọi người tìm kiếm đến mồi hôi nhễ nhãi, Mỹ Vân thì khóc sướt mướt, lo lắng, Nhất Anh cũng lo không kém gì Mỹ Vân dù gì đối với cậu từ lâu đã xem Sumo như con của mình rồi….
-Mình về khách sạn thử đi có thể Sumo được ai đó giúp đỡ đưa nó về khách sạn rồi – Thiên Minh
-Nhưng làm sao mà người ta biết Sumo ở khách sạn nào? – Thanh Tuấn
-Sumo biết vì anh bảo nó ghi nhớ tên khách sạn từ trước rồi, mình về thử xem – Nhất Anh
-Uhm…uhm…
Mọi người đi nhanh về khách sạn, nhìn thấy Sumo Mỹ Vân không suy nghĩ gì cả chạy đến ôm Sumo
-Con đi đâu vậy hả? Biết mẹ lo cho con lắm không hả?
-Con tìm mẹ mà không thấy….chú này dẫn con về
Mỹ Vân và mọi người giờ mới để ý đến người đứng bên cạnh Sumo nãy giờ. Mỹ Vân xúc động nói
-Cảm ơn anh
-Anh Quốc Hùng – Thanh Tuấn gọi
-Chào em, đã lâu không gặp - Quốc Hùng miễm cười nhìn Mỹ Vân một cách âu yếm - Sumo có phải là…
-Không phải, anh nghĩ nhiều quá rồi
-Em biết anh định hỏi gì sao?
-Không…tôi…mà thôi cám ơn anh rất nhiều, chào anh….Mình lên thôi con
-Chào chú con đi
Bàn tay Mỹ Vân kéo Sumo đi, Quốc Hùng đứng nhìn hai mẹ con mà trong lòng dâng lên một nỗi khao khác…khao khác một gia đình, một gia đình có người vợ mà cậu yêu thương, có đứa con trai mà cậu luôn mong được bế nó trên tay lúc nó chào đợi, được dẫn nó đi chơi mua cho nó những gì nó thích, được dạy nó học cách làm người…. Nhưng bây giờ đây….Quốc Hùng không biết phải làm thế nào để những điều cậu nghĩ trở thành hiện thực? Mọi người chào Quốc Hùng rồi bước về khách sạn, Nhất Anh là người đi sau cùng, Nhất Anh quay lại nhìn Quốc Hùng
-Cám ơn anh đã dẫn con tôi về bình an
-Tôi nhất định sẽ giành lại vợ và con của tôi bằng mọi giá
Quốc Hùng bỏ đi, Nhất Anh lắc đầu vì cái cách xử xự của Quốc Hùng, Nhất Anh bước vài bước nữa thì gặp Thiên Vũ đang đứng đợi mình
-Sao Bin không về phòng đi
-Người đàn ông đó là ai thế? Sao Nhất Anh lại quen anh ta? – Thiên Vũ trông người đó quen quen nhưng chỉ gặp một lần cậu không thể nhớ ra
-Không quen, mình đi thôi
-Này!....mau trả lời Bin đi – Thiên Vũ nắm cổ tay kéo Nhất Anh lại, đôi mày chau lại nhìn Nhất Anh
-Bin sao thế?
-Sao…sao là sao?
-Bin đang ghen à?
-Ừ đấy…ghen đấy…mau trả lời Bin đi
-Người đó là…. – Thiên Vũ chau mày chờ đợi câu trả lời của Nhất Anh – Là…người đã dẫn Sumo về nên Nhất Anh cảm ơn thế thôi!
-Chỉ thế thôi sao?
-Uhm…thôi đi thôi
Nhất Anh miễm cười nghĩ tới khuôn mắt lúc nãy của Thiên Vũ thật đáng yêu làm sao. Trở về phòng mọi người nghĩ ngơi một chút đến xế chiều họ cùng nhau ra tắm biển…
-Mọi người mình chơi trò gì đi – Song Thu
-Hay chơi kéo co đi – July
-Uhm vậy bây giờ em làm trọng tài cho: Nhất Anh, Thanh Tuấn, Gia Huy, Lệ Quyên, Tuyết Lam, Song Thu một đội; Thiên Minh, Thiên Vũ, Andy, July, Tuyết Nga chịu không? – Mỹ Vân
-Rồi mau mau ôm eo nhau đi, chúng ta bắt đầu thôi, Thiên Vũ và Nhất Anh đứng đầu đi nha – Thiên Minh nói mọi người vào theo đội hình của mình
-Một…hai…ba… bắt đầu – Mỹ Vân hô to, Sumo bên cạnh nhảy lên cỗ vũ cho hai đội
Sau một hồi vằn co cả hai đội đã thấm mệt mà vẫn chưa phân được thắng bại, bàn tay Thiên Vũ và Nhất Anh nắm chặc lấy nhau không ai chịu buông tay….
-Aaa…
Một cánh tay phía đội của Thiên Vũ buông tay thế là cả đội ngã nhào sang đội của Nhất Anh, Thiên Vũ ngã nhào đè cả lên người Nhất Anh, những người phía sau đè lên người Thiên Vũ. Mọi người lồm cồm ngồi dậy, hốt hoảng chạy sang July
-Em có sao không? – Andy
-Em đau quá, chắc em bị trật chân rồi
-Đưa anh xem
-Á…
Andy giúp July nắn lại chân, mọi người cũng không còn tâm trạng chơi nữa nên gọi nhau về.
-Sumo…Sumo đâu rồi? – Mỹ Vân hoảng hốt
-Sumo vừa mới ở đây mà – Nhất Anh cũng lo không kém
Mọi người lại chia nhau ra tìm còn Sumo đang đuổi theo người đang cầm chùm bong bóng lớn đi phía trước
-Chú ơi! Con muốn bong bóng
Người bán bong bóng quay lại
-Con có tiền không?
-Dạ không
-Không có tiền thì chú không bán cho con được
-Đi mà chú….
-Con muốn cái nào thì lấy đi – Quốc Hùng đi đến
-Chú…con muốn cái này và cái này nữa
-Đây…của con đây – Người bán bong bóng
Quốc Hùng trả tiền rồi dẫn Sumo đi tìm mẹ, Sumo cầm bong bóng trên tay thích thú
-Con có thích không? –Quốc Hùng
-Dạ có ạ
-Con có muốn chú làm bạn với con không?
-Dạ có
-Vậy từ nay chúng ta làm bạn nhé!
-Dạ
Cả hai ngoéo tay nhau miễm cười. Quốc Hùng nhìn thấy Mỹ Vân đứng phía xa, dẫn Sumo đi tới
-Mẹ - Nghe tiếng gọi mẹ của Sumo mà Mỹ Vân nhẹ cả lòng, quay người lại nụ cười tắt ngay khi nhìn thấy Quốc Hùng bên cạnh Sumo
-Con đi đâu thế hả? Biết mẹ lo lắng lắm không hả? Muốn mẹ đánh đòn không hả? – Mỹ Vân đánh nhẹ vào mong Sumo thằng bé khóc lên
-Em đừng đánh con, do anh dẫn nó đi
-Anh…anh lấy quyền gì mà dẫn con tôi đi hả? Tôi cấm anh lại gần nó. Chúng ta đi – Mỹ Vân kéo tay Sumo, Quốc Hùng nắm lấy cánh tay còn lại của Sumo
-Anh lấy quyền làm ba của Sumo được không?
Lồng ngực Mỹ Vân muốn nghẹt thở, hai hàng nước mắt trào ra, Mỹ Vân còn nhớ như in ngày nào chính người đàn ông này đã rời bỏ họ mà ra đi….Mỹ Vân lấy tay lau đi nước mắt, quay lại nhìn Quốc Hùng nói
-Xin lỗi, nhưng rất tiếc Sumo là con của tôi và Nhất Anh nên từ nay về sau xin anh hãy để yên ẹ con tôi được một cuộc sống bình an như lúc chưa gặp lại anh. Chào anh! - Mỹ Vân gạt tay Quốc Hùng ra khỏi tay Sumo bế Sumo đi
-Anh xin lỗi! Cho anh một cơ hội được không em?
Tiếng Quốc Hùng văng vẳng bên tai Mỹ Vân, trái tim Mỹ Vân lại một lần nữa thổn thức vì con người ấy….nhưng Mỹ Vân nhất quyết không quay đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...