Quý Tác Sơn xuất chiến trận đầu, phe nhân loại thắng rất nhẹ nhàng.
Quý Tác Sơn đóng giữ cánh phải, cứng như bàn thạch, thậm chí làm cho trùng tộc không thể không điều binh từ đường giữa và phía cánh trái để trợ giúp bên cánh phải.
Cuối cùng trùng tộc tháo chạy, đặt chân ở một tinh cầu gần đó, chờ đợi ô dù.
Mà Quý Tác Sơn dẫn binh 500 người, ổn thỏa mang về 500 người, không người nào phải nằm xuống.
Sau đại chiến, tất cả đều thả lỏng, mỗi một người bước qua từ ải sinh tử đều cần được cuồng hoan vô độ để chống lại sự sợ hãi trong lòng, hoặc là ăn thật nhiều hoặc là uống cho say khướt.
Một nhóm binh linh khác được lưu lại để thủ tiền tuyến, sẵn sàng đón quân địch, các binh sĩ còn lại sau chiến dịch lui xuống đốt lửa trại, uống rượu nướng thịt, ca hát nhảy múa, một vài binh sĩ không bị thương quá nặng đều tới tham gia lửa trại, có một sĩ quan bị trùng tộc đâm trúng chân đang ôm đàn Ukulele hát bản tình ca lưu luyến, trong ánh mắt là sự cuồng nhiệt còn sót lại sau trận chiến.
Phó quan Ấn Thiếu Phi bước vào lều, mời Quý tướng quân đi tham gia.
Trì Tiểu Trì vốn nóng lòng muốn tham gia nhưng nhìn thấy báo cáo trong tay chỉ mới viết được một nửa, cho nên nhịn xuống kích động: “Các cậu cứ chơi đi, tôi không đi được. Tôi còn báo cáo phải viết. Một lát viết xong tôi sẽ đi một chút.”
Nghe vậy, 061 thở phào nhẹ nhõm thay các binh sĩ đang bị thương ở ngoài đó.
Trước khi đi, Ấn Thiếu Phi cười hì hì: “Phía trên rất hài lòng với biểu hiện của ngài trong trận chiến mở màn, còn đặc biệt chuẩn bị cho ngài một sự bất ngờ nữa đấy.”
Trì Tiểu Trì chẳng có mấy hứng thú đối với khen thưởng của quân đội, cậu càng muốn ra ngoài xem náo nhiệt ở bên ngoài hơn.
Đợi đến khi dựa theo lời đọc của Quý Tác Sơn để viết vài dòng, Trì Tiểu Trì phát hiện Quý Tác Sơn cũng có chút mất tập trung, liền nhịn không được mà vui vẻ.
…Chỉ có lúc này Quý Tác Sơn mới bày ra tâm tình của một cậu nhóc tuổi thiếu niên.
Cậu đặt máy tính xách tay xuống, khoác quân trang vào, cất bước ra ngoài.
Quý Tác Sơn có chút kinh ngạc: “Anh Trì?”
Trì Tiểu Trì vén màn lều lên: “Đi một chút thôi, dẫn cậu đi xem trò vui.”
Ai ngờ vừa mới đi đến bên lề hiện trường lửa trại, Quý Tác Sơn đột nhiên nói: “Anh Trì, chờ một chút.”
Trì Tiểu Trì theo lời dừng lại: “Sao vậy?”
Quý Tác Sơn nói: “…Hướng bảy giờ.”
Trì Tiểu Trì nhìn theo, thấy được vài người quen mặt ngồi vây quanh bên lửa trại.
Cậu hơi nheo mắt lại, sau khi Quý Tác Sơn trở thành Alpha thì chức năng cơ thể cũng được tiến hóa, làm cho cậu ấy dễ dàng nhìn rõ mặt những người kia.
…Đây là những người từng làm nhục Quý Tác Sơn bên trong kho lúa.
So với lúc đó bọn họ điên cuồng và dã man thì bây giờ bọn họ lại vô cùng bình thường, một trong số đó đang cầm bức ảnh giới thiệu cha mẹ của mình cho đồng đội, người còn lại đang cầm một thanh củi làm micro cất cao giọng ca vàng, hát rất dễ nghe.
Trì Tiểu Trì nhìn bọn họ, trong mắt phản chiếu ánh sáng bén lửa.
Đến khi Quý Tác Sơn mở miệng một lần nữa thì trong giọng nói đã mất hết hứng thú: “Anh Trì, chúng ta quay về thôi.”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Không muốn xử bọn họ sao?”
Quý Tác Sơn cũng không dễ dàng nhắc đến việc tha thứ, chỉ nhẹ nhàng nói: “Em sẽ quan sát kỹ hơn. Có thể xử thì sẽ xử, nếu như vẫn luôn biểu hiện xuất sắc thì không cần thiết phải làm vậy.”
Câu trả lời này khiến Trì Tiểu trì hơi gật gật đầu.
Xem ra cho dù bây giờ cậu rời đi thì một mình Quý Tác Sơn vẫn có thể chống đỡ một phương.
Nghĩ như vậy, Trì Tiểu Trì xoay người rời đi, cũng không cảm thấy phía sau cậu có một bóng người đang lặng lẽ lén lút đi theo.
Trở lại trong lều, Trì Tiểu Trì mới vừa ngồi xuống, chuẩn bị hoàn thành báo cáo, tầm mắt ngẫu nhiên nhìn lướt qua trong lều thì lập tức sởn hết cả tóc gáy.
…Bên trong góc có một binh sĩ mặc quân trang cấp bậc thấp, im lặng đứng đó, vành mũ ép xuống cực thấp, chỉ lộ ra một phần da dẻ trắng như tuyết, vô cùng động lòng người.
Trên mặt của Trì Tiểu Trì không lộ ra nhưng trong lòng lại mạnh mẽ mắng một tiếng, đệt mịa nó, làm mình hết cả hồn.
Trì Tiểu Trì vừa mắng vừa đứng dậy, ngữ khí xa lạ: “Cậu là ai?”
Người nọ so với Trì Tiểu Trì còn sợ hãi hơn, run rẩy ngầng đầu, lộ ra một đôi mắt điềm đạm đáng yêu.
Cho đến lúc này Trì Tiểu Trì mới phát hiện thân phận của người trước mắt: “…Cậu là Omega??”
Không chỉ là một Omega, hơn nữa tin tức tố trên người cậu ấy vừa vặn giống hệt mùi vị của Quý Tác Sơn, cũng là mùi rượu vang pha bạc hà, bởi vậy Trì Tiểu Trì khi bước vào lều mới không phát hiện.
Cậu lập tức nghĩ đến cái gọi là “Món quà bất ngờ của quân đội”, không nhịn được mà mắng to một tiếng, đạp văng cả bàn.
Omega kia nhịn không được mà càng run rẩy.
Có lẽ là bị hoảng sợ, cần cổ mềm mại của cậu ấy càng nhanh chóng ửng đỏ, vài giây sau, bên trong lều cỏ lập tức nồng nặc mùi tin tức tố của Omega!
Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy thân thể khô nóng khó chịu, cảm giác thấp thỏm phập phồng, cất bước phóng ra ngoài thì liền đụng phải một người.
Thắt lưng của cậu trở nên vô lực, quanh thân tê dại khó chịu, chỉ đành dựa vào vai người có mùi thơm của sữa mà thở dốc.
Triển Nhạn Triều bị tin tức tố Omega ùa vào mặt làm cho lảo đảo, cao giọng tức giận mắng: “Cmn là ai mang Omega đang phát tình vào đây?”
Ấn Thiếu Phi đã sử dụng thuốc ức chế, vẫn luôn canh giữ bên ngoài lều lại nghe thấy động tĩnh bên trong không đúng, cùng chạy theo Triển Nhạn Triều tiến vào, cũng bị mùi vị tin tức tố này phả vào mặt làm cho choáng váng đầu óc.
…Chuyện gì xảy ra vậy nè? Làm sao lại đột nhiên phát tình?!
Triển Nhạn Triều cố gắng kiềm chế, đẩy Quý Tác Sơn ra ngoài: “Tiểu Quý, đi nhanh, nhanh rời khỏi nơi đây!!”
Trì Tiểu Trì đẩy Triển Nhạn Triều ra, tay run run chỉ vào mặt Ấn Thiếu Phi: “Thuốc ức chế! Cho cậu ta dùng thuốc ức chế ngay lập tức, rồi nhốt vào trong ngục, nhốt một đêm, không cho bất luận kẻ nào đến gần!”
Dứt lời, cậu lại đẩy ra Triển Nhạn Triều đang nỗ lực đến đỡ lấy mình, lảo đảo chạy ra khỏi lều, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gấp rút chạy đến nơi đặt cơ giáp, mở ra cửa khoang cơ giáp của mình rồi tự nhốt lại.
Bọn họ đều chán ghét cảm giác thân thể mất khống chế thế này, cho dù là Quý Tác Sơn hay là Trì Tiểu Trì cũng vậy.
Trong nháy mắt vừa tiến vào khu vực an toàn, Quý Tác Sơn liền thở hổn hển mà đánh một chưởng vào ý thức của mình khiến bản thân hôn mê bất tỉnh, chỉ còn dư lại Trì Tiểu Trì lảo đảo mà đỡ lấy ghế điều khiển, sức cùng lực kiệt mà lết lên ghế.
Thân thể bị nhuộm tin tức tố của Omega giống như đang bị thiêu đốt, Trì Tiểu Trì thề cả đời này mình chưa từng chứng kiến xuân dược nào mạnh như thế.
Trì Tiểu Trì co rúc trên ghế, hơi thở nóng rực thở ra từ trong mũi, tóc tai cũng bị thấm ướt, không nhịn được mà đưa tay cởi khuy áo trước ngực, nỗ lực giảm bớt cảm giác thiêu đốt.
Áo khoác, áo sơ mi, quần ngoài, cởi ra từng lớp, Trì Tiểu Trì đem thân thể này bộc lộ giữa bầu không khí vắng lặng, giống như mở ra một món lễ vật.
Nhưng nhiệt độ không giảm bớt chút nào, dường như không chịu tha cho mỗi một tấc da thịt của cậu ấy.
Trong mắt 061, anh nhìn thấy chính là bản thể của Trì Tiểu Trì, da dẻ phấn hồng, giống như một món đồ sứ mỏng manh, lấy ra từ tủ lạnh rồi gặp phải không khí nóng nực bên ngoài, làm cho mặt ngoài hiện lên một lớp hơi nước dụ người.
Dần dần thần trí của Trì Tiểu Trì không còn rõ ràng, cậu quên mất chính mình chạy đến khoang thuyền là để lấy thuốc ức chế, chỉ biết ngã người vào ghế mà trằn trọc khó nhịn, giày xéo hai chân, tiếng trầm thấp vang lên từ cổ họng.
061 lập tức hóa thành bản thể, lấy ra thuốc ức chế cất giữ trong khoang rồi phun vào khăn tay đưa cho cậu ấy hít vào.
Nhưng thuốc ức chế của Alpha phần lớn chỉ có công dụng phòng ngừa lúc chưa xảy ra việc, còn tin tức tố Omega lại có tác dụng trực tiếp đến thân thể lẫn tinh thần. Sử dụng thuốc ức chế giúp thân thể của Quý Tác Sơn không còn phát nhiệt kịch liệt như trước nhưng Trì Tiểu Trì vẫn vô cùng khó chịu, không thể cử động, khiến cậu ấy cất ra tiếng nỉ non mềm mại.
061 bất đắc dĩ, mang theo khăn mùi soa đã phun thuốc ức chế, hóa mình thành luồng năng lượng, tiến vào trong thế giới tinh thần của Trì Tiểu Trì.
Luồng năng lượng tinh thần kia cuộn tròn như một con chuột đồng nhỏ, run rẩy nghiêm trọng khiến 061 nhìn thấy mà vô cùng đau lòng.
Anh để luồng năng lượng tinh thần kia hóa thành hình người, là tướng mạo của Trì Tiểu Trì, giọng nói của Trì Tiểu Trì. Cậu ấy lẩm bẩm: “…Lâu ca, thầy Lục, em khó chịu quá…”
061 đột nhiên cảm thấy dưới bụng trở nên khẩn trương, thậm chí không dám nhìn nhiều khuôn mặt của Trì Tiểu Trì.
…Lẽ nào bệnh này cũng có thể truyền nhiễm sao?
Anh quay mặt đi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Rất nhanh sẽ ổn thôi, tôi mang thuốc cho cậu đây…”
Anh nâng dậy thân thể màu vàng nhạt nhẹ như không có xương kia, ai ngờ năng lượng tinh thần vốn rất mẫn cảm, hiện tại lại càng mẫn cảm đến mức không thể chạm vào, chỉ hơi sờ vai một cái là Trì Tiểu Trì lại cất lên tiếng than nhẹ khó chịu, khiến cho người nghe cũng cảm thấy tê rần.
Giọng điệu của 061 cũng trở nên hoảng loạn, không biết là nói với Trì Tiểu Trì hay là đang tự nhủ với chính mình: “Sẽ lập tức ổn thôi, lập tức…”
Thế nhưng ngay cả một lời an ủi mà anh cũng không nói ra được.
Một đôi môi nóng bỏng tìm tới bên môi của anh, sau khi ngậm lấy đôi môi mát mẻ kia, liền như cún con không chịu nhả ra.
Không hề có kinh nghiệm, chỉ liếm cắn như cún con.
061 sững người trong chốc lát, không biết là kích động từ đâu kéo tới, lập tức ôm chặt người trong lòng, đè ngã Trì Tiểu Trì xuống đất, chặn hai tay cậu ấy ngay bên tai, thở hổn hển vài cái, trong đầu bắt đầu tải xuống những tài liệu liên quan đến kỹ xảo hôn môi.
Anh dẫn dắt Trì Tiểu Trì, nụ hôn mút vào có chút như trẻ con, bờ môi dịu dàng dán vào bờ môi, nụ hôn khẽ khàng như có như không, lướt khắp vành môi, khóe môi, như chuồn chuồn lướt nước, lướt qua liền thôi, chạm thử lại thu về, trêu chọc cho đến khi Trì Tiểu Trì càng nóng nảy mà xoay người chồm dậy.
061 vuốt tóc Trì Tiểu Trì, anh không biết bản thân mình bị trúng tà gì, chỉ lo dịu dàng động viên cậu ấy: “Từ từ đi, đừng gấp.”
……..
P/S: bẻ lái hết hồn luôn hà, đùng phát hôn không báo trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...