"Tôi.........."
Phù Ly ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông chìm dưới ánh đèn đường, cao lớn, tuấn tú, còn có sự trầm ổn mà rất nhiều yêu tu ở yêu giới đều không có được.
Trang Khanh ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Tối rồi ngồi xổm ở đây đếm kiến hả?"
"Tối rồi thì làm gì còn kiến." Phù Ly ôm chặt đầu gối, "Anh làm gì ở đây?"
"Đáng lẽ ra tôi phải hỏi cậu câu này mới đúng." Trang Khanh đứng dậy, vươn tay kéo Phù Ly từ dưới đất lên, "Đây là bên ngoài nhà tôi."
Ánh đèn trong biệt thự sáng trưng, ánh sáng từ cửa sổ chiếu ra bên ngoài. Phù Ly đút tay vào túi quần, rụt vai trong gió lạnh, cười nói: "Tôi chỉ tùy tiện đi dạo thôi."
"Tùy tiện đi dạo, lại tới chỗ của tôi?" Trang Khanh sờ sờ trên người, "Cậu đứng đây đợi tôi một chút."
Phù Ly nhìn Trang Khanh nhanh chóng quay về phòng, lại nhanh chóng đi ra, nháy mắt đã tới trước mặt cậu: "Sao vậy?"
"Tôi đưa cậu về." Trang Khanh cường điệu nói một câu, "Nhớ là đừng chạy lung tung." Nói xong, lại chạy về gara lấy xe. Phù Ly nhìn theo bóng lưng vội vã của anh, đột nhiên cảm thấy hình ảnh trước mắt này có chút buồn cười, không nhịn được cười ra tiếng.
Dừng xe trước mặt Phù Ly, Trang Khanh mở cửa xe ra: "Lên xe."
Phù Ly ngoan ngoãn đi lên, sau khi thắt dây an toàn xong lại đột nhiên nói với Trang Khanh: "Cảm ơn anh."
"Trước đây cũng không thấy cậu khách khí như vậy." Trang Khanh lái xe ra khỏi khu chung cư, khi ra rẽ ra ngoài, thấy một đôi vợ chồng già đi từ đường phía đối diện qua, anh dừng xe lại điều chỉnh giảm độ sáng đèn, cho tới khi đôi vợ chồng kia hoàn toàn ra khỏi con đường mới khởi động xe lần nữa.
Đèn đường thi thoảng xuyên qua bóng cây loang lổ, chiếu trên mặt Trang Khanh, Phù Ly đột nhiên ý thức được, yêu quái ngồi bên cạnh cậu không phải là một con rồng chưa thành niên mà là một người đàn ông chín chắn chống đỡ cả không gian sinh tồn của tu chân giới. Cậu không nên lấy trình độ của yêu giới mấy nghìn năm trước ra để suy nghĩ tình huống hiện tại.
Rất nhiều chuyện cậu tự nhận định chẳng qua chỉ do cậu chưa bước ra khỏi núi Vụ Ảnh, vẫn giậm chân tại chỗ mà thôi.
Thời thế đổi thay, biển xanh hóa nương dâu, chẳng qua cũng chỉ như thế.
Trong chốc lát, mưa gió đột biết, linh khí thiên địa bắt đầu khởi động, hội tụ thành một lốc xoáy linh lực khổng lồ, hướng về phía xe Trang Khanh.
Trang Khanh nhận ra trời đất khác lạ, anh nhìn Phù Ly bên cạnh đã ngẩn người, kéo cà vạt xuống, đánh tay lái, xe đi vào một ngõ nhỏ, dừng lại.
Cuồng phong cuốn lấy lá khô trên mặt đất, Trang Khanh cởi áo ngoài âu phục ra, mở cửa xe đi xuống. Trong bóng tối, có vô số yêu thú phát ra ánh sáng kỳ quái xuất hiện. Trang Khanh nhìn thấy các loại động vật xung quanh ngõ nhỏ, trong tay xuất hiện thanh kiếm bản mệnh.
"Hôm nay có Trang Khanh ở đây, ai dám bước lên một bước." Anh hơi nheo hai mắt lại, ánh mắt sắc bén quét xung quanh bốn phía, trong nháy mắt có hơn phân nửa yêu thú rời đi.
Một con báo yêu đứng ở đầu tường, ba cái đuôi hơi cong lên, nửa người trước hơi cúi xuống, dường như không cam tâm rời đi. Linh khí ở yêu giới loãng, yêu tu trong thời gian đột phá chính là bình cất chứa linh khí lớn nhất trên thế giới, nếu như ăn "bình chứa linh khí" này, có thể sẽ nhận được tu vi không thể nào ước lượng được. Yêu tu giữ phép tắc sẽ không dám có suy nghĩ như vậy, nhưng đối với tà yêu mà nói, đây là sự hấp dẫn không thể từ chối.
"Soạt." Ánh sáng lóe lên, Trang Khanh phi thân quay lại chỗ cũ, con báo yêu có ý đồ xông lên kia, ba đuôi chỉ còn lại hai, không ngừng chảy máu.
"Lần sau nếu như có yêu nào muốn xông lên nữa, thứ bị đứt không phải là đuôi mà là đầu." Trang Khanh đưa tay khẽ gảy mũi kiếm, một giọt máu từ mũi kiếm rơi xuống đất.
"Meo!" Một con mèo kêu to một tiếng, đại đa số yêu ở xung quanh đều rời đi, chỉ còn lại ba con yêu quái đứng trong bóng tối."
"Ra đây cả đi." Trang Khanh nhìn chằm chằm chỗ tối, "Nếu ba vị đã quyết định làm chuyện vi phạm quy định của ban quản lý, cần gì phải trốn trốn tránh tránh."
"Trang Long Quân thật quyết đoán, kiếm pháp có thể dùng xuất thần nhập hóa." Một người đàn ông tóc bạc trắng từ sâu trong ngõ nhỏ đi ra, yêu tu này Trang Khanh đã từng gặp, trong buổi tiệc mừng thọ của Triệu Tu phái Thanh Tiêu cách đâu không lâu, người đàn ông này ngồi chung bàn với anh.
Nguyên hình của yêu tu này là một con linh cẩu, tu vi đã gần ba nghìn năm trăm năm, tại tu chân giới cũng có thể coi như là trường bối tương đối có kiến thức. Tuy rằng tính cách nắng mưa thất thường, nhưng cũng chưa từng làm người khác bị thương.
Xem ra không phải là hắn không làm người khác bị thương mà hắn ta giỏi ngụy trang, ở thời điểm lợi ích chưa đủ lớn hắn che dấu bản chất của mình rất tốt.
Hai yêu quái đi ra cùng với linh cẩu cũng là khách quý xuất hiện trong tiệc mừng thọ hôm ấy. Có Trang Khanh bảo vệ mà còn dám ở lại đây, e rằng cũng chỉ có mấy lão yêu quái tu vi cao thâm này.
"Trang Khanh Long Quân, chúng tôi tôn kính cậu mang vận mệnh quốc gia, lại là kỳ tài tu hành. Nhưng thịt linh tối nay, chúng tôi cũng do tình thế bắt buộc, cậu hãy nhanh chóng tránh ra, tránh để chúng tôi ra tay làm cậu bị thương." Ánh mắt linh cẩu rơi vào trong xe ô tô phía sau Trang Khanh, trong ánh mắt tràn đầy tham lam.
"Văn bản quy tắc chung của Bộ quản lý quy định, không thể gây thương tổn cho các yêu quái khác, ba vị là những người đức cao vọng trọng ở tu chân giới, lẽ nào muốn chống lại quy định của ban quản lý chúng tôi?" Trang Khanh không nghĩ ngợi gì nhiều, đi về phía trước mấy bước, che khuất ánh mắt tham lam của linh cẩu.
"Thằng nhãi vô tri!" Linh cẩu đã sớm quen được sự tôn trọng của hậu bối, từ lâu đã bất mãn với loại yêu tu lạnh lùng trẻ tuổi như Trang Khanh, nhưng kiêng dè thân phận đối phương, không dám biểu lộ ra ngoài. Hiện tại hắn vội vàng muốn ăn thịt của Phù Ly, lại gặp Trang Khanh nhiều chuyện, làm sao mà nhẫn nhịn được.
"Cút ra."
Trang Khanh cười lạnh, cũng không đấu võ mồm với linh cẩu, trực tiếp mượn vận mệnh thiên địa hội tụ trên thân kiếm đánh tới ba con yêu quái kia.
Nhóm linh cẩu tu vi có cao tới đâu cũng sợ hãi trước mặt vận mệnh, ba con yêu chật vật trốn tránh, linh cẩu mắng: "Trang Khanh, có bản lĩnh thì cậu đừng mượn vận mệnh, công bằng quyết đấu với chúng tôi."
"Tôi dùng thứ vốn thuộc về bản thân mình một đánh ba, có gì không công bằng." Trang Khanh vung kiếm lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo đánh thẳng vào mặt linh cẩu, linh cẩu chật vật né tránh, cái tai bị chém mất hơn nửa, máu tươi thấm đỏ nửa khuôn mặt hắn.
"Ba vị còn muốn tiếp tục sao?" Tay phải Trang Khanh cầm kiếm, biểu tình lại lùng, "Tôi cho ba vị hai lựa chọn, một là tối nay bị chém dưới kiếm của tôi, hai là lập tức rời khỏi đây, đi tới ban quản lý tự thú, dựa theo quy củ làm việc.
Linh cẩu lau máu trên mặt đi, không càm lòng nhìn linh khí thiên địa tụ tập ở đây, có thể làm cho nhiều linh khí dao động như vậy trong xe nhất định có yêu tu đột phá tâm cảnh, nếu như tu vi của yêu tu này thông suốt rồi, biết được chuyện bọn họ làm tối nay, liệu rằng sẽ bỏ qua bọn họ sao?
Nếu như vẫn kiên trì gây khó khăn cho Trang Khanh, bọn họ có thể nắm chắc được mấy phần mới có thể cướp đi thịt linh trong tay Trang Khanh. Hoàn cảnh này, chẳng khác nào tiến thoái lưỡng nan. Một là chết, hai là sống cũng không dài, không bằng liều mạng một lần.
"Bớt phí lời đi, hôm nay người thua cuộc mới biết bản lĩnh thật."
Bước qua sương mù dày đặc, Phù Ly nâng móng vuốt xù lông của mình lên, nhìn thấy nước sông Hoài đã nhiễm đầy máu tươi, còn có những thi thể trôi nổi trên sông.
Hổ, dê, heo, bò, vượn..........
Mấy con Thanh Long tùy ý gặm cắn thân thể bọn họ, hưởng thụ thịnh yến say sưa hết mình.
Căm phẫn, sát ý, thù hận hội tụ trong ngực, Phù Ly muốn xé nát những con Thanh Long kia, hận không thể cắn đứt cổ bọn họ, róc xương, ăn thịt, uống máu.
"Vạn vật thế gian không rời khỏi được oán, ghét, hận, si, tham, yêu, hối."
"Còn sống, đương nhiên sẽ không thoát khỏi những thứ này."
"Tiểu Ly nói đúng. Nhưng con phải nhớ kỹ, nếu như muốn trở thành một đại yêu giỏi, thì không thể chịu ảnh hưởng của thất tình lục dục, chỉ có tĩnh tâm tự suy nghĩ mới có thể xóa tan sương mù nhìn thấy chân tướng."
Phù Ly dừng bước, đi từng bước theo nước sông Hoài đỏ thẫm ra ngoài.
Thi thể nổi trên mặt nước trừng lớn hai mắt nhìn cậu, mỗi đôi mắt đều như đang hỏi cậu, tại sao lại không báo thù cho bọn họ, tại sao không giết Thanh Long, tạo sao lại để cho Thanh Long tùy ý cắn nuốt thân thể bọn họ.
Mùi máu tươi ở trên mặt sông, bay vào trong mũi Phù Ly, cậu nhắm mắt hít vào một hơi, khi một lần nữa mở mắt ra, trước mắt đã không còn là sông Hoài nữa, thứ xuất hiện trước mắt cậu là núi Vụ Ảnh, núi Vụ Ảnh khi còn chưa bị hủy đi.
"Tiểu Ly." Chim sẻ nhỏ đậu trên đầu vai cậu, "Không phải con muốn Bách điểu triều phụng sao, ta đã gọi tất cả chim trong núi tới đây rồi."
Lúc này Phù Ly mới phát hiện, trên các ngọn cây xung quanh có vô số các loài chim, những con chim này đều có lông vũ vô cùng đẹp, hai mắt lấp lánh. Bọn nó nhìn chim sẻ nhỏ, cũng nhìn cả cậu.
"Chiếp." Chim sẻ nhỏ vỗ vỗ cánh, bay lên không trung nói với Phù Ly: "Nhìn kỹ này."
Vô số chim bay lên trời, theo sau chim sẻ nhỏ, cất giọng ca vang, lông chim xinh đẹp dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Phượng hoàng vừa tung cánh, thiên địa thất sắc.
Phù Ly nằm trên thảm cỏ, yên lặng nhìn chim sẻ nhỏ tận tình múa hát vang, trong mắt lộ ra hoài niệm.
"Tiểu Ly." Cương Liệp đại vương bưng bát ngọc qua, bên trong là cháo linh thơm nức mũi, "Sao lại chỉ lo chơi như vậy, còn không thèm ăn cơm?"
Nhìn thấy bát cháo gạo linh tỏa hơi nóng trước mắt này, Phù Ly hóa thành hình người, nhận lấy bát.
"Đại Vương." Phù Ly bưng bát ngọc, viền mắt đỏ ửng: "Trước đây con đã từng khen điệu nhảy của chim sẻ nhỏ rất xinh đẹp chưa ạ?"
Cương Liệp đại vương mờ mịt khó hiểu nhìn cậu.
"Con nhớ mọi người." Cậu chớp chớp mắt, viền mắt đỏ lên, "Cảm ơn người."
Bên cạnh núi Vụ Ảnh, bách điểu triều phụng, Cương Liệp đại vương thật thà chất phác, từng chút từng chút trở nên mơ hồ. Phù Ly đặt bát ngọc trên đất, hóa thành thỏ trắng nằm tại chỗ, kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh trở nên tối tăm.
Keng.
Cháo gạo linh trong bát ngọc chuyển động, dường như còn đang cố gắng duy trì tất cả những thứ trong ảo cảnh.
"Cương Liệp đại vương, không làm được cháo ngon thế này." Phù Ly đột nhiên mở to mắt, giữa mắt xuất hiệt một vệt đỏ, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
"Gào!"
Răng rắc.
Bát ngọc hóa thành mảnh vụn, biến mất trong bóng đêm vô tận. Vô số linh khí dũng mãnh nhập vào thân thể của Phù Ly, mây dày trên trời cuồn cuộn, lôi kiếp sắp tới.
Sấm vang chớp lóe, mưa to tầm tã. Nước mưa rửa sạch sẽ vết máu tươi trên kiếm Trang Khanh, anh lau nước mưa trên mặt, quay người đi tới bên cạnh xe ô tô. Ngẩng đầu nhìn mây cuồn cuộn trên trời, anh mở cửa xe ra, ôm Phù Ly vào lòng, thi triển dịch chuyển tức thời, đi tới mặt biển mênh mông vô bờ.
Tu vi yêu tu tinh tiến, chắc chắn phải chịu lôi kiếp, là sự rèn luyện đối với thân thể và linh hồn, không ai có thể hỗ trợ.
Đặt Phù Ly lên mặt biển, Trang Khanh hóa thành Kim Long, bảo vệ cho Phù Ly.
Một tia.
Hai tia.
Ba tia.
..........
Chín tia.
"Gào!" Tiếng thú rống vô cùng lớn truyền ra từ đáy biển.
Trên bầu trời đánh xuống vô số linh khí, bao phủ khắp vùng biển và mặt đất, cá ở đáy biển vui vẻ nhảy ra mặt nước, nhận lấy món quà mà trời xanh ban tặng cho bọn họ.
Trang Khanh hóa thành hình người, đi tới trước mặt Phù Ly.
Nằm trên mặt biến chính là một con thỏ trắng ước chừng to khoảng ba bốn mươi cm, giữa mi có một dúm lông đỏ, chẳng qua bốn vuốt của nó sắc bén, hai con mắt sáng như vàng, tỏa ra sát khí.
Bốn mắt nhìn nhau, Tranh Khanh nhìn vào trong đôi đồng tử màu vàng của đối phương, phát hiện ra có vài tia sáng màu đỏ, xách con thỏ lên đặt vào khuỷu tay mình: "Bị dày vò cả nửa ngày, thân thể chỉ biến to hơn một chút?"
Anh nhẹ nhàng vuốt lông con thỏ, trên ngón tay trỏ, chảy ra một giót máu rồng, chảy vào trong người con thỏ, sát khí đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.
Đột nhiên, đáy biển bỗng dưng gợn sóng, dường như có thứ gì sắp phá nước xuất hiện.
Trang Khanh biến sắc, ôm lấy Phù Ly còn chưa khôi phục nguyên khí bay lên không trung. Vào thời khắc đó, trong biển đột nhiên xuất hiện một con quái thú khổng lồ, còn quái thú này có dáng vẻ vô cùng kỳ quái, răng nanh dài từ dưới lên, diện mạo vô cùng xấu xí.
Nó thét dài một tiếng, cả mặt biển đều bắt đầu chuyển động, giống như nước trong biển cũng bị hắn cuốn lên trên đất liền, sóng biển cuồn cuộn.
"Đào Ngột?" Sắc mặt Trang Khanh đại biến, "Tại sao nó lại bị phong ấn dưới biển?"
Trong truyền thuyết, Đào Ngột đánh nhau với mấy hung thú, đã chết ở Tam Nguy Sơn rồi, tại sao lại đột nhiên xuất hiện vào thời khắc này?
Nhìn thấy dòng khí trên mặt biển và nước biển không ngừng hội tụ ở bốn hướng, sắc mặt Trang Khanh dần dần trầm xuống, nếu tiếp tục như vậy, trên bờ biển sẽ có sóng thần vô cùng lớn, cho dù bây giờ có thông báo khẩn cấp rời đi, cũng không thể chắc chắn rằng tất cả người dân ở vùng ven biển này đều kịp thời chạy trốn.
Đại yêu thượng cổ, chỉ là bản thể thôi cũng đã mạnh tới mức tạo thành dị tượng thiên địa.
Bên cạnh bờ biển, Công Phúc cúi đầu nhìn nước biển tràn lên mu bàn chân, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
"Đông Hải có thú, dùng linh khí vạn vật của trời đất hóa hình, lấy đá ngũ sắc làm thân thể, được cơ duyên của thiên đạo hóa thành yêu. Thân thể nhỏ như chuột, thỏ, nếu như ăn linh vật là "Thụy", nếu như ăn rồng là "Hung". Công Phúc vươn tay, cảm nhận linh khí của trời đất rơi xuống, sắc mặt cũng không được dễ nhìn."
"Là vì Hống."
"Ngươi đang nói gì thế?" Côn Bằng đi theo hắn tới đây cũng thoải mái hừ hừ, "Linh khí này quá thoải mái quá nồng, cũng không biết là ai lịch kiếp thành công, không ngờ lại có thể được thiên địa ban tặng nhiều như vậy."
Công Phúc nói: "Nếu như ngươi gặp một đứa trẻ, sau này nó có thể trở thành một người tốt có thể cứu giúp được rất nhiều người, cũng có thể biến thành kẻ xấu hủy diệt thế gian, ngươi sẽ lựa chọn giữ lại mạng sống cho đứa trẻ hay là giết nó?"
"Chúng ta đừng lấy loài sinh vật trẻ con này làm ví dụ được không?" Côn Bằng xoa nắn cánh tay, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, "Từ bốn nghìn hai trăm năm trước, ta đã sợ nhất loại sinh vật tên trẻ con này."
"Vậy đổi thành một người trẻ tuổi." Công Phúc chắp tay sau lưng, "Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Tác giả có lời muốn nói:
Côn Bằng: Ta đang tiến hành tắm linh khí, xin đừng quấy rầy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đây là bạn già Phù Lão Ly
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...