Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, Thiên Vũ đến trường với tâm trạng mệt mỏi, đang tìm lớp của mình Thiên Vũ giật mình vì có một người đập mạnh vào vai cậu từ phía sau
-Vũ
-Lam, làm Vũ giật thót tim
-Vũ đang nghĩ gì mà thẩn thờ thế? Vũ học lớp nào?
-Đây… - Thiên Vũ chỉ về cái lớp trước mặt mình
-Vậy mình lại có duyên rồi, Lệ Quyên, Thanh Tuấn cũng học lớp này hihi vào thôi Vũ
Đẩy Thiên Vũ vào lớp, tìm kiếm Lệ Quyên và Thanh Tuấn, hai người họ ngồi gần bàn cuối, hai người họ đang chí choé lẫn nhau, miễm cười Tuyết Lam kéo Thiên Vũ xuống
-Chào hai người, làm ơn xích vào tí nào – Tuyết Lam đẩy Lệ Quyên vào sát Thanh Tuấn, nhỏ ngồi xuống đồng thời kéo Thiên Vũ ngồi cùng
-Sao đi trễ vậy? – Thanh Tuấn
-Chắc ngủ nướng chứ gì – Lệ Quyên
-Ê…chưa ghẹo nha! Đánh cho bây giờ
-Hihi nóng thế…Vũ sao trông cậu buồn thế?
-…
-Vũ… - Tuyết Lam khiều
-Hả…mọi người gọi mình sao?
Lắc đầu, thở dài, cả ba bó tay
-Cậu đang nghĩ gì thế? Chuyện cậu với Nhất Anh sao rồi – Thanh Tuấn
Thiên Vũ thở dài chán nãn kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho ba người họ nghe
-Vậy giờ cậu tính làm sao? – Cả ba đồng thanh
-Mình cũng không biết phải làm sao…vừa được mẹ đồng ý chưa hết vui mừng giờ lại….
Thiên Vũ chán nãn ôm đầu gục xuống bàn
-Thôi cậu đừng nghĩ nhiều quá, mình tin ba mẹ anh Nhất Anh sẽ hiểu thôi, chẳng phải lúc đầu mẹ cậu cũng thế sao? Cố lên…
-Lam nói đúng đấy
-Uhm cám ơn mọi người
Giảng viên vào lớp, mọi người dừng câu chuyện ở đây chăm chú vào giờ học đầu tiên của ngày nhập học đầu tiên.
Mẹ Nhất Anh dần khoẻ lại đã được xuất viện về nhà, Nhất Anh cũng về nhà ba mẹ để có thể chăm sóc ẹ mình. Ba mẹ Nhất Anh thấy Nhất Anh trở về lấy làm vui mừng vì họ có thể quản Nhất Anh tránh trường hợp Nhất Anh và Thiên Vũ lại tiếp tục gặp nhau.
-Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ? – Nhất Anh vào phòng mẹ mình, ngồi bên giường nói
-Mẹ khoẻ nhiều rồi, con không đi làm sao?
-Dạ con vào xem mẹ có muốn ăn gì không lát nữa con mua mang về
-Cái thằng này, giờ biết quan tâm đến mẹ rồi đấy – Bà xoa đầu Nhất Anh
-Mẹ nói gì thế, con lúc nào không quan tâm đến mẹ
-Uhm…mẹ biết chứ…con không cần mua gì ẹ đâu cái mẹ cần là con mau ẹ một nàng dâu ngoan và một đứa cháu để mẹ ẫm bồng thôi
-Mẹ…
-Mẹ thấy Tuyết Nga được đấy, đẹp người lại đẹp nết
-Dạ thôi mẹ nghỉ đi ạ con phải đi làm rồi…chào mẹ con đi
-Nhất Anh…Nhất Anh…Cái thằng này nói đến chuyện vợ con là nó lại thế…
Bà thở dài, nghĩ đến Tuyết Nga bà bấm số gọi cho Tuyết Nga
-Dạ cháu chào bác, bác gọi cháu có chuyện gì không ạ?
-Ừ, xế chiều con sang nhà bác được không? Bác đang mệt cần con giúp bác nấu mấy món cho Nhất Anh, nó về bác sợ nó không có gì bỏ bụng. Con có thể giúp bác không?
-Dạ, vậy xế chiều con sang nhà bác
-Bác có phiền con không?
-Dạ không ạ vì hôm nay con được nghỉ
-Uhm vậy bác cảm ơn con trước nha
-Dạ…không có gì mà bác, vậy bác nằm nghỉ ngơi đi ạ
-Uhm chào con
-Dạ con chào bác
Nhất Anh bước ra khỏi cổng thì chuông điện thoại vang lên, là của Thiên Vũ
-Alo anh nghe nè Bin
-Anh có thể gặp em một chút không?
-Bây giờ anh phải đi làm
-Trưa nay em đợi anh trong quán cafe đối diện công ty anh nhé
-Nhưng mà…
-Vậy nhé anh
Thiên Vũ tắt máy vì Thiên Vũ biết Nhất Anh sẽ nói gì, mấy ngày qua Nhất Anh luôn tìm cách tránh mặt Thiên Vũ….hôm nay bằng mọi giá Thiên Vũ nhất định phải gặp được Nhất. Nhất Anh nhìn chiếc điện thoại thở dài, lo lắng….không biết gặp Thiên Vũ mình sẽ nói gì? Mẹ sẽ như thế nào nếu biết chuyện này????
Tuyết Lam suy nghĩ về chuyện của Thiên Vũ
-Liệu Vũ và anh Nhất Anh sẽ có kết quả không? Sao mà họ đáng thương quá? Mình làm gì để giúp họ bây giờ?
Tuyết Nga vào phòng em gái mình, thấy Tuyết Lam ngẩn người đang suy nghĩ, Tuyết Nga đi lại hỏi
-Lam…em đang nghĩ gì đó
Tuyết Lam giật mình
-Chị…chị biết chuyện của Thiên Vũ và anh Nhất Anh chưa?
-Uhm chị đã biết rồi…nhưng sao em lại hỏi chị
-Chị có cách nào giúp hai người họ không?
-Chị cũng muốn lắm nhưng mà…để chị thử xem
Thiên Vũ đến sớm đợi trong quán cafe, nhìn bên ngoài xe tấp nập mọi vật đều hối hả, Thiên Vũ cảm thấy lòng nặng trĩu không biết đến bao giờ cậu và Nhất Anh mới có thể được bên nhau…suy nghĩ dừng lại khi Thiên Vũ thấy Nhất Anh bước vào
-Nhất Anh, Bin ở đây
Nhất Anh đi lại
-Bin cần gặp anh có chuyện gì không?
Nắm lấy tay Nhất Anh, Nhất Anh gỡ tay Thiên Vũ ra
-Nhất Anh sao thế?
-Không, nơi này đông người…chúng ta không nên…
-Bin mặc kệ - Thiên Vũ kéo tay Nhất Anh không cho Nhất Anh giật tay ra
Người phục vụ đi lại
-Hai anh dùng gì ạ?
Nhất Anh vội giật tay ra, lúng túng
-Hai cafe
Người phục vụ đi vào, Thiên Vũ bực tức nhìn Nhất Anh
-Nhất Anh sao lại thế? Chúng ta yêu nhau đó là chuyện đáng ngại lắm sao?
-Chỉ là…
-Nhất Anh nhìn Bin này, nói cho Bin biết Nhất Anh có yêu Bin không?
Người phục vụ mang nước ra, Nhất Anh ngại đỏ mặt đợi khi người phục vụ đi vào Thiên Vũ hỏi tiếp
-Nhất Anh mau trả lời Bin đi
-Có
-Vậy tại sao mấy ngày qua lại tránh mặt Bin, Bin gọi điện cũng không chịu nghe máy là thế nào?
-Do lúc đó có mẹ bên cạnh Nhất Anh sợ…
-Chúng mình sẽ thuyết phục được mẹ mà – Ánh mắt Thiên Vũ đầy triều mến nhìn Nhất Anh
-Hãy cho Nhất Anh thêm một thời gian, được không?
-Uhm. Nhưng mà không được tránh mặt Bin nữa đấy
-Uhm, Nhất Anh hứa mà
Họ vui vẻ miễm cười, cùng thưởng thức cái vị đắng của cafe, cái vị đắng giống như chuyện tình của họ hiện giờ nhưng có một cái gì đó làm họ cứ mãi đeo đuổi cho đến cùng dù có như thế nào đi nữa chỉ cần họ được ở cạnh nhau như thế đã đủ lắm rồi.
-Tuyết Nga con đến rồi à – Mẹ Nhất Anh vui mừng
-Dạ, con chào bác
-Vào nhà đi con
Trước khi đến, Tuyết Nga đã mua đủ thứ nguyên liệu để nấu ăn. Bước vào nhà, Tuyết Nga mang các thứ vào bếp, dìu mẹ Nhất Anh lên phòng
-Bác cứ nằm nghỉ đi ạ, con nấu nhanh thôi
-Uhm nhờ con nhé
Tuyết Nga chào bà rồi xắng tay vào bếp, bà nhìn Tuyết Nga miễm cười “Nếu được một cô con dâu như thế thì còn gì bằng”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...