-Sao hai ngày rồi không thấy Vũ đi học thế? – Lệ Quyên
-Lam không biết, Lam gọi điện thì không ai nghe máy cả
-Mình gọi cho anh Minh đi
Thanh Tuấn bấm số của Thiên Minh
-Alo, Thiên Minh nghe
-Anh Minh, em là Thanh Tuấn đây
-Uhm, em gọi anh có gì không?
-Sao mấy ngày nay Vũ không đến lớp vậy anh?
-Ah…nó đang lo thủ tục đi du học
-Sao ạ?
-Uhm nó định sao khi làm xong rồi báo ọi người biết
-Dạ, vậy em cám ơn anh. Em chào anh
-Uhm chào em
-Sao rồi Tuấn – Tuyết Lam, Lệ Quyên
-Vũ sắp đi du học rồi
-Gì cơ?
-Uhm anh Minh nói thế
-Mình phải tìm nhà đến nhà gặp Thiên Vũ hỏi cho ra lẽ mới được
-Nhưng mình làm gì biết nhà…
-Để mình hỏi anh Nhất Anh
Lam bấm số của Nhất Anh
-Alo anh nghe nè Lam
-Anh biết nhà của anh Minh ở đâu không?
-Uhm ở số….mà có chuyện gì thế Lam
-Ah không có gì đâu anh em chỉ muốn hỏi vậy thôi, cám ơn anh nhiều lắm. Thôi em đi nhé, chào anh!
-Uhm chào em
-Sao cậu không nói cho Nhất Anh biết? – Lệ Quyên
-Tụi mình hãy gặp Vũ trước rồi báo cho anh Nhất Anh sao để anh ấy không phải lo lắng, mình biết hiện giờ gia đình Nhất Anh không cho anh ấy và Thiên Vũ đến với nhau, mình lo nếu anh Nhất Anh biết chuyện này anh ấy sẽ không kiềm chế được bản thân còn mẹ anh ấy nữa bác ấy bị tim nên không thể xúc động mạnh được
-Uhm mình hiểu rồi, chúng ta đi thôi – Lệ Quyên, Thanh Tuấn
Hai chiếc xe đi về hướng nhà của Thiên Minh. Tin…toon….
-Dạ chúng cháu chào bác, Vũ có nhà không vậy bác?
-Uhm các con vào nhà đi, Bin nó đi đón Thu rồi nó về ngay bây giờ đấy
Mọi người vào nhà không bao lâu thì Thiên Vũ và Song Thu bước vào
-Lam, Quyên, Tuấn…sao mọi người biết mình ở đây mà tìm? – Thiên Vũ ngạc nhiên
-Con chào bác, em chào mấy anh chị - Song Thu
-Uhm chào em – Quay sang Thiên Vũ mọi người hỏi – Vũ cậu định đi du học sao?
-Sao mọi người biết?
-Vậy là đúng sao? Vậy còn anh Nhất Anh – Lam hỏi
-Mình sẽ gặp Nhất Anh sau
-Cậu định bỏ chúng tớ mà đi sao? – Lệ Quyên
-Mình không còn sự lựa chọn nào khác
-Tại sao chứ? Cậu… - Tuyết Lam
-Thôi mọi người đừng nói thêm nữa, mình quyết định rồi
-Bao giờ cậu đi? – Thanh Tuấn
-Sớm thôi nhưng mà các cậu đừng nói cho Nhất Anh biết nhé!
-Cậu định ra đi như thế sao? – Tuyết Lam
-Uhm
-Nhưng mà…
-Các cậu hứa với mình là không được cho Nhất Anh biết chuyện này có được không? – Thiên Vũ van này
-Bọn tớ không thể, cậu nên gặp anh Nhất Anh đi
-Thôi được rồi vậy để tớ gặp Nhất Anh, các cậu không được nói gì hết nếu không tớ sẽ đi mà không cần báo cho các cậu một tiếng
-Thôi được rồi bọn tớ đồng ý
Thở dài, mọi người ngồi đó nhìn nhau, Song Thu và mẹ Thiên Vũ nhìn Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt u buồn của Thiên Vũ mà thấy nghẹn cả lòng, nói gì bây giờ quyết định đến với Nhất Anh cũng là Thiên Vũ, cãi lời mẹ cũng là Thiên Vũ, bây giờ người muốn ra đi muốn bỏ cuộc cũng là Thiên Vũ…Không phải do Thiên Vũ không còn yêu Nhất Anh nữa mà chỉ là cậu cảm thấy khoảng cách của hai người đang càng lớn dần, Thiên Vũ không muốn vì mình mà mẹ phải chịu lời sĩ nhục của người khác, mẹ đã yêu thương Thiên Vũ đến thế nào? Chấp nhận một chuyện mà người khác cho là bất bình thường nhưng mẹ Thiên Vũ đã chấp nhận và ủng hộ cậu như thế nào? Nhưng bây giờ...cậu không thể tiếp tục. Còn Nhất Anh, chữ hiếu Nhất Anh phải làm sao khi mà mẹ Nhất Anh đang mang một căn bệnh như thế, không thể cãi lời mẹ, không thể làm mẹ buồn…như thế cố níu kéo nhau để làm gì? Có phải càng làm cho nhau thêm đau khổ hay không? Nên bây giờ chỉ cần một người buông tay…chỉ cần một người buông tay thì mọi chuyển sẽ tốt hơn…Thiên Vũ nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, khoảng thời gian xa nhau sẽ xóa mờ tất cả.
Đang trong phòng khách cùng với mẹ mình, tiếng chuôn điện thoại vang lên làm Nhất Anh giật thót mình, là của Thiên Vũ, vui mừng, lo sợ…mọi cảm xúc hổn tạp, liếc nhìn mẹ mình một cái…Nhất Anh lên phòng, mẹ Nhất Anh để ý nghi ngờ bước theo sau
-Alo…Bin gọi Nhất Anh có gì không?
-Nhất Anh có thể ra công viên gặp Bin được không?
-Ngay bây giờ?
-Phải, Bin sẽ đợi
Cánh cửa phòng bật ra làm Nhất Anh run sợ vội tắt điện thoại
-Mẹ…sao mẹ lại vào đây?
-Là điện thoại của thằng đó có phải không?
-Không…không phải…
-Con đừng có dối mẹ, mẹ đã nghe tất cả
-MẸ…sao mẹ lại nghe lén điện thoại của con
-Con im đi từ bây giờ con ở nhà ẹ, không được đi đâu cả
Rầm, bà đóng cửa, khóa cửa bên ngoài, Nhất Anh đập cửa gọi mẹ nhưng bà chẳng thèm quan tâm đến
-Mẹ mau mở cửa cho con mẹ đang làm gì thế? Mẹ mau mở cửa cho con
Im lặng, mặc cho Nhất Anh đập cửa, Nhất Anh dựa vào cánh cửa từ từ ngồi bệt xuống sàn, lấy tay lau đi những giọt nước mắt vướn trên mi, Nhất Anh bấm số của Thiên Vũ
-Bin, anh không ra được
-Vậy à, không sao
-Bin có chuyện gì nói với Nhất Anh sao?
-“Phải đúng là Bin có chuyện muốn nói với Nhất Anh, chỉ cần Nhất Anh đến, chỉ cần Nhất Anh ôm lấy Bin, chỉ cần Nhất Anh nói là Bin hãy ở lại thì…có lẽ…” Cố gắng dấu những giọt nước mắt vào trong, Thiên Vũ nói: Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu…vậy thôi Bin về đây
-Uhm Nhất Anh xin lỗi
Kết thúc cuộc gọi Nhất Anh chán nãn nhấn nút tắt nguồn, quăng điện thoại vào một xó mà cậu cũng chẳng quan tâm đến, leo lên giường trùm kín chăn như đang trốn tránh tất cả, giận mẹ cậu không dám, trách mẹ cũng không dám…cậu chỉ mong một điều duy nhất mẹ cậu có thể chấp nhận cậu và Thiên Vũ như vậy cậu đã rất hạnh phúc rồi.
Thiên Vũ trở về nhà lòng nặng trĩu cậu muốn gặp Nhất Anh lần cuối trước khi đi mà cũng không thể…bước vào nhà nhìn thấy mẹ, Thiên Minh, Song Thu, Thiên Vũ chào rồi bước thẳng lên phòng
-Anh Bin anh đã gặp anh Nhất Anh chưa?
-Bin…cái thằng này Thu hỏi mà nó chẳng thèm trả lời gì cả - Thiên Minh trách
-Để mẹ lên xem nó thế nào rồi
Mẹ Thiên Vũ đi rồi, Song Thu nhìn Thiên Minh hỏi
-Anh Bin đi thật sao anh Minh?
-Uhm nó quyết định rồi anh cũng không thể nào khuyên nó được, nó đi cũng tốt cho nó thôi
-Nhưng mà…
-Anh hiểu em muốn nói gì nếu chúng nó thật sự yêu nhau thì dù ở đâu chúng nó cũng tìm lại nhau thôi
-Vâng
Mẹ Thiên Vũ bước vào phòng, nhìn thấy đứa con trai đang thu xếp quần áo bà ngạc nhiên hỏi
-Bin con đang làm gì thế?
-Dạ con đang xếp quần áo, ngày mai con đi
-Nhưng chẳng phải là hai ngày nữa sao?
-Con đổi chuyến bay rồi mẹ, mẹ đừng cho ai biết cả, con cũng đổi cả trường học rồi qua đó con sẽ gọi điện về ẹ hay
-Con…tại sao con lại làm thế?
-Mẹ thương con mẹ đừng nói cho ai hay cả nha mẹ - Thiên Vũ ôm lấy mẹ thúc thích
-Uhm…nhưng con nhớ phải điện thoại thường xuyên về ẹ hay đấy
-Dạ con biết rồi
-Thôi con chuẩn bị đi, mẹ xuống nói anh con
-Mẹ đừng cho anh hai nói với ai nhé!
-Uhm mẹ biết mà
Mẹ Thiên Vũ đi xuống nói chuyện với Thiên Minh, cả Thiên Minh và Song Thu đều bất ngờ nhưng mà ý Thiên Vũ đã thế mọi người cũng không nói gì thêm, chỉ mong Thiên Vũ được vui vẻ mà học hành.
Nhất Anh cả ngày trong phòng không ăn uống gì cả, mẹ Nhất Anh lo lắng nhưng có bảo thế nào Nhất Anh cũng không chịu ăn, cậu nhốt mình trong phòng, Mẹ Nhất Anh mở cửa nhưng cậu cũng chẳng chịu ra ngoài, chẳng thèm ăn uống chỉ nằm thế thôi, bà lại sợ cậu có chuyện như lần trước vội gọi điện cho Tuyết Nga. Tuyết Nga hay tin liền sang nhà gặp Nhất Anh dù gì mà nói trong lòng Tuyết Nga vẫn còn tình cảm với Nhất Anh cố gắng chỉ xem Nhất Anh là bạn nhưng cô cũng cần có thời gian…
-Bác, anh Nhất Anh thế nào rồi ạ?
-Con lên phòng nó xem, nó chẳng chịu ăn uống gì cả cứ nằm trong phòng mãi bác sợ nó lại…
-Không sao đâu bác, bác đừng quá lo lắng để cháu lên xem anh ấy thế nào
-Uhm con lên với nó đi
Tuyết Nga lên phòng Nhất Anh, nhìn Nhất Anh cô lại nhớ cảnh tượng ngày hôm đó, nén nước mắt Tuyết Nga đi lại gần Nhất Anh
-Anh Nhất Anh, anh sao thế?
Nhất Anh im lặng, mắt nhìn vào một khoảng trống, đang suy nghĩ điều gì đó. Tuyết Nga nắm lấy tay Nhất Anh
-Tụi mình là bạn đúng không? Là bạn thì có chuyện gì cũng nên nói cho nhau nghe chứ?
Ánh mắt hướng về Tuyết Nga, Tuyết Nga miễm cười
-Anh không sao đâu, em đừng quá lo lắng
-Vậy có chuyện gì anh nói em nghe đi
-Sáng nay Bin có điện thoại muốn gặp anh nhưng mẹ không cho anh ra ngoài, anh có gọi điện cho Bin nhưng anh cảm giác Bin đang rất buồn, Bin có chuyện gì đó dấu anh thì phải
-Vũ…ah Vũ không có chuyện gì đâu
-Em biết chuyện gì đúng không? – Nhất Anh giật hai bả vai của Tuyết Nga làm cô đau buốt, gương mặt nhăn nhó
-Anh làm em đau
-Anh xin lỗi – Nhất Anh buông tay ra – Em biết điều gì đúng không?
-Vũ…sắp đi du học
-Em nói sao? Bin đi du học …..Khi nào?
-Hai ngày nữa
-Anh phải gặp Bin ngay bây giờ - Nhất Anh bước xuống giường, phóng ra cửa thì khựng lại
-Con đứng lại đó ẹ
-Mẹ con phải gặp Bin, mẹ đừng cản con
-Con mà đi gặp nó mẹ chết ngay lập tức cho con xem – Bà xúc động, Tuyết Nga đỡ lấy bà
-Mẹ…con…
-Con vào phòng ngay
Nhất Anh đành bước vào, bà cùng Tuyết Nga bước ra ngoài, khóa cửa lại, Tuyết Nga trừng mắt nhìn bà
-Kìa bác…sao bác lại làm thế?
-Bác không làm thế thì con bảo bác phải làm sao?
Bà bỏ xuống phòng khách, lúc đó ba Nhất Anh vừa về
-Cháu chào bác
-Uhm chào con, Nhất Anh đâu rồi sao để con ở đây một mình
-Dạ…anh ấy… - Tuyết Nga nhìn mẹ Nhất Anh
-Tôi nhốt nó trong phòng rồi
-Bà…bà làm cái gì vậy mau mở cửa cho nó ra
-Tôi mở cửa đế nó đi gặp cái thằng ấy à
-Bà này… - Ba Nhất Anh tức mình bỏ về phòng
-Thái độ của ông như thế là thế nào chẳng lẽ ông lại đồng ý cho chúng nó…
Ba Nhất Anh xoay lại
-Tôi thấy bà càng ngày càng quá đáng, bà làm như thế con bà có vui không hay là nó đang rất buồn vì việc làm của bà, nó lớn rồi nó có cách nghĩ riêng của nó, tình cảm của nó thì nên cho nó tự quyết định bà làm như thế bà thấy nó có ngày nào được vui vẻ chưa? – Nói xong ông lên phòng đóng cửa lại chẳng muốn đôi co với bà ta nữa
-Ông…ông…
-Bác bác đừng quá xúc động không tốt cho sức khỏe của bác
-Nếu Nhất Anh nó thương con thì tốt quá
-Bác đừng nói thế chuyện tình cảm không thể nào gượng ép được tuy con có tình cảm với anh ấy nhưng con không muốn giữ lấy anh ấy cho riêng mình con vì con biết điều đó làm anh ấy không hạnh phúc. Chỉ có khi nhìn anh ấy được hạnh phúc bên cạnh người anh ấy yêu thì lúc đó con mới thấy vui được - Tuyết Nga rưng rưng nước mắt nhìn mẹ Nhất Anh
Mẹ Nhất Anh nhìn Tuyết Nga, nghe Tuyết Nga nói trong lòng bà có nhiều mâu thuẩn, bà cần có thời gian để suy nghĩ
-Thôi cũng muộn rồi con về nghỉ đi, bác cám ơn con nhiều lắm
-Dạ, không sao ạ, con rất quý bác nếu con không có phúc phần làm con dâu của bác thì con có thể làm con gái của bác được không ạ?
Mẹ Nhất Anh cảm động ôm Tuyết Nga vào lòng
-Mẹ rất vui vì điều đó, con gái của mẹ ngoan lắm
-Mẹ
Tuyết Nga xúc động, ôm mẹ Nhất Anh vào lòng thúc thích gọi một tiếng “Mẹ” làm cho cả cô và bà cảm thấy ấm lòng hơn
Nghe những gì mẹ nói Thiên Minh thật sự lo lắng cho em mình, cậu biết là nó đang tránh gặp Nhất Anh, nó đang nén chặt tình cảm của mình vì nó không muốn làm mẹ thêm buồn, không muốn vì nó mà Nhất Anh và mẹ Nhất Anh mâu thuẩn với nhau…sao cả nó và Nhất Anh phải khốn khổ thế???
-Anh Minh mình không báo ọi người biết sao anh? – Song Thu vào phòng của Thiên Minh vì nhỏ không ngủ được cứ suy nghĩ mãi
-Bin nó muốn thế mình đành theo ý nó thôi, nếu không nó đi rồi không liên lạc gì về nhà nữa…anh sợ lúc đó nó có làm chuyện gì mình cũng không biết đâu
-Tội anh ấy quá – Thu rưng rưng nước mắt, Thiên Minh ôm nhỏ vào lòng
-Em đừng khóc, biết đâu thời gian qua đi nó và Nhất Anh sẽ không phải đau buồn nữa thì sao?
-Dạ, em mong là như thế!
Ngày hôm sau, mọi người trong nhà Thiên Vũ đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho Thiên Vũ, mọi người bắt đầu ra xe đi đến sân bay
-Con xin lỗi mọi người đợi con chút nha – Song Thu nhăn nhó chạy vào nhà vệ sinh
-Con bé này, nhanh lên nha con không thôi trễ chuyến bay đó
-Dạ, con biết rồi
Cả ba người phì cười vì cái tính như con nít của Song Thu, Thiên Minh giúp em trai mình mang đồ ra xe. Song Thu chạy vào nhà vệ sinh, mắt nhìn ra ngoài rồi đóng cửa lại, đôi tay rung rẩy bấm số của Nhất Anh nhưng không gọi được, bấm số của Tuyết Nga thì Tuyết Nga không bắt máy cố gọi thêm lần nữa nhưng vô ích
-Thu xong chưa con, trễ rồi
-Dạ con ra ngay
Bấm thêm một số nữa, đỗ chuông….
-Alo, Thu gọi chị có chuyện gì không?
-Chị…anh Bin hôm nay sẽ bay lúc 8h…chị mau gọi cho anh Nhất Anh đến sân bay ngay đi nếu không sẽ không kịp nữa.
-Em nói sao? Được rồi chị đi ngay
Tuyết Lam tắt máy, rung rẫy bấm gọi cho Tuyết Nga nhưng Tuyết Nga chẳng bắt máy, Tuyết Lam gọi cho Lệ Quyên, Thanh Tuấn…cả ba đang trên đường đến sân bay. Tuyết Nga sau khi thây băng giúp cho bệnh nhân, mở điện thoại thì thấy 10 cuộc gọi nhỡ của Tuyết Lam và 2 cuộc gọi nhỡ của Song Thu. Tuyết Nga bấm gọi cho Tuyết Lam
-Em gọi chị có chuyện gì không?
-Chị mau gọi anh Nhất Anh đến sân bay ngay đi Thiên Vũ sắp bay rồi còn 30p nữa thôi chị đi nhanh đi chị, bọn em đang trên đường đến sân bay
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, Tuyết Nga bật khóc
-Chị…chị…mau lên nhé!
Nhặt chiếc điện thoại lên, Tuyết Nga chạy thật nhanh đến nhà của Nhất Anh
-Nhất Anh con ra ăn sáng đi con – Mẹ Nhất Anh mở cửa phòng, Nhất Anh nằm đó với đôi mắt sưng tấy
-…..
-Con giận mẹ sao?
-…..
-Nhất Anh con đi tìm Bin đi – Nhất Anh nhìn mẹ mình để cố khẳng định một lần nữa
-Mẹ…mẹ không cấm cản con nữa sao?
-Uhm mẹ đã suy nghĩ rồi, nếu mẹ cứ cấm cản con như thế này con buồn đau mẹ cũng có vui gì….Con mau tìm Bin đi
-Mẹ…con cám ơn mẹ nhiều lắm, Bin mà biết mẹ đồng ý Bin sẽ rất vui, con cám ơn mẹ nhiều lắm – Nhất Anh vui mừng cười nhưng nước mắt vẫn rơi, cậu vui đến mức muốn hét thật to ọi người biết cậu đang rất hạnh phúc
Tiếng chuông in ỏi làm mẹ Nhất Anh và cả Nhất Anh đều giật mình
-Con rửa mặt rồi xuống ăn cơm, để mẹ mở cổng cho
-Dạ… - Nhất Anh vào rửa mặt thật nhanh để xuống đi gặp Thiên Vũ ngay
Bà ra mở cổng thấy Tuyết Nga bà miễm cười
-Con gái sáng sớm đã đến thăm mẹ rồi sao?
-Mẹ…anh Nhất Anh đâu rồi ạ
-Nó trong nhà ấy. Có chuyện gì mà con khẩn trương thế?
Bỏ qua câu hỏi của bà Tuyết Nga vội chạy vào trong, miệng không ngừng gọi tên Nhất Anh, Nhất Anh nghe Tuyết Nga đến lau vội mặt
-Con có chuyện gì thế Nga? – Mẹ Nhất Anh
-Mẹ…Thiên Vũ sẽ bay vào 8h hôm nay con phải báo cho anh Nhất Anh biết ngay bây giờ nếu không sẽ không kịp nữa
Chân Nhất Anh không còn đứng vững trên cầu thang nữa, ngã khuỵ xuống nền, thổ huyết. Tuyết Nga và mẹ Nhất Anh vội chạy lên
-Con/ anh Nhất Anh có sao không?
-Em vừa nói gì? Bin đi hôm nay sao? Chẳng phải em nói hai ngày nữa sao?
-Em vừa nghe Tuyết Lam nói Thiên Vũ đã thay đổi chuyến bay
-Anh phải đến sân bay ngay
-Anh…đi được không? Anh…
-Anh phải đi – Nhất Anh đứng lên rồi khuỵ xuống
-Nhất Anh – Hai người phụ nữ đỡ lấy Nhất Anh
-Bin…đừng đi – Nhất Anh yếu ớt nói rồi ngất đi
-Anh Nhất Anh
-Con à
Nhất Anh làm Tuyết Nga và mẹ hoảng hốt hét lên, Nhất Anh nhanh chóng được đưa đến bệnh viện
Tuyết Lam, Thanh Tuấn, Lệ Quyên đã đến sân bay còn 20p nữa là chuyến bây cất cánh, Thiên Vũ đang chào tạm biệt mọi người
-Mẹ, anh hai, Thu ở nhà giữ gìn sức khoẻ nha!
-Uhm con cũng thế
-Anh phải thường xuyên gọi điện về đây đấy – Thu
-Uhm anh biết mà, giúp anh chăm sóc mẹ nha
-Cái thằng này, mẹ ở nhà nó trên này bảo nó chăm sóc mẹ thế nào?
-Hihi con quên, mà mẹ lên ở với anh hai đi để có gì còn có anh hai lo cho ba mẹ, con đi rồi không thể chăm sóc cho ba mẹ được
-Bin nó nói phải đó mẹ
-Uhm thôi được rồi, để mẹ về hỏi ý kiến ba con như thế nào đã
-Thôi con vào trong đây
-Uhm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...