"Ai, sao anh lại không đi nữa?" Phù Ly đi từ trong văn phòng ra, thấy Trang Khanh đứng bất động như tượng, vươn tay chọc chọc eo anh.
Trang Khanh giống như bị điện giật quay đầu nhìn Phù Ly: "Cậu sờ tôi làm gì?" Chỗ bên hông bị sờ, dường như có lửa thiêu đốt, vừa nóng vừa ngứa, làm cho anh thiếu chút nữa đưa tay gãi.
Không dự đoán được Trang Khanh lại phản ứng lớn như thế, Phù Ly bị dọa nhảy dựng: "Anh sao thế?"
Trang Khanh muốn nói, không thể chạm vào eo của đàn ông, nhưng đối diện với khuôn mặt của Phù Ly, khí thế của anh trở nên yếu ớt, "Không có gì, bên dưới có mấy tiểu yêu đang nói lung tung."
Phù Ly tập trung nghe, mới biết được những người này đang nói chuyện sau lưng cậu.
"Hình người của Chu Lộ chẳng đẹp tí nào, Phù Ly đạo quân có thể vừa ý hắn sao?"
"Hình dạng con người vốn là xấu nhất, Phù Ly đạo quân tu vi cao thâm, sao có thể dùng hình người để đánh giá Chu Lộ đẹp hay xấu?"
"Đúng vậy đấy, lông vũ của Chu Lộ rực rỡ, lại còn được con người tôn là quốc bảo, cũng có vài phần kiêu ngạo. Tuy rằng tu vi Phù Ly đạo quân cao thâm, nhưng nguyên hình lại chẳng hề to lớn, cũng có khả năng lông vũ tươi đẹp của Chu Lộ hấp dẫn."
Chẳng hề to lớn là ý gì? Phù Ly không thích nhất là có người nói nguyên hình của cậu thế nào, cho nên nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt sụp đổ. Nguyên hình không cao lớn thì làm sao, chọn lọc chính là tinh hoa.
"Không phải, không phải trước đây trên diễn đàn nói Phù Ly đạo quân và Trang......."
"Càng không thể nào, khác biệt cũng quá lớn, nhìn thế nào cũng không giống như một đôi."
"Bàn chuyện thị phi của người khác sau lưng, tuy tu vi các vị thua kém, nhưng ngược lại lại học hết thói lắm mồm ở nhân gian." Trang Khanh bay từ tầng hai xuống, mặt lạnh lùng, "Nếu đã có hứng thú như vậy, không bằng cũng nói cho tôi nghe thử."
"Long, Long Quân." Mấy tiểu yêu đang nói chuyện, sợ tới mức run rẩy, không dám nói nhiều.
Trang Khanh nhìn thấy bọn họ không hưng phấn buôn chuyện như ban nãy nữa, hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại phát hiện ra một yêu tu đang cúi đầu gặm thịt khô, chưa từng ngẩng đầu lên.
Rõ ràng là chuyện rất bình thường, nhưng Trang Khanh lại cảm thấy có chút quái dị.
Anh xoay người đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía yêu tu đang gặm thịt khô kia, đối phương vẫn như cũ không ngẩng đầu lên. Ngược lại những yêu tu xung quanh hắn ta đều lén lút nhìn Trang Khanh, hơn nữa còn hơi nghiêng người về đằng trước tỏ vẻ vui vẻ tiễn chân anh đi.
"Anh." Trang Khanh quay lại, "Đưa chứng minh thư cho tôi xem một chút."
"Long Quân, đây là Chu Tri đạo hữu, mấy năm trước vì một chút hiểu lầm mà phải ở trong ngục giam của con người mấy năm, gần đây mới được thả ra." Yêu tu tốt bụng bên cạnh cho rằng Trang Khanh hoài nghi thân phận của con nhện yêu, vội chủ động giải thích cho hắn.
Trang Khanh có ấn tượng với chuyện này, năm đó vụ án này không chỉ lên báo ở nhân gian, mà còn từng chấn động một thời ở tu chân giới bọn họ. Chu Lộ nói hắn bị con nhện yêu này bắt đi, hơn nữa còn chuẩn bị bán hắn ra nước ngoài. Mà con nhện yêu lại nói rằng Chu Lộ cố ý mưu hại hắn, ngang ngược không lí lẽ.
Lúc ấy tuy rằng con nhện yêu đã bị phán quyết ở xã hội con người, nhưng anh vẫn phái người đi điều tra, hiện trường quả thật có dấu hiệu con nhện yêu này cưỡng chế mang Chu Lộ đi, cho nên bọn họ cũng không liên lạc với ban ngành liên quan ở nhân giới để sửa án.
Không ngờ rằng đã qua nhiều năm như vậy, sự việc này không những không phai nhạt đi chút nào, ngược lại còn trở nên càng nóng, huyên náo tới mức cả tu chân giới đều biết, thậm chí có một số nhân viên mới vào ban quản lý đều cho rằng, chuyện này là Chu Lộ mưu hại con nhện yêu. Những con yêu quái này cũng không ngẫm lại thử xem, nếu như Chu Lộ thực sự làm ra chuyện xấu xa như thế này, tại sao ban quản lý lại có thể ngồi yên không để ý.
Có lẽ là Chu Lộ bị những lời đồn đại làm phiền, dứt khoát đã làm thì làm cho chót, ai đụng vào hắn liền mở miệng ra uy hiếp nói sẽ mưu hại người ta như thế nào, tới tới lui lui ở tu chân giới, Chu Lộ có thể coi như bị ghét, gặp trắc trở khắp nơi.
Con nhện yêu thoạt nhìn cũng không cường tráng, dưới ánh mắt của Trang Khanh, càng có vẻ co rúm lại, lấy chứng minh thư từ trong áo khoác ra, đưa cho Trang Khanh.
Trang Khanh nhìn một cái rồi trả lại hắn: "Nếu như đã mãn hạn tù được thả, thì phải làm lại cuộc đời, đừng làm những chuyện phạm pháp nữa."
Con nhện yêu rụt đầu vào không nói gì, nhìn có vẻ đáng thương.
Yêu tu bên cạnh không nhìn nổi nữa, trực tiếp nói: "Long Quân, chuyện năm đó là do Chu Lộ cố ý hãm hại, Chu Tri bị oan."
Trang Khanh nhận ra yêu quái bất bình vì người khác bị đối xử bất công này, chính là người ban nãy nói Chu Lộ muốn quyến rũ Phù Ly, còn nói nguyên hình của Phù Ly không xứng với Chu Lộ. Không biết vì sao, Trang Khanh nhìn thấy yêu tu này đặc biệt ngứa mắt, có lẽ là do đối phương biến thành hình người quá xấu. Cũng may anh dày công tu dưỡng nghề nghiệp hằng ngày mới không phạm phải sai lầm lấy việc công trả thù tư.
"Rất nhiều chuyện khi không có chứng cứ, thì không thể tùy ý mở miệng." Trang Khanh hơi nhíu mày, "Lúc trước vụ án bắt cóc Chu Lộ, không có điểm đáng ngờ nào. Trừ Chu Lộ ra còn có động vật hoang dã khác cũng bị bắt ở hiện trường."
Bị Trang Khanh phản bác trước mặt nhiều yêu tu như vậy, vị yêu tu tự xưng là vì chính nghĩa này có chút không nhịn được, cho dù trong lòng vô cùng sợ hãi, vẫn cứng miệng nói: "Ai biết được các anh có bao che cho Chu Lộ hay không? Chu Lộ đi gần Phù Ly đạo hữu vậy, các anh đương nhiên sẽ nói giúp cho người mình."
Lần này mặt Trang Khanh càng đen.
Chu Lộ là cái quái gì, cũng xứng ở bên cạnh lão yêu quái như Phù Ly?
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Phù Ly thấy sau khi Trang Khanh xuống, vẫn chưa thấy lên lại, tò mò nên cậu cũng theo xuống, phát hiện sắc mặt Trang Khanh vô cùng khó coi. Cậu nhìn yêu tu bốn phía xung quanh, lại nhìn Trang Khanh, ánh mắt dừng lại trên người con nhện yêu.
Yêu tu này nhìn tuy rằng nhỏ bé nhưng trên người hắn ta có oán khí và sát khí, nhìn có vẻ như đã từng làm chuyện xấu.
"Cậu qua đây làm gì?" Nhìn thấy Phù Ly, Trang Khanh lại nhớ tới những lời yêu tu khác vừa mới nói.
"Con nhện yêu này có vấn đề." Phù Ly trực tiếp nói, "Trên người anh ta có oán khí."
"Tại sao Phù Ly đạo quân lại vu oan tôi như thế?" Con nhện yêu đau thương phẫn nộ nhìn Phù Ly, hành động này của hắn dẫn tới sự chú ý của mọi người, biểu tình của các yêu tu khác nhìn Phù Ly trở nên có chút kỳ lạ.
"Tại sao tôi phải đổ oan cho anh?" Phù Ly lấy một chiếc gương đồng nhỏ trong túi Càn Khôn ra, nghịch trong tay.
"Cậu và Chu Lộ có quan hệ mập mờ, cậu giúp hắn ta nói chuyện tôi có thể hiểu, nhưng tại sao cậu lại đổ oan cho tôi?"
Chu Lộ? Cùng cậu? Mập mờ?
Phù Ly cho rằng tai mình có vấn đề, tại sao cậu lại muốn có quan hệ với một con chim thích đi tìm chết?
Cậu quay đầu nhìn Trang Khanh: "Anh ta đang nói tôi và Chu Lộ?"
"Tai tôi không có tật, nghe thấy rồi." Mặt Trang Khanh chẳng có chút biểu tình, "Không cần cậu phải cường điệu với tôi lần nữa."
"Không phải vấn đề này, tôi và Chu Lộ cũng chẳng nói với nhau quá vài câu, lời đồn này từ đâu tới thế?" Phù Ly không hiểu, "Lúc trước khi tôi đánh Chu Lộ, không có ai nhìn thấy sao?"
"Đánh là thương, mắng là yêu, tình càm sâu nặng dùng chân đạp." Trong đám yêu, có một yêu tu hóng chuyện không chê chuyện lớn, hắng giọng rống một câu.
"Ai ai, quạ yêu, cậu đừng trốn đằng sau, tôi biết giọng ban nãy là của cậu đấy." Phù Ly xua tay, ngược lại cũng không giận, cậu dở khóc dở cười nói, "Sao tôi có thể có quan hệ gì với Chu Lộ được, mấy người đồn tôi có quan hệ mờ ám với Trang Khanh còn đáng tin hơn tin này."
Tai Trang Khanh giật giật.
"Phù Ly đạo quân, thì ra cậu và Long Quân là một đôi?" Một con chim hoàng anh yêu vẻ mặt hưng phấn.
Phù Ly: "Tôi chỉ nói ví dụ thôi, ví dụ, có hiểu hay không?"
Tại sao yêu quái hiện nay lại không hiểu tiếng người như thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...