Xế chiều Thiên Vũ cùng anh trai về nhà lấy xe, một chiếc tay ga chiêm chiễm trong nhà, Thiên Vũ nhìn mà thích. Trên đường chạy về nhà Nhất Anh, Thiên Vũ ghé ngang chợ mua một ít đồ về nấu coi như mừng có xe mới với Nhất Anh. Thiên Vũ mua những thứ có thể làm ra những món Nhất Anh thích, nghĩ thế thôi cậu miễm cười. Về gần đến nhà, Thiên Vũ gặp Tuyết Lam
-Vũ, xe của Vũ hả?
-Uhm, Lam đi đâu thế?
-Lam đưa thức ăn cho chị. Vậy là mai không được đi chung với Vũ rồi – Tuyết Lam thoáng buồn
-Mai Vũ đón Lam nha
Câu nói đó làm cho người đối diện cuời típ mắt, tim đập nhanh hơn
-Uhm, Vũ nhớ đón Lam nha
-Vũ nhớ mà, thôi Lam về nhé Vũ vào nhà đây
-Uhm chào Vũ
Nhất Anh vừa đẩy xe ra ngoài cũng là lúc Thiên Vũ chia tay Tuyết Lam chuẩn bị mở cổng. Nhất Anh nhìn nụ cười đó của Thiên Vũ lại nhoi nhói ở tim, cậu chẳng hiểu vì sao mình lại hay bị như thế…
-Anh đi đâu vậy? Tối rồi không ăn cơm sao? Em mua đồ rồi nè nấu nhanh thôi. Hôm nay em sẽ nấu những món anh thích hihi
-Ah anh có hẹn với bạn rồi, em ăn một mình nha hihi
-Là cô gái hôm bữa anh nói hả?
-Uhm hihi
-Dạ…vậy anh đi nha
Thiên Vũ thoáng buồn, đẩy xe vào nhà, Nhất Anh tự nhiên có một cảm giác gọi là tiếc nuối. Thiên Vũ vào nhà lấy những thứ cần nấu mang xuống bếp nhưng tự nhiên lại không còn tâm trạng muốn nấu nữa chính Thiên Vũ cũng không hiểu cảm giác đó của mình là như thế nào nữa…Ngồi trên chiếc ghế sofa, mở TV lên xem nhưng tâm trí chẳng ăn nhập gì cả….cậu ngủ thiếp đi
Nhất Anh định đến sớm mua hoa tặng cho Tuyết Lam nhưng mà lời nói của Thiên Vũ cứ văng vẳng bên tai cậu làm tay lái khựng lại
-Mình sao thế nhỉ? Sao cứ thấy không vui là như thế nào nhỉ?
Chuông điện thoại Nhất Anh vang lên, là Tuyết Nga gọi
-Alo anh nghe
-Anh đến chưa, hôm nay em xin về sớm em đợi anh trước cổng nha
-Uhm anh cũng sắp đến rồi, em đợi anh một chút nha
Tắt máy, Nhất Anh chạy đến trước cổng bệnh viện, Tuyết Nga vui mừng vẫy tay
-Em đợi anh lâu không?
-Dạ không, em cũng vừa mới ra thôi
-Vậy mình đi ăn nha em
-Dạ
Nhất Anh đưa Tuyết Nga đến một nhà hàng gần đó, gọi món, vừa ăn vừa bắt đầu những câu chuyện vui…tuy cười nhưng trong lòng Nhất Anh vẫn cứ không vui…
-Hôm nay anh sao thế? – Tuyết Nga
-Ah không…em ăn đi hìhì
Ăn xong cũng khoảng 8h, bước ra khỏi nhà hàng
-Giờ còn sớm mình đi xem phim đi nghe đâu hôm nay có phim hay lắm hihi – Tuyết Nga
-Ah…ờ…hôm khác nha em, bây giờ anh hơi mệt
-Dạ không sao ạ. Vậy mình về thôi anh – Tuyết Nga hơi tiếc
-Anh xin lỗi nha, hôm khác mình sẽ đi
-Dạ không sao mà hihi
-Uhm mình về nha
Nhất Anh đưa Tuyết Nga về theo sự hướng dẫn của Tuyết Nga, Nhất Anh thấy con đường này khá quen…chạy qua một cái ngõ, đúng là đường về nhà Nhất Anh…
-Nga cũng ở trong này ah
-Uhm gần tới rồi, anh cũng thế sao?
-Uhm kia nhà anh kia – Nhất Anh chỉ tay về phía nhà mình vẫn còn ánh đèn đoán Thiên Vũ còn thức, miễm cười
-Nhà anh đẹp thế hôm nào phải mời em vô mới được nha hihi
-Đồng ý - Nhất Anh tăng ga, nhanh chóng đã đến nhà Tuyết Nga
-Đến rồi, cám ơn anh vì buổi tối
Tuyết Nga hôn lên má Nhất Anh rồi vội chạy vào nhà để lại Nhất Anh ngẩn ngơ, lần đầu tiên có người hôn cậu….cảm giác là gì đây? Vui mừng? Tim đập nhanh hơn? Hạnh phúc?...nhưng cậu chỉ cảm nhận một điều hơi bất ngờ trước một người e thẹn như Tuyết Nga lại can đảm hôn cậu như thế…miễm cười, Nhất Anh quay đầu xe chạy về nhà
Bước vào nhà Nhất Anh miễm cười khi nhìn Thiên Vũ ngủ trong một tư thế: đầu nghiên trên thành ghế, remote để trên mặt, mép miệng có một ít nước. Đi lại gần lấy cái remote đặt trên bàn, nhìn gương mặt Thiên Vũ lúc này làm cho Nhất Anh không thể rời mắt. Nhìn Thiên Vũ thật đáng yêu, dù đã biết Thiên Vũ đẹp, cái đẹp thật nam tính thể hiện trên đôi mày rậm rạp, đôi môi, cả khuôn mặt đáng yêu của Thiên Vũ…Bây giờ nhìn càng gần thì cái cảm nhận đó của Nhất Anh càng nhiều hơn, cái vẻ đạp đó như hút hồn Nhất Anh, mặt cậu càng lúc càng gần mặt Thiên Vũ hơn. Thiên Vũ cảm giác có ai đó đang trước mặt mình giật mình thức giấc, Thiên Vũ giật mình làm Nhất Anh cũng giật mình theo, đầu Thiên Vũ bật dậy…1s…2s…3s….bất động, môi chạm môi, mắt nhìn mắt….thình thịch, thình thịch…cả hai trái tim đang đập loạn nhịp…Hoàn hồn, Nhất Anh vội đứng dậy chạy thẳng lên phòng không nói lời nào. Thiên Vũ ngẫn ngơ nhìn theo Nhất Anh, cậu cũng bối rối không kém…
-Mình sao vậy chứ sao tim mình lại đập mạnh thế kia, chỉ là tai nạn thôi mà – Nhất Anh đứng tựa lưng vào cửa, lấy lại bình tĩnh nhưng cảm giác lúc nãy khác với lúc Tuyết Nga hôn cậu…nhiều dấu chấm hỏi trong đầu Nhất Anh hiện ra
Thiên Vũ đang cố gắng xem như không có chuyện gì nhưng một cảm giác vui vui trong lòng là như thế nào nhỉ? Tức cười vì hành động lúc nãy của Nhất Anh sao? Chỉ là tai nạn thôi mà. Miễm cười lắc đầu, Thiên Vũ vào bếp nấu mì ăn vì giờ đã thấy đói bụng
Nhất Anh lấy lại bình tĩnh, bước xuống thì thấy Thiên Vũ đang ăn mì gói, hơi xót xót
-Em chưa ăn gì sao? Chẳng phải lúc chiều mua nhiều đồ lắm sao?
-Chưa, nên giờ phải ăn mì đây không thấy sao – Nghĩ lại chuyện hồi chiều Thiên Vũ lại khó chịu
-Hìhì cho anh ăn với
-Chẳng phải anh đi ăn rồi sao? Ăn mì gói làm gì ngon
Thiên Vũ hơi nặng giọng làm cho Nhất Anh cũng sững người, lần đầu tiên thấy thái độ Thiên Vũ như thế với cậu. Thấy Nhất Anh nhìn mình trân trân, Thiên Vũ né tránh cậu cũng không hiểu tại sao mình lại có thái độ kỳ cục như thế
-Em xin lỗi, em hơi mệt, thôi em nghỉ đây – Thiên Vũ dẹp luôn bát mì đang ăn dỡ, đi về phòng đóng cửa một cái thật mạnh khiến cho Nhất Anh giật mình
-Cái thằng này hôm nay làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ vì lúc nãy…chỉ là tai nạn thôi mà, nó giận mình sao chứ…ui trời – Nhất Anh cũng về phòng ngủ
Thiên Vũ trằn trọc, xoay qua, xoay lại mà cũng không thể nào ngủ được
-Cái gì vậy chứ? Tự nhiên thấy bực mình là sao? Cái cảm giác khó chịu này tao ghét mày quá…. - Lăn qua, lộn lại…cuối cùng Thiên Vũ cũng chìm vào giấc ngủ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...